Đánh Ngã Nữ Chính, Cự Tuyệt Làm Vật Hy Sinh

Chương 2: Chương 2: tiểu bạch lang ngang ngược




Những ngày dưỡng thương thật khô khan, nhàm chán huống chi cô vẫn luôn ẩn náu trong sơn động, ngoại trừ Miêu Miêu ra thì chưa từng thấy qua bất kỳ sinh vật khác chứ đừng nói đến loài người.

Thử nghĩ mà xem, ngoại trừ cô là người không bình thường ra còn có người bình thường nào rảnh rỗi chạy vào rừng núi sâu thẳm này cơ chứ. Chẳng lẽ là thấy mình sống lâu quá cho nên muốn trở thành món xỉa răng của sói.

Tô Bạch thở dài, nằm trong sơn động cảm thấy thật thê lương.

Thê lương, thê lương, trong lòng cô lại càng cảm thấy bi thương, nắm lấy Miêu Miêu đang ngủ gật, bắt đầu vùi đầu khóc thút thít : “Miêu Miêu, muốn ăn thịt…” Dứt lời, cô dùng cặp mắt sáng ngời nhìn chằm chằm con sói. Hình như là gần một tháng nay cô không có ăn thịt ?

“Miêu Miêu, sao mày lại run. Ta muốn ăn thịt, không nói là muốn ăn thịt mày. Ngoan, đừng sợ, sao mày lại càng run hơn thế này ?”

“….”

Vì vậy, ngày hôm sau, bên người Tô Bạch có thêm một con gà chết.

Khóe miệng Tô Bạch co giật chỉ chỉ con gà bên cạnh, ngước đầu lên nhìn Miêu Miêu, tâm trạng phấn khích : “Miêu Miêu, mày thật tốt. Miêu Miêu, đốt lửa lên cho ta, nếu không thì ta làm sao ăn được…”

Vì vậy nó dùng móng vuốt cào cào mấy cái trên mặt đất, một ngọn lửa nhỏ bùng lên bên cạnh.

Tô Bạch cảm động đến rơi cả nước mắt. Lúc này sức lực tay chân không biết lấy đâu ra, thần tốc trét bùn lên mình con gà rồi ném vào trong đống lửa.

Như vậy Tô Bạch đưa ra một kết luận : chỉ cần ở nhà, để Miêu Miêu thiện lương vào nhà cướp của, trêu hoa ghẹo nguyệt chuẩn bị thực phẩm.

Sau khi ăn no, Tô Bạch vô cùng thỏa mãn nằm ở dưới gốc cây, mắt to mắt nhỏ nhìn lên không trung.

Bụng đã no dĩ nhiên sẽ nghĩ đến XX. Đột nhiên cô ngửi thấy một mùi hôi thối khác thường quỷ dị.

Cô cau mày, lại ngửi một lần nữa.

Thật sự là có mùi hôi thối, không phải là ảo giác.

Nhìn xung quanh, rốt cuộc cô hiểu rõ, mùi thối này xuất phát từ người mình. Tắm. Kiếp trước là một cô gái nhỏ thích sạch sẽ, lúc đến cổ đại lại có thể một tháng không tắm. Còn không có một phần ý thức nào, xuyên qua, ngươi như thế này làm sao chịu chịu nổi !

Tô Bạch cảm thấy đau xót. Cô không hiểu, tại sao mình lại có thể rơi vào tình cảnh như bây giờ. Rốt cuộc thì trong lòng cô cường đại đến mức nào mà một tháng không tắm cũng không thay đổi sắc mặt như vậy ?

Đây là một vấn đề rất cao thâm.

Cô đi vào cửa động, nằm rạp bên cạnh Miêu Miêu, tội nghiệp nhìn nó : “Miêu Miêu, có thể tắm không ? Có thể không ?”

Chú sói cắn răng : “= //”

Bất đắc dĩ để nàng lên lưng của mình, dưới ánh trăng chạy như bay về phía nào đó.

Bay qua mấy gò núi, chỉ thấy một chỗ suối nước nóng, dưới ánh trăng còn lấp lánh ánh sáng.

Tô Bạch mắt sáng lên, vội vàng ném miếng vải đen rách nát ra khỏi người, nhảy ùm vào suối nước nóng, chà xát lớp bùn dày kín trên người, rửa sạch cơ thể từ trên xuống dưới ít nhất ba lần.

Mà đúng lúc này vang lên một màn đối thoại, âm thanh không hề nhỏ.

Chủ nhân của giọng nói này cũng không tà mị, không anh tuấn. Phải biết, khi tắm còn có phúc được diễn đến cảnh này… tình tiết cẩu huyết như thế chỉ có thể tồn tại ở chỗ nữ chính thôi.

Trên thực tế, hai người kia rõ ràng chính là Lộ Nhân Giáp và Lộ Nhân Ất vô tội, lúc này chỉ như là diễn viên phụ và diễn viên quần chúng chỉ vì thúc đẩy tình tiết phát triển. Căn bản họ sẽ không phát hiện bên cạnh mình còn có Tô Bạch đang tắm, chứ đừng nói đến chuyện đùa giỡn.

