Dành Nửa Năm Sửa Kịch Bản, Tối Quá Mệt Mỏi Rồi

Chương 3: Chương 3




Hạ Tuấn Lâm im lặng vùi mặt vào ghế sô pha, cho dù Lưu Diệu Văn có khiêu khích gì đi chăng nữa, cậu ấy cũng sẽ không bao giờ trả lời.

Sau đó, Lưu Diệu Văn cũng im lặng, tiếp đến là tiếng bước chân và tiếng đóng cửa. Khi Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu lên khỏi ghế sô pha, bóng dáng của Lưu Diệu Văn đâu rồi, cái này, cái này... Đây là vầng hào quang của nhân vật chính sao? Bạn có thể đi lại tùy ý trong nhà của người khác?

_____

Ngày hôm nay cậu thực sự rất bi thảm, cũng may nội dung cốt truyện đã đẩy đi được một chút, Tuấn Lâm tự an ủi mình trong lòng.

Cốt truyện phải tiếp tục, và cậu phải tìm cách để được học cùng lớp với Tống Á Hiên.

Thân là lão đại trong trường, lại là con nhà giàu có, cậu nghĩ chuyện muốn chuyển lớp có lẽ cũng không thành vấn đề. Người xưa có câu, gặp chuyện tìm mẹ. Vì thế bà Lý vừa về đến, Hạ Tuấn Lâm liền nói với mẹ cậu muốn chuyển lớp.

Mẹ cậu kịch liệt phản đối yêu cầu của cậu, Hạ Tuấn Lâm nhất quyết không nghe, liền bỏ về phòng.

Vừa vào cửa, cậu thở dài nhẹ nhõm, lén nhìn mẹ qua khe cửa, bà ấy đang nghe điện thoại, ôm ngực và không nhìn lại. Thật tốt.

Hạ Tuấn Lâm tự nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Tối đến, cậu chuẩn bị phải đối diện với một điều tồi tệ.

Hạ Tuấn Lâm đang nghịch điện thoại thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu một bên nhìn điện thoại lướt bản tin, một bên nói vọng ra “có chuyện gì?”

Một bàn tay thon dài, thật mạnh giựt lấy chiếc điện thoại trên tay cậu.

Hạ Tuấn Lâm lông nhím mọc lên, cậu chậm rãi ngước mặt lên nhìn, ánh nhìn như muốn đâm chết người trước mặt.

“Nghe nói cậu muốn chuyển lớp?” Lưu Diệu Văn không lộ cảm xúc, âm cuối mang ý uy hiếp nói ra.

Hạ Tuấn Lâm nghiêng đầu, quả nhiên bên ngoài hành lang là Lí Phi, bà đang quan sát tình hình bên trong từ xa.

Cho nên cậu và tên Lưu Diệu Văn này rốt cuộc có quan hệ gì? Đen chuyện cá nhân kể cho hắn làm chi?

Cậu thu hồi ánh mắt, nhìn người trước mặt nói: “Tôi chuyển lớp liên quan gì đến cậu?”

Một tiếng nổ lớn phát từ cửa, làm cho Hạ Tuấn Lâm cả thân đều run rẩy.

Cậu cần chuồn khỏi đây ngay lúc này!

Hạ Tuấn Lâm lùi về phía sau một bước nhỏ, hai tay bắt lấy tay Lưu Diệu Văn, kéo mạnh một lực, định nhào qua vai người kia.

Nhưng tay kia Lưu Diệu Văn đã để lên vai cậu, chân chỉ hơi khụy nhưng vẫn đứng chắc như núi.

“ Tôi mới ba ngày không đánh, cậu liền muốn làm phản rồi”

Nói xong, Lưu Diệu Văn đẩy mạnh gối trái.

Hạ Tuấn Lâm chỉ cảm thấy đùi phải run lên, trời đất rung chuyển, cả người liền mất khống chế mà bị quật nằm ra mặt đất.

Cũng may Lưu