Ánh mắt hắn bỗng trở nên vô cùng tà quái, nhìn Tô Bạch đang hôn mê, vô cuồng mị hoặc nói : “Đúng là một tiểu yêu tinh đặc biệt!”
Ta đập chết cái đồ cặn bã nhà ngươi! cảnh tượng như vậy chỉ xuất hiện ở trong ‘Vương gia tà mị bỏ qua cho ta’ được không!
Nhưng tình huống thật sự là……
Nhị Hoắc quả thực hưng phấn, nhìn nàng lẩm bẩm : “Ta quả thật đã nhặt được bảo bối đặc biệt rồi.” Dứt lời, hắn lấy tay chậm rãi vuốt ve mặt Băng Tuyết, thậm chí bởi vì có chút quá khích mà….
Hắn phóng lên trời xanh một đạn khói ám hiệu, sau đó mới tiếp tục ngồi xổm xuống, trông chừng bên người Tô Bạch, nhưng động tác tay không dừng lại, lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ, đổ một ít thứ chất lỏng nồng đặc, từng chút từng chút thoa lên mặt Tô Bạch.
Mãi cho đến khi mặt Tô Bạch đã được lau sạch, hắn mới dừng tay mắt không chớp nghiêm túc ngắm gương mặt Tô Bạch đã bị đắp một lớp dược cao.
Ngay cả chân trời bắt đầu lóe lên tia sáng hắn cũng không nhận ra.
Cho nên, rất kì dị, Tô Bạch vừa mở mắt đã thấy Lâm Nhị Hoắc mắt không chớp như một pho tượng.
Nàng vừa định co rút khóe miệng để chứng minh mình không bị làm sao, nhưng nàng phát hiện mặt mình rõ ràng bị kéo căng, không thể nhúc nhích!
Tô Bạch giật mình, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện miệng mình giờ cũng đã bị căng ra!
Nàng run rẩy lấy tay lau mặt, mới phát hiện trên mặt mình giờ đang dính một thứ gì đó tương tự như keo dán cực dính, kéo căng da mặt, khiến mặt nàng không thể làm được bất kỳ một động tác gì!
Tô Bạch nhất thời nổi giận, đứng dậy dùng tay đánh vào đầu Lâm Nhị Hoắc.
Lúc này Lâm Nhị Hoắc mới lấy lại tinh thần, nhìn Tô Bạch vui vẻ nói : “Ngươi đã tỉnh!”
Tô Bạch chỉ chỉ mặt mình, vừa chỉ vào miệng mình, dùng biểu đạt trên mặt để nói là mình không thốt nên lời!
Lâm Nhị Hoắc sáng tỏ, gật đầu hưng phấn nhìn nàng : “Chưa từng nghĩ ta lại có may mắn sinh thời gặp được Chu nhan lộ!”
Tô Bạch muốn hỏi hắn chu nhan lộ là gì, nhưng thật sự không mở miệng nổi.
“Chu nhan lộ, thực ra cũng có tên là ‘chu nhan cải’. Loại độc này chuyên dùng để hủy dung của người khác, từ trước đến nay vẫn chưa có thuốc giải. Giai đoạn đầu lúc trúng độc, mặt sẽ có màu phấn hồng như hoa, dung nhan biến đổi không lớn ; sau đó thì đỏ tươi như máu vào giai đoạn giữa, dung mạo rất đáng sợ ; giai đoạn cuối, đỏ thẫm như than, dung nhan cực kỳ đáng sợ, không ai dám nhìn. Bởi vì độc dẫn quá hiếm, cho nên trên giang hồ đã thất truyền từ lâu, hôm nay lại xuất hiện trên mặt của ngươi! Nếu như ta giải độc chu nhan lộ, như vậy người trên giang hồ nhất định sẽ cung kính quỳ gối đối với cung Thập Lục chugns ta, cũng không dám khi dễ môn hạ của chúng ta!” ánh mắt Lâm Nhị Hoắc lấp lánh, nói xong còn nhiệt huyết dâng trào, vô cùng hăng hái.