Cũng chỉ là người đi qua đường, Tô Bạch nghĩ như thế, thần kinh cũng bắt đầu buông lỏng.

Nhưng là….

“Cuộc thi đệ nhất hoa khôi cũng sắp bắt đầu, nghe nói Băng Tuyết tuyệt sắc thiên hạ cùng đông đảo người theo đuổi cũng sẽ đến đấy.” Lộ Nhân Giáp nói.

“Vậy sao ! Ngược lại tôi muốn đi xem một chút, Băng Tuyết rốt cuộc là người như thế nào….” Lộ Nhân Ất nói.

Từ then chốt : Băng Tuyết, cuộc thi đệ nhất hoa khôi.

Băng Tuyết Băng Tuyết Băng Tuyết, v~, Băng Tuyết không phải là nữ chính đê tiện cẩu huyết trong truyện xuyên không trước khi cô xuyên qua có đọc rồi hay sao ?

Như vậy… nói như vậy… mình chính là vật hy sinh nữ phụ xui xẻo hả ?

Cô là nữ phụ vì theo đuổi tình yêu chân chính cuối cùng bị nam nhân mình yêu mến nhất cắt đứt gân tay gân chân rồi ném vào bầy sói sao ?

Đúng rồi ! Tô Bạch đột nhiên nhớ lại. Ở trong tiểu thuyết, tác giả chỉ nói cô gái này bị ném vào trong bầy sói, cũng không có nói cô bị sói cắn không còn mảnh vụn….

Cho nên không có nói kết quả chính là ở trước mắt có “hóa ra chính nữ phụ gặp được một con sói thật lòng yêu thương” … tình tiết cẩu huyết thế sao ?

Chẳng lẽ kịch tình tiếp theo là nữ phụ nhanh chóng khôi phục sức khỏe rời núi. Sau đó tiếp tục vì nam nhân trong trái tim mình vẫn còn yêu nên đành yên lặng chịu đựng, coi như hy sinh tính mạng mình cũng không hối hận, làm việc nghĩa cũng không chùn bước sao ?

Không không không, cẩu huyết cũng tốt, tình cảm bi thống cũng được, nhưng nếu đã cho cô đến nơi này, đóng vai trò nữ phụ thì cũng đừng nghĩ cho cô tiếp tục làm vật hy sinh. Cô là Tô Bạch, là Tô Bạch khi người khác thương tổn cô một phần, cô sẽ trả lại mười phần, người khác hại cô mười phần, cô sẽ trả lại cả trăm phần trăm ! Cho nên đừng nghĩ đến việc để cô làm chuyện ngu xuẩn tiếp tục đuổi theo tình yêu chó má, ngược lại cô sẽ tính toán thật tốt món nợ bị cắt đứt gân tay gân chân của mình.

Bây giờ trong hoàn cảnh hiện tại, tình tiết hẳn là đã phát triển đến chỗ nữ phụ bị quẳng cho bầy sói. Như vậy theo nguyên văn, tình tiết phát triển tiếp theo là nữ chính và năm nam nhân tương thân tương ái sống với nhau cả đời, cách kết thúc cũng không còn xa.

Mà ở trước kết cục, đúng là có một cuộc thi đệ nhất hoa khôi, Tô Bạch còn biết cô biểu diễn khúc Vương Phi “ta nguyện ý”.

Tô Bạch bây giờ còn nhớ rõ lúc đầu mình xem đến đoạn này trên người còn nổi bao nhiêu lông gà lông vịt, mà loại cảnh tượng lúc đầu xuyên qua cơ bản mọi người đều biết sẽ diễn ra trong chương một-hai-ba-bốn-năm-sáu. Nể tình cốt truyện của tiểu thuyết này là xuyên không, cho nên Tô Bạch mặc dù đang run rẩy vẫn tiếp tục tính toán.

Như vậy nếu cô ta muốn hát, cô cũng hát theo.

Chỉ là, trên mặt Tô Bạch là nụ cười quỷ dị.

-------- chẳng những cô muốn cô ta thắng, còn muốn cô ta thắng một cách rất mất mặt.

-------- chẳng những muốn cô ta thắng một cách rất mất mặt, cô còn phải phá hủy cái cuộc thi đệ nhất hoa khôi này.

Hoa khôi thanh lâu chó má gì, quả thật chính là đầu độc sức khỏe và tinh thần thanh thiếu niên, là trở ngại phát triển lớn nhất của xã hội, là nếp sống xã hội ảnh hưởng đến căn nguyên đạo đức ! Cũng là bởi vì chịu ảnh hưởng của tiểu thuyết xuyên không, cho nên trong mười nữ xuyên không thì có tám người chủ động chạy đến thanh lâu. Nghề nghiệp thanh lâu bùng phát nguyên nhân lớn nhất là do nữ xuyên không.

