Tiểu chính thái tốt như vậy, nếu không tận dụng cho tốt chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?
Từ lúc đánh cược trong sòng bạc đến lúc đi trên đường, Tô Bạch ngồi trên lưng Miêu Miêu nhìn tiểu chính thái này, trong mắt phóng ra hàng loạt tia sáng quỷ dị làm cho tiểu chính thái cứ mãi cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên, vô cùng lo lắng mình sẽ hòa tan vào trong ánh mắt của ân nhân.
Tô Bạch cũng không nói chuyện, vì thế trên đường chỉ thấy một thiểu chính thái nghiêm túc cùng một nữ tử che mặt thần bí và một con vật giống chó sói chậm rãi đi về khách điếm.
Đến giữa cửa, thiểu chính thái dừng bước lại, bất động.
Tô Bạch quay đầu, tò mò xem hắn nói: “Đứng im ở cửa làm gì vậy, cho dù ngươi không cảm thấy nghỉ ngơi là quan trọng, nhưng ta đang buồn ngủ đấy!”
Thiểu chính thái đỏ mặt nghẹn lời: “Ta là nam tử, tại sao nam tử có thể tùy tiện ở chung trong một phòng cùng một cô nương cơ chứ? Quả thật đã mạo phạm rồi….”
Tô Bạch nhìn hắn, trừng mắt, gật đầu đồng ý với quan điểm của hắn: “Ngươi nói đúng, rất có đạo lý. Đã như vậy, ngươi cứ ngồi bên cạnh cửa phòng đi, đúng rồi, nhớ đóng cửa lại!” Dứt lời liền tự lo rửa mặt làm sạch răng, thay trang phục, mặc kệ thiểu chính thái sững sờ đứng ở cửa nghe gió lạnh thổi.
“Ai! Sao ngươi còn chưa đóng cửa lại, khi ngủ có gió thổi vào sẽ bị cảm lạnh, bị cảm lạnh sẽ phải dùng đến tiền để xem bệnh, ngươi nói xem tiền này ở đâu ra, từ ngươi mà ra!” Tô Bạch mở to mắt nhìn, thoáng qua có vẻ như rất vô tội.
Trong mắt thiểu chính thái nháy mặt tràn ngập ưu thương, gật đầu với nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Được...” Dứt lời, đưa tay đóng cửa phòng Tô Bạch lại, buông thõng mí mắt. Bởi vì chỉ có như vậy, bi thương trong mắt hắn mới không bị người khác nhìn thấy!
Hắn đứng ở cửa phòng, đôi tay ôm ngực co rút thành một khối, không gian trên đường qua khách điếm đen kịt, chỉ có duy nhất một ánh trăng u ám, mông lung chiếu rọi vào lối đi nhỏ phía dưới cửa sổ này.
Không có ai trong đêm tối mới luôn đặc biệt không bị người khác nhìn thấy bi thương trong đôi mắt hắn!
Cho nên nước mắt không thể kiềm chế chảy xuống thành dòng, hắn khổ sở, hắn sầu não. Hắn biết những khổ sở, sầu não của bản thân, nữ chủ nhân trong căn phòng này vĩnh viễn sẽ không hiểu!
Mà sự thật Tô Bạch cũng không hiểu, cũng không buồn chán đến mức muốn đi hiểu.
Ngày hôm sau nàng xoa xoa hai con mắt mơ hồ, nàng cảm thấy lâu rồi mới được ngủ một giấc ngon như vậy, có lẽ bởi vì có thêm một người giữ cửa bên ngoài? Tô Bạch mở cửa phòng, phát hiện tiểu chính thái đó nhắm mắt, dáng vẻ hết sức yếu ớt dựa vào khung cửa ngủ, đôi mắt sưng to kỳ cục, viền mắt còn lưu vài giọt nước mắt cho thấy đêm qua hắn rất âu sầu. dáng vẻ lúc ngủ của hắn thật quật cường, kiên nhẫn lại rất đau khổ, nhiều cảm xúc như vậy đều theo bản năng được bộc lộ hết ra ngoài.