Tô Bạch gãi gãi lỗ tai, đơn giản mà nói chu nhan lộ không phải làm cho làn da người chuyển từ vàng sang đen, không phải chỉ riêng đổi màu da mà còn có thể khiến người ta trở nên rất rất rất xấu xí? – chỉ cần sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nàng rất dễ thuyết phục. Coi như cuối cùng thật sự biến thành người da đen, nàng cũng thật sự không cảm thấy gì cả.
Đáng tiếc, Lâm Nhị Hoắc dĩ nhiên không nghĩ như vậy. Nàng chỉ thấy hắn tự tay nặng nề chụp tay lên bả vai nàng, nhìn nàng kiên định nói : “Tây môn cô nương hãy yên tâm, ta nhất định sẽ chữa trị tốt cho mặt cô, để cô khôi phục dung mạo.”
Tô Bạch chụp tay hắn trên bả vai nàng, hung hăng nghiêng đầu, dùng biểu đạt mình không xứng.
Đúng lúc đó, từ sau lưng hai người truyền đến tiếng bước chân.
Tô Bạch tò mò xoay người, liền nhìn thấy một đám nữ tử áo trắng đã nhìn thấy hôm qua ở đại hội võ lâm, lúc này đang chạy như bay về phía Lâm Nhị Hoắc!
“Công tử!” Giọng nói của nhóm nữ tử này sáng sớm đã nghe thấy rất trong trẻo.
Người dẫn đầu đám nữ tử này, phong cách so với những cô nương khác nổi bật hơn, lúc này nhìn Lâm Nhị Hoắc, ánh mắt thẹn thùng.
Có lẽ là thẹn thùng bộc lộ tình cảm nóng bỏng của mình quá mức rõ ràng – Tô Bạch âm thầm quan sát.
Lâm Nhị Hoắc chỉ thoáng nhìn qua nàng ta, trong miệng đáp nhẹ một tiếng.
Thì ra là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình – Tô Bạch lần nữa kết luận.
Quả nhiên, mắt nàng ta tối sầm, dường như có chút mất mát.
“Về chỗ đóng quân, ta muốn trị lành mặt của nàng.” Lâm Nhị Hoắc thản nhiên ra lệnh, “Độc tính của chu nhan lộ quá mạnh, nếu lúc này chạy về cung, sợ rằng đã quá muộn!”
“Vâng!” nàng ta đáp lời, liền mang tỷ muội của mình đi, chỉ là trong nháy mắt xoay người, Tô Bạch rõ ràng tiếp nhận được ánh mắt buồn bã của nàng ta.
Tô Bạch run người, nàng rõ ràng không có chút hứng thú nào với Lâm Nhị Hoắc, tại sao lại trắng trợn trở thành tình địch của người khác?
Oan, thật oan! còn oan ức hơn so với Đậu Nga! (Đậu Nga – nhân vật trong vở kịch Đậu Nga oan của nhà soạn kịch nổi tiếng Quan Hán Khanh. Vở kịch kể về cảnh ngộ bi thảm của cô gái tên Đậu Nga – ai muốn biết thêm chi tiết thì nhờ bác gúc gờ)
Vì vậy Tô Bạch dứt khoát đi tới một góc tối, mặt nghiêm túc, trầm mặc nhìn vào khoảng không xa xa.
Đã qua một đêm, không biết Miêu Miêu đã tỉnh dậy chưa, hắn đã khôi phục trí thông minh chưa, hắn có thể phân biệt được người trước mặt mình có phải là nàng hay không…..
Tô Bạch nhìn không gian tinh khôi trước mắt, thở dài.
Lúc này, nàng nghe phía sau có tiếng bước chân, người chưa tới, tiếng đã tới trước : “Cô nương có tâm sự sao?”
Một dáng người xinh đẹp xuất hiện trước mặt nàng, ngồi bên cạnh nàng. Người tới không phải cô nương yêu Lâm Nhị Hoắc say đắm thì còn là người nào?
Tô Bạch nghiêng đầu, nhìn nàng, lắc đầu một cái, tỏ vẻ mình không có tâm sự gì cả.