Nhóm nữ xuyên không, đừng có không có tiền đồ như vậy được không. Thanh lâu mãi nghệ đã là quá đáng lắm rồi, phi tử của Vương Gia đã sớm đầy ắp người, tranh đấu hậu cung không cẩn thận thì chỉ cần cái nấc cụt cũng sẽ giống đào mồ chôn cha mẹ ~~. Về phần xuyên qua vì có một nữ vương mở màn nuôi nam sủng trong hậu cung … Vẫn là ngài nên tiếp tục, tiểu nhân không quấy rầy >.

Khụ khụ, hơi xa xăm…

Tô Bạch vò đầu, kéo suy nghĩ của mình quay lại.

Mà giọng nói của Lộ Nhân Giáp và Lộ Nhân Ất trong suy nghĩ của Tô Bạch đã bay tán loạn, mơ hồ không rõ. Tô Bạch đột nhiên kịp thời phản ứng, vội vàng đứng dậy tìm Miêu Miêu ở sau lưng, cũng không để ý đến cả người mình đang ướt chèm nhẹp cúi người nói : “Miêu Miêu, nhanh, nhanh đi lấy y phục của hai người kia, nhớ ngàn vạn lần không được đả thương người.”

Cả người Miêu Miêu cứng ngắc từng bước rời xa cô, cũng không dám nhìn cô, trong tích tắc đã không thấy bóng dáng đâu.

Tô Bạch nhìn tư thế uy vũ của nó vội cảm khái : quả nhiên là ra ngoài lữ hành thám hiểm chuẩn bị rất nhiều thực phẩm !

Ở nơi xa, rất nhanh truyền đến tiếng kêu thảm thiết Lộ Nhân Giáp và Lộ Nhân Ất.

Tô Bạch tiếp tục bò xuống nước, tắm rửa từ đầu đến chân ba đến bốn lần một lần nữa, lúc này mới đứng lên, cầm lấy y phục trên người Miêu Miêu …. Phong cách rất đơn giản, chất liệu thô ráp, màu sắc bình thường. Rất tốt rất tốt, vô cùng phù hợp với phong cách và hình tượng khiêm tốn của cô. Tô Bạch hài lòng gật đầu một cái, sau đó mặc vào người.

Mặc quần áo xong, cô đi tới một chỗ cách đó không xa, đến bên cạnh Miêu Miêu, nhẹ nhàng vuốt đầu nó.

“Miêu Miêu, rất cám ơn mày. Nếu như không có mày, ta có thể đã chết lâu rồi…” rất khó nói, Tô Bạch bắt đầu kích động.

Miêu Miêu nhìn nàng, vẫn là dáng vẻ khinh thường như cũ. Dưới ánh trăng, cơ thể cao lớn hết sức anh dũng, bộ lông xám bạc tung bay trong gió.

Cô ôm lấy cổ Miêu Miêu, vùi mặt vào đám lông bên trong, nói tiếp : “Miêu Miêu, ta muốn giết một kẻ, kẻ đã hại ta ra nông nỗi này.”

Trong mắt Miêu Miêu không còn vẻ khinh thường nữa, lẳng lặng nhìn nàng. Trong mắt lắng đọng cái gì đó.

“Miêu Miêu, mày có đồng ý theo ta ra ngoài kia, giết kẻ đáng hận đã hại ta thành thế này, uống máu hắn, gặm xương cốt hắn, thấu hiểu mối hận trong lòng ta…. Mày có bằng lòng không ? Sau khi giết hắn rồi, ta nhất định về lại rừng sâu với mày, làm bạn với mày cho đến chết. Mày… có thể đồng ý không ?”

Miêu Miêu tiếp tục nhìn nàng, không nói lời nào.

Tô Bạch chợt vỗ đầu một cái, lầm bầm lầu bầu : “Sao ta lại đặc biệt nói với một con sói nhỉ.” Lần nữa nhìn nó, ánh mắt kiên định nói : “Có thể đưa lão nương rời núi không. Sau khi thành công, lão nương sẽ là người của mày !”

Miêu Miêu vẩy lông toàn thân, “ngao….o..o..o” một tiếng với nàng, coi như là trả lời.

“Cái này coi như là đồng ý ?” Tô Bạch hôn chụt vào một bên tai nó, bổ nhào vào người nó lăn lộn, “Miêu Miêu mày thật tốt, thật tốt thật tốt thật tốt !”

Trong mắt chú sói nhanh chóng lướt qua một tia xấu hổ….

“Như vậy Miêu Miêu, ta hỏi mày, chung quanh đây có ổ thổ phỉ nào không ?” trong mắt Tô Bạch không ngừng dò tìm ánh sáng.

Chú sói cúi đầu xuống.

Tô Bạch hưng phấn, dòng nước trong mắt ngầm chuyển động, nhìn ánh trăng mờ nhạt phía xa, nở nụ cười : “Như vậy, Miêu Miêu, chúng ta chỉ mới vừa bắt đầu trò chơi, ta đã không thể chờ nữa rồi !”

Cô cưỡi lên người nó, nó giương chân, chạy như điên về nơi xa.

Bóng của một người một sói dưới ánh trăng hợp thành một thể thống nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.