Tô Bạch vươn tay phe phẩy trước mặt hắn, lay lay cánh tay hắn, lúc hắn tỉnh lại mới nói vs hắn: “Đi vào ngủ đi.”
Thiểu chính thái thụ sủng nhược kinh không dám tin: “Cô nương, ngươi, ngươi vừa nói cái gì?”
Tô Bạch tiếp tục cười nói: “Đi vòa ngủ, đừng để cảm lạnh.” Những lời này ngươi không cảm thấy quá muộn sao? =
Thiểu chính thái cắn chặt răng, không để nước mắt cảm động chảy ra, gật đầu với Tô Bạch, đi vào phòng.
Tô Bạch ngồi vào bàn, híp mắt cười nhìn hắn.
Thiểu chính thái cảm thấy có chút kỳ quái.
“Ngươi tên là gì vậy?” Tô Bạch nhìn hắn.
“Ta tên Nhị Sỏa.”hắn nằm trên giường, mở to đôi mắt sưng vẻ kỳ cục nhìn nàng.
“Nhị Sỏa ? Tên này không hay, để ta đặt cho ngươi một cái tên.”Tô Bạch gãi gãi cằm, ”Nếu ta tên Tô Bạch, vậy gọi ngươi là Tô Hắc đi. Thấy thế nào ?”
“Tô Hắc…”thiểu chính thái gãi gãi đầu, tại sao hắn cảm thấy là lạ ?
“Sao ? Không hài lòng ?”Tô Bạch nhíu mày, không gọi hắn là Tô Phỉ là may cho hắn lắm rồi !
“Hài lòng, hài lòng….” thiểu chính thái, à không, bây giờ là Tô Hắc, Tô Hắc nhanh chóng khẽ gật đầu với nàng.
Tô Bạch ngồi bên cạnh tiểu chính thái, đưa tay vuốt ve gương mặt đáng yêu của Tô Hắc, giọng điệu hòa ái dễ gần : “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ đệ của ta, ta có cơm ăn cũng đảm bảo ngươi có cơm ăn, tất nhiên ta sẽ coi ngươi như đệ đệ ruột thịt ! Đối tốt với ngươi, yêu thương ngươi, bảo vệ ngươi, không cho phép bất kì kẻ nào khi dễ ngươi…. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời của tỷ tỷ.” thật ra câu nói sau cùng mới là điều quan trọng nhất ?
Tô Hắc nghe thấy cảm động, nước mắt sắp rơi, hắn đã không nhớ rõ bao lâu rồi chưa từng nghe qua giọng nói dịu dàng như thế. Từ nhỏ đến lớn những người nói chuyện với hắn không phải dùng lời nói độc ác thì cũng như hung thần, làm gì có người dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn…
Vì vậy hắn lập tức gật gật đầu, ánh mắt kiên định : “Được ! Chỉ cần tỷ tỷ nói gì, ta liền làm cái đó, nhất định nghe lời tỷ tỷ !”
Tô Bạch hết sức hưởng thụ, đưa tay xoa xoa đầu hắn : “Tiểu Hắc thật biết nghe lời. Tiểu Hắc, ngươi có biết tại sao đêm qua tỷ tỷ muốn ngươi ngủ ở cửa không ? Thật ra tỷ tỷ đang muốn rèn luyện ý chí cho ngươi. Có câu nói, đại trượng phu có thể tiến, có thể lui, lại có thể chạy trốn, tỷ tỷ chỉ muốn ngươi nhanh chóng trưởng thành !!”dứt lời, khí huyết vẫn dâng trào. (tỷ đi đóng phim được rồi đó)
Tiểu Hắc cũng vô cùng nhiệt huyết, lúc này kiên định nói : “Tốt, đã như vậy từ nay về sau Tiểu Hắc đều ngủ ở cửa, như vậy mới có thể nhanh chóng lớn lên ! Như thế mới có thể giúp đỡ công việc cho tỷ tỷ !”