Nàng ta nhìn nàng, đưa tay vỗ nhẹ nói : “Công tử bỏ chút thuốc khống chế bệnh tình lan tràn trên mặt cô nương, cô theo ta, ta giúp cô lau sạch.”
Tô Bạch nghe vậy, nhanh chóng gật đầu – nếu tiếp tục như vậy, đoán chừng độc này chưa được giải, mặt nàng đã bị tê liệt rồi.
Vì vậy nàng ra kéo tay nàng đi tới bên hồ, lấy từ trong ngực ra một chút bột màu đen, lại thấm chút nước, từ từ bôi lên mặt Tô Bạch.
Tô Bạch chỉ cảm thấy mặt mình bỗng có cảm giác lạnh lẽo, hết sức thoải mái. Nàng nhắm mắt, mặc cho ngón tay của nàng ta tự do mát xa trên mặt nàng.
“Lúc này công tử đang đi vào trong núi tìm dược liệu, sẽ trở lại nhanh thôi.” Nàng ta mở miệng, hình như đang giải thích điều gì.
Tô Bạch vẫn nhắm mắt như cũ, không tỏ thái độ gì, bởi vì nàng thật sự không có chút hứng thú gì với Lâm Nhị Hoắc!
Đợi đến lúc bột hồ đen thoa khắp mặt nàng, cũng đại khái sau một nén nhang, Tô Bạch rõ ràng cảm thấy mặt mình đã có cảm giác trở lại, nàng thở phào một hơi, rốt cuộc cũng có thể mở miệng nói chuyện rồi!
Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua, nàng ta đã tẩy trang hoàn toàn cho Tô Bạch, vì vậy một màu đỏ quyến rũ dần hiển ra trên mặt Tô Bạch.
Nàng ta nhìn mặt nàng, cũng hít một ngụm khí : “Chu nhan cải?”
Tô Bạch không thèm để ý, tát thật mạnh vào mặt mình, vân vê khuôn mặt mình, mới nhìn nàng ta, nhíu mày hứng thú hỏi : “Cô nương tên là gì vậy?”
Nàng ta nhìn khuôn mặt quỷ dị của Tô Bạch, ngẩn người một lúc mới nói : “Tam Dạ.”
“Hả?” Tô Bạch chớp mắt mấy cái, “Nhất Trinh, Nhị Hoắc, Tam Dạ, cung Thập Lục các ngươi thật thú vị.”
Nghe vậy, hai mắt nàng ta cong lên, nở nụ cười trên mặt : “Cung Thập Lục, chính là tổng cộng có mười sáu người. Cung chủ đứng đầu, thứ hai đến công tử, thứ ba là ta, mãi cho đến người thứ mười sáu, tên được đặt theo thứ tự như thế.”
Tô Bạch nghe vậy, than thở : “Như vậy gọi là, trái lại bớt việc.”
“Nhìn công tử, phải là thật lòng muốn giải độc chu nhan cải cho cô nương. Chỉ là, giải độc hay không giải độc, thỉnh xin cô nương suy nghĩ kĩ.”
Rốt cuộc cũng vào vấn đề chính, Tô Bạch rất tò mò muốn biết nàng ta sẽ nói gì tiếp theo.
Nàng ta cười dịu dàng với Tô Bạch, nói : “Công tử dung mạo anh tuấn, ở trong chốn giang hồ vô cùng nổi danh. Tính khí mặc dù quái lạ một chút, nhưng cũng là một nam tử đặc biệt. Nếu cô nương thích công tử, cũng là chuyện bình thường. Thử hỏi trên giang hồ có mấy nữ nhân không thích công tử đây.”
Chậc, giọng điệu này sao nghe có vẻ chua xót vậy..
Tô Bạch : “Vậy sao?”
“Chỉ là, ta sẽ không buông tay.” Nàng đột nhiên đổi giọng, trở nên rất kiên định, nhìn Tô Bạch nói : “Ta và công tử là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Vốn tính tình hắn rất ôn hòa, lúc nào cũng cười tươi như hoa với mọi người. Hắn đã từng nói muốn lấy ta làm thê tử, kiếp này chung sống đến đầu bạc răng long. Chỉ là năm mười lăm tuổi, ta…” Nói đến đoạn này, sắc mặt nàng đột nhiên rất khó coi.