Phía sau tấm sa mỏng Tô Bạch giật giật khóe miệng, ưm, cũng tốt, tiết kiệm được một khoản tiền thuê một gian phòng.
Tiểu Hắc, Tiểu Hắc… Tô Hắc không ngừng cố gắng nhớ cái tên này, mặc dù cái tên này rất giống với con chó đen sát vách bọn họ, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ bởi vì tên Tiểu Hắc đã khác tên Nhị Sỏa rất nhiều !
“Tiểu Hắc, đệ có nghe nói qua Băng Tuyết chưa ?”Tô Bạch rốt cuộc cũng là người chuyển đề tài trước.
“Băng Tuyết cô nương ?”Tiểu Hắc sửng sốt hỏi ngược lại.
Tô Bạch đột nhiên cầm tay hắn, nhìn hắn kiên định nói : “Đúng ! Chính là Băng Tuyết cô nương, đệ biết không ?”
“Ặc, cả nước trên dưới có người nào không biết nàng. Nàng thế nào ?”Tiểu Hắc trợn to đôi mắt trong veo, tò mò.
Tô Bạch cầm tay hắn chặt hơn, nghiêm túc nói : “Tiểu Hắc ! chúng ta tỷ đệ tình thâm, đệ nhất định phải giúp ta đúng không ?”
Tỷ đệ tình thâm… Tô Hắc cảm thấy có điểm không giải thích được, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu : “Tỷ giúp đệ trả nợ chính là đã cứu đệ, cho dù muốn Tiểu Hắc chết, Tiểu Hắc nhất định sẽ làm !”
“Tốt ! Vậy tỷ muốn đệ tiếp cận Băng Tuyết, khiến nàng yêu đệ !”Tô Bạch nói.
Tô Hắc…phun.. Hắn bị nước miếng của chính mình làm cho sặc không nói nên lời : “Khụ khụ…khụ khụ… tỷ tỷ, tỷ nói cái gì, không phải lúc nãy đệ sinh ảo giác chứ…..”
“Không ! Không phải ảo giác ! Tỷ muốn đệ tiếp cận Băng Tuyết, khiến Băng Tuyết yêu đệ… ! Bởi vì… bởi vì tỷ thật sự rất yêu Phượng Vương gia ! Nhưng Phượng Vương gia yêu Băng Tuyết cô nương… Cho nên, tỷ mới cầu xin đệ, cầu xin đệ tiếp cận Băng Tuyết, khiến Băng Tuyết yêu đệ…. Như vậy tỷ mới có cơ hội đến gần Phượng Vương gia…”Nói xong nàng ôm mặt, nức nở.
Dĩ nhiên tiếng nức nở này là bởi vì những lời này quá mức lộn mửa, nàng không tiếp thụ nổi.
Nhưng nàng không thể không nói ! Loại chuyện chịu khổ sở như vậy thực không phải là người làm ! trong lòng Tô Bạch cảm thấy rất uất ức.
“Cái này…”Tô Hắc khó xử, có thể thấy hình như Tô Bạch rất đau lòng hắn không đành lòng cự tuyệt, không thể làm gì hơn ngoài việc thử dò xét, “Tỷ thật sự thích Phượng Vương gia ?”
Tô Bạch gật đầu như băm tỏi : “Yêu, vô cùng yêu, phần chân tình này so với hàn phong (gió lạnh) mùa đông còn mãnh liệt hơn !”
Tô Hắc không nói, hình như đang suy nghĩ cái gì đó.
Hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhìn nàng lần nữa, ánh mắt kiên định : “Được, đệ sẽ tiếp cận Băng Tuyết.”
Nháy mắt Tô Bạch thay đổi khuôn mặt tươi cười, vỗ vỗ gương mặt bụ bẫm của hắn, hưng phấn : “Tốt, vậy thì quyết định như vậy. Tiểu Hắc thật tốt !”
Hỏi : chẳng lẽ Tô Bạch không lo lắng tiểu chính thái này biến đùa thành thật, thật lòng yêu Băng Tuyết sao ?