Tô Bạch mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa tò mò, hỏi lại : “Ngươi làm sao vậy?”
Nàng ta nhìn Tô Bạch, trong mắt phòng bị che giấu, không nói.
Tô Bạch không thể làm gì khác hơn, giải thích : “Nếu ta nói cho cô nương biết, ta đã có người thương. Không! Ta yêu không phải là người, mà là một con sói, cô nương tin không?”
“Cái gì?” lần này đến lượt Tam Dạ sửng sốt.
“Ta yêu hắn, càng tin rằng hắn dĩ nhiên yêu ta. Cho nên cô nương cứ thoải mãi, ta dĩ nhiên không giành công tử với cô nương.”
“Thật?” Tam Dạ nửa tin nửa ngờ.
“Thề với trời!”
Tam Dạ lúc này mới tin, trên mặt lộ vẻ lúng túng : “Xin lỗi….”
Tô Bạch lắc đầu, hỏi lại : “Ta chỉ hiếu kỳ vì sao công tử nhà cô nương lại mang dáng vẻ bạc tình, chẳng lẽ có liên quan đến cô nương sao? Năm mười lăm tuổi, cô… xảy ra chuyện gì?”
Tam Dạ nghe vậy, trên mặt lộ vẻ chán nản, nhẹ giọng nói : “Chỉ là hôm sinh nhật mười lăm tuổi, ta bị hạ dược, cùng một nam tử…. Ta cho rằng nam tử kia là hắn, đáng tiếc….” Nói tới đây, lồng ngực nàng ta phập phồng kịch liệt, hai mắt phiếm hồng, nước mắt và sát khí cùng xuất hiện, tay nắm thành quyền, hiển nhiên đang cố gắng hết sức để khống chế tâm trạng của mình.
Tô Bạch ngây người, không nghĩ tới một nữ nhân xinh đẹp như thế lại bị người khác làm ô uế thanh danh, mà khi lúc nàng ta chỉ mới mười lăm tuổi?
Mười lăm tuổi…. Tô Bạch còn nhớ rõ, lần đầu tiên nàng tới kỳ kinh nguyệt cũng chẳng qua mới mười lăm tuổi mà thôi!
Ngay lúc đó nàng cũng chỉ là một đứa trẻ, là ai độc ác không bằng cầm thú như vậy?
Tam Dạ đưa tay che mặt, không muốn Tô Bạch nhìn thấy khoảnh khắc yếu đuối của nàng lúc này, vẫn im lặng hồi lâu mới mở miệng lại, chỉ là giọng nói lúc này có chút khàn khàn : “Lúc ta tỉnh táo trở lại, mới nhìn rõ hắn không phải công tử, nhưng cũng không còn kịp nữa rồi, bởi vì công tử vừa vặn xông vào…nhìn thấy một cảnh này.”
Tô Bạch run lên, nàng dường như có lẽ đã thấy hoàn cảnh xẩy ra lúc đó vừa buồn cười cười mà bi ai lúc này. Xảy ra quan hệ với người mình không yêu không đáng sợ, đáng sợ hơn là bị nam nhân mình yêu bắt gặp mình và người khác ở trên giường….
Thật sự là châm biếm tột cùng.
“Từ đó trở đi, tính tình công tử thay đổi, sẽ thận trọng trong việc mở rộng trái tim, cũng ít nói hẳn đi.” Nàng ta tiếp tục nói, không rõ hỉ nộ ái ố lúc này.
Tô Bạch đến gần nàng một bước, đưa tay vỗ về nàng, nhỏ giọng an ủi : “Chuyện cũng đã qua, coi như một lần bị chó cắn, không có gì đáng ngại…”
Khó trách Lâm Nhị Hoắc nói : “Trời sinh ta bạc tình, không tin vào tình yêu của con người”, thì ra là bị chuyện này kích thích.
Trong lòng Tô Bạch rốt cuộc sáng tỏ, oán niệm đối với Lâm Nhị Hoắc bỗng giảm đi rất nhiều.