Đáp : Nếu muốn yêu, mời yêu. Không sợ hắn yêu, chỉ sợ hắn không thích !
Vì vậy Tô Bạch đã tìm được thêm một người giúp mê hoặc kẻ địch. Ít nhất trước mắt vẫn là nên giúp đỡ chứ không làm ngược lại, không ngoại trừ trong tương lai một ngày kia sẽ bị kẻ địch phá được. Nhưng chuyện sau này để sau này nói, trước mắt nên giải quyết việc tiếp cận mới là điều quan trọng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cuộc thi hoa khôi ngày càng đến gần, không khí tranh đua trong kinh thành càng lúc càng nồng nhiệt. Trên đường đều là tiếng bàn luận về cuộc thi hoa khôi, đều nói về Băng Tuyết tài hoa hơn người như thế nào, mị hoặc chúng sinh thế nào, âm thanh vang động tiếng trời. Những đám nam nhân thô tục, tiểu chính thái, thiếu nữ, ngay cả lão bá ở tiệm hàng hóa phía đối diện khách điếm luôn dốc sức bảo vệ môi trường tái sử dụng tài nguyện cũng muốn đặt cọc một trăm đồng bạc, quả quyết Băng Tuyết chắc chắn sẽ là hoa khôi.
Khi Tô Bạch đang gặm bánh bao biết được tin tức này, trong lòng nàng nổi lên tí ưu thương mờ nhạt. Lão bá, Tô Bạch thực xin lỗi người, nhưng nàng không có đường lui…
Mà theo tin tức chứng thực, đội hình giám khảo cuộc thi hoa khôi lần này hết sức cường đại. Không biết vì nguyên nhân gì, đường kim Hoàng Thượng cũng là một trong những vị giám khảo. Không những thế, theo tin tức mới nhận được, Lục Hoàng tử nước láng giềng cũng nghe danh Băng Tuyết – tiếng lành đồn xa cũng trở thành thành viên ban giám khảo, còn vị trí cuối dĩ nhiên là Phượng Vương gia của chúng ta rồi.
“Ngươi nói Lục hoàng tử Lăng quốc cũng tham gia cuộc thi hoa khôi này, là thật sao ?” một tiểu cô nương thẹn thùng đặt câu hỏi.
“Nghe nói Lục hoàng tử Lăng quốc diện mạo cực kỳ tuấn mĩ phi phàm, quả thực chính là diện mạo quay đầu mỉm cười đẹp trăm vẻ! Ngay cả những cô gái cũng phải cảm thấy mặc cảm !”Lại là một nữ tử hoa si ngại ngùng.
“Các ngươi vui mừng cái gì ! Có Băng Tuyết ở đó, đừng nói những cô nương tầm thường như chúng ta, dù là các đại gia khuê tú cũng không lọt vào tầm mắt của bọn họ đâu !”
Tô Bạch một bên vẫn bình thản gặm bánh bao như cũ, ngược lại Tô Hắc mặt đầy ưu sầu, thức ăn trước mặt không động chút nào, khẩu vị hoàn toàn đối lập với Tô Bạch.
“Tỷ tỷ, tỷ không lo lắng sao ?” hắn chăm chăm nhìn nàng.
Tô Bạch lại đưa bánh bao xuống dưới khăn che mặt mạnh mẽ cắn một miếng, mặc không đổi sắc tim không nhảy : “Bánh bao, ăn ngon.”
Tô Hắc cũng biết hỏi gì nữa cũng không được, đành nhìn chiếc khăn che mặt của nàng, tò mò : “Tỷ tỷ tại sao ăn cơm cũng muốn che mặt ?”
Tô Bạch nghe vậy, rốt cuộc cũng chịu buông bánh bao xuống, cau mày khổ não cảm khái : “Không còn cách nào khác, tỷ tỷ của đệ xinh đẹp như một đóa hoa như thế, nếu không lấy khăn che mặt che sẽ khiến người khác ghen tỵ, cũng không tốt cho lắm. Hơn nữa tỷ tỷ gần đây ít xuất hiện, thái độ cao ngạo cũng không phù hợp với khí chất của ta.”
Tô Hắc không nói, bởi vì hắn cảm thấy Tô Bạch nói đúng.
“Tiểu Hắc, đệ và Miêu Miêu ngoan ngoãn ở trong phòng, tỷ đi ra ngoài có chút việc.”Hôm sau Tô Bạch dậy từ rất sớm, nàng giao phó cho Tô Hắc, lại đưa tay vuốt đầu Miêu Miêu rồi đi ra ngoài.
Hai ngày nay cơ hồ ngày nào nàng cũng đi ra ngoài, cũng không biết là đang bận những gì, Tô Hắc cũng không hỏi, bổn phận của hắn là trông coi Miêu Miêu ở trong phòng.
Từ trước đến nay Tô Hắc đều nhớ đến ngày hôm đó, nụ cười lúc nói của nàng đều giống mỗi ngày, nụ cười thản thiên, có chút diu dàng, có chút cưng chiều… Nàng vẫn như ngày thường nói với hắn, nàng đi ra ngoài có chút việc.
Nhưng là, hắn vĩnh viễn không ngờ rằng, từ một khắc này bắt đầu, nàng thay đổi, hắn cũng thay đổi, vận mệnh cũng thay đổi, tất cả đều thay đổi….
Trở nên không thể tưởng tượng nổi !
Mấy ngày nay, Tô Bạch rất bận rộn.
Nàng đi ra khỏi khách điếm, ánh nắng tươi sáng khiến cặp mắt nàng có chút không mở ra được.
Nàng đi vào một tiệm trang phục, đặt trước một bộ trang phục đỏ tía phỏng theo phong cách của nhưng phu nhân nhà giàu mới nổi, váy dài thêu kim tuyến thủ công đi đến thanh lâu lớn nhất. Trong ‘liễu hoa hương’, nàng bao quát tất cả trong tầm mắt, tháo khăn che mặt xuống, ngang nhiên ưỡn ngực trước cửa, vung tay phóng khoáng nói : “Gọi tú bà của các ngươi ra đây !”
Một thanh lâu lớn như vậy, thế nhưng không có một ai để ý đến nàng. Bởi vì khi mọi người nhìn tới người xấu xí đến nỗi nhân thần cộng phẫn, hoàn toàn đắm chìm trong thị giác đánh giá chưa tỉnh lại ! (nhân thần cộng phẫn : người thần đều phẫn nộ khi nhìn thấy người như thế => oa không biết xấu xí thế nào. Tiểu Bạch tỷ thật độc ác. Hứt hứt….) Cái mũi củ tỏi, khuôn mặt rỗ, nước da đen nhánh như bùn, đặc biệt là cái miệng ! Đặc biệt to lớn quỷ dị ! Cả khuôn mặt duy nhất chỉ có đôi mắt kia là khá lắm rồi. Đáng tiếc, đôi mắt đẹp cũng không cứu vãn được dung mạo xấu xí cực hạn này !
“Trời ạ !!! Tốt và xấu !!!”Một nữ nân kêu lên, kêu xong, đôi mắt trắng bệch, bị Tô Bạch dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Tô Bạch nghe vậy, vội vàng cau mày lớn tiếng hét : “Chưa từng thấy qua xã hội này à ! Thế nhưng nói bản cô nương xấu xí ! Bản cô nương chính là người chỗ phía tây cầu Nhất Chi Hoa, gọi là Tiểu dã miêu gợi cảm Tây Môn Tiểu Hận ! Các người ai dám nói bản cô nương xấu xí, bản cô nương đóng cửa thả chó cắn chết người !”
Thanh lâu là nơi nào, bên trong thanh lâu thứ không thiếu nhất chính là mỹ nữ, hiếm lạ nhất chính là xấu nữ, huống hồ lại là một xấu nữ xấu cực hạn. Lúc này mọi người không dám nói tiếp, không phải sợ nữ nhân trước mắt, mà là bởi vì lúc nàng bắt đầu, cái miệng mở to như chậu máu, thật sự cũng rất đáng sợ ! Thanh lâu bọn họ cũng phải làm ăn, tại sao có thể để cho nàng hù dọa khách nhân bỏ chạy ! Vì vậy mọi người vội vàng phái tên sai vặt đi gọi má mì xuống.
Tô Bạch nhớ rõ má mì này, má mì này chính là thủ hạ của người vừa là lão bản thanh lâu vừa là tiểu quan, nói cách khác, má mì này là người của Băng Tuyết phái đến.
Lúc này má mì tha thướt xinh đẹp đi tới. Mặc dù tuổi đã gần bốn mươi nhưng được chăm sóc kĩ càng, đôi mắt ngấm ngầm toan tính, phong thái vô cùng xuất chúng. Tú bà thấy Tô Bạch, lúc đầu còn sửng sốt một chút, sau cũng nhanh chóng hoàn hồn, khôi phục lại thần thái bình thường. Không hổ là người lăn lộn nhiều năm ở chốn phong hoa tuyết nguyệt, khí thế quả nhiên bất đồng !
Nhưng mặc dù như thế, Tô Bạch vẫn ngẩng cao đầu như cũ, nhìn bà ta : “Lão nương đúng là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, hôm nay chính là đến báo danh hoa khôi !”
Dứt lời, toàn bộ đều trở nên yên tĩnh quỷ dị, mọi người đồng thời gãi gãi lỗ tai, vừa rồi có phải là ảo giác không ?
May là tú bà này biết nhiều hiểu rộng cũng sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng được, sững sờ hỏi ngược lại : “Ngươi, ngươi nói cái gì ?”
Tô Bạch cao giọng lên quãn tám nói : “Lão nương chính là đến báo danh tham gia cuộc thi hoa khôi đấy ! Ngươi có gì muốn hỏi sao ? !”
“Ha ha ha ha ha…..”mọi người đều phụt cười, tất cả đều hướng về nàng chê cười.
“Nàng ta nói muốn tham gia cuộc thi hoa khôi ?”
“Hoa khôi thì ai cũng có thể tham dự sao ?”
“Sao nàng ta không soi gương xem xem nàng ta thế nào !”
“Ta thấy đơn giản là nàng ta đầu óc có bệnh !”
Tô Bạch đè nén cảm xúc trong lòng, trên mặt vẫn giữ vững trạng thái vô lại : “Không cho lão nương tham gia, lão nương vẫn sẽ tham gia !”Dứt lời liền há to mồm, đặt mông ngồi ở cửa chính ‘liễu hoa hương’, nháy mắt với người qua đường, không hù dọa người ta thì không bỏ qua !
“………….”vì vậy mọi người cười không nổi, đồng loạt nhìn về phía tú bà.
Tú bà nhìn trời sắc càng ngày càng đen, mắt thấy Cao Phong Kỳ sắp đến, không còn cách nào khác, cắn răng cho nàng một tấm bài dự thi, giận dữ : “Cô nương cần gì tự mình rước nhục, cuộc thi hoa khôi ngày mai tất cả đều là mỹ nhân tuyệt sắc, còn có áp lực từ Băng Tuyết cô nương, ngươi đi cũng chỉ tăng thêm phần hài hước mà thôi !”
Tô Bạch cười lạnh : “Những thứ này cũng không cần phiền má mì phiền lòng.”nàng lấy tấm bài kia, đứng lên, từ từ biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Tú bà canh chừng bóng lưng nàng, dậm chân… Cô nương xấu như vậy…. Đây không phải là trực tiếp kéo cả trình độ tranh tài xuống sao !
Nhưng thật sự bà không còn cách nào khác, nếu như đợi lát nữa công tử dẫn theo hoàng tử quang lâm, phát hiện có một cô nương như vậy ngồi ở cửa, đây mới thực sự là không có suy nghĩ ! Hiện tại chỉ có thể mong đợi cô nương kia sớm tỉnh táo, ngày mai không đến quấy rối cuộc thi… Ai !
Ngày hôm sau, Tô Bạch dậy sớm một chút, giao Miêu Miêu cho Tô Hắc, “Tiểu Hắc, đệ và Miêu Miêu ngoan ngoãn ở trong phòng cho ta, ta đi ra ngoài có chút việc.”
tj gật đầu không nói gì, chỉ lo lắng nhìn nàng.
Tô Bạch cũng không để ý, ra khỏi khách điếm, trực tiếp đến tiệm trang phục, lấy bộ trang phục đỏ tía theo phong cách nhà giàu mới nổi nạm vàng, váy dài thêu kim tuyến, yểu điệu đi vào một khách điếm nhỏ, thuê một gian phòng. Vào trong gian phòng, nàng tháo khăn che mặt xuống, lén lút chạy từ hậu viện của khách điếm đi ra ngoài.
Bởi vì hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi hoa khôi, cho nên trên đường lớn không mấy người chú ý đến nàng. Đáng tiếc, cho dù số người đi trên đường không nhiều lắm nhưng thấy Tô Bạch hiên ngang đi trên đường cũng thu hút không ít ánh nhìn, trong không khí có âm thanh quỷ dị khác thường.
Tô Bạch hiển nhiên cũng không nghe thấy, cắm cúi đi đến nơi thi đấu.
Còn chưa đến nơi, từng tiếng sáo trúc, tiếng dịu dàng đáng yêu của nữ tử, hòa lẫn tiếng người hô hào đồng loạt bay vào tai nàng. Nhìn lại chỉ thấy lúc này trên khán đài có một cô nương đang vô cùng nhiệt tình, đang khoe vòng eo con kiến múa theo tiếng sáo đầu độc lòng người.
Bên cạnh đài cao, có ba người đang ngồi, trong đó có hoàng đế ngày hôm ấy, còn có một người diện mạo khá giống hoàng đế, nghĩ nghĩ có lẽ đây là Phượng Vương gia cặn bã. Về phần còn có một… Tô Bạch âm thầm nhíu mà, chậc, người nọ cũng học theo nàng che mặt ? Chẳng lẽ hắn cũng giống nàng không muốn người khác thấy mặt sao ? Ở trong nguyên tác, nàng cũng không nhớ rõ có nhân vật này… Tô Bạch cảm thấy có chút kỳ quái.
Mà ban đầu mọi người chỉ lo cao giọng hô hào, đột nhiên cũng ngừng lại, chỉ vào nơi nào đó không ngừng bàn luận ầm ĩ.
Tú bà ‘liễu hoa hương’ chủ trì bên trong chợt cảm thấy không khí khác thường, liếc nhìn lại liền trông thấy kẻ mà mọi người đang bao quanh chính là cô nương xấu xí hôm qua, lúc này bà toát cả mồ hôi lạnh, đang suy nghĩ làm cách nào để đi hòa giải, lúc này trên đài bỗng có một cô nương cả thân lửa đỏ.
Vị kế tiếp, vị kế tiếp…. má mì đứng ở trên đài, mồ hôi trên mặt nhanh chóng rơi xuống gò má, bởi vì, vị kế tiếp chính là cô nương xấu xí !
Bởi vì Băng Tuyết là nhân vật hàng đầu, cho nên dĩ nhiên là người cuối cùng ra sân. Nhưng tuyển thủ khác đều đeo bảng tên tới. Vốn rằng có rất nhiều cô nương đến tham gia cuộc thi, nhưng mọi người vừa thấy Băng Tuyết cô nương muốn tham gia, cũng không hớn hở đi báo danh. Bởi vì nếu có Băng Tuyết ở đây, như vậy thua là tất nhiên. Nếu đã là tất nhiên, như vậy tham gia cũng không cần thiết. Vì vậy cuộc thi hoa khôi lần này, số người tham gia đặc biệt ít. Nếu tính cả cô nương xấu xí này, tổng cộng có sáu người. Trừ Băng Tuyết ra, cũng chỉ có bốn người, trong đó có hai người là bà éo buộc đi lên !
Tú bà đang rối rắm, bên kia cô nương xấu xí đã lên đài.
Nàng cuối cùng vẫn lên đài…. Tú bà nhắm mắt lại, sau khi cuộc thi kết thúc phải tính đến tự tử trước lão bản.
Nhưng thật ra bà biết, không thể nào tự tử, lần này ít nhất cũng nên là lăng trì xử tử… ?
Chỉ thấy Tô Bạch hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng giữa ngàn vạn sự khinh bỏ, hắng giọng hét lớn : “Lão nương chính là ở chỗ tây cầu Nhất Chi Hoa, gọi là Tiểu dã miêu gợi cảm Tây Môn Tiểu Hận ! Coi như lão nương dung mạo chim sa cá lặn, mọi người không cần quá sùng bái ta. Bởi vì lão nương đã sớm có đối tượng trong lòng rồi !! Người kia chính là giọt nước tà mị vĩ đại của chúng ta…. Phượng Vương gia !!”
Trong đám người, một trận yên tĩnh chết chóc…
Chỗ ngồi của ban giám khảo, một trận yên tĩnh chết chóc…
Phía sau khán đài, một trận yên tĩnh chết chóc….
Tô Bạch hoàn toàn không để ý, bởi vì lúc này nàng không phải là Tô Bạch, mà là Tây Môn Tiểu Hận ! Là tây cầu Nhất Chi Hoa, gọi là Tiểu dã miêu gợi cảm Tây Môn Tiểu Hận ! Vì vậy nàng lại dùng âm thanh quỷ dị tiếp tục quát : “Phía dưới nghe đây, ta sẽ hát một bài hát, hiến tặng cho người ta thích nhất : Giọt nước tà mị vĩ đại – Phượng Vương gia !”
"Vương gia a, ~ người có phải đói bụng hay không ~~ sợ a, gào thét gào thét ~
Người phải là đói bụng ~~ sợ a ~~ người hãy nói cho Tiểu Hận biết ~
Tiểu Hận cho người ruột già xào ~
Người hãy nói cho Tiểu Hận biết ~
Tiểu Hận cho người ruột già xào ~
Không a, không a, không a không,
Lá cây dương cây liễu ~ xanh biếc a ~!”
Tô Bạch vừa hát vừa múa, diễn trò thâm hậu…. (đã bảo là tỷ ấy giỏi làm diễn viên mà ~~ hắc hắc)
Trong đám người tiếp tục một trận yên tĩnh chết chóc…
Chỗ ngồi ban giám khảo, tiếp tục một trận yên tĩnh chết chóc…
Phía sau khán đài, tiếp tục một trận yên tĩnh chết chóc…
“Ta đây hát rất tốt đúng không? Ai ôi ~! Ta hát lại một lần nữa!” nàng vung chiếc khăn trong tay, dùng ‘mị nhãn’ hướng về phía Phượng Vương gia, hát lại một lần nữa….
"Vương gia a, ~ người có phải đói bụng hay không ~~ sợ a, gào thét gào thét ~
Người phải là đói bụng ~~ sợ a ~~ người hãy nói cho Tiểu Hận biết ~
Tiểu Hận cho người ruột già xào ~
Người hãy nói cho Tiểu Hận biết ~
Tiểu Hận cho người ruột già xào ~
Không a, không a, không a không,
Lá cây dương cây liễu ~ xanh biếc a ~!”
Tô Bạch thắng! Thắng trên phương diện khí thế!
Từ đó về sau, nhân dân ân cần hỏi thăm từ ngữ cường bạo phải từ “Hôm nay ngươi ăn cơm chưa” thành “Hôm nay ngươi trượt ruột già sao”. Tô Bạch thắng, thắng triệt để, triệt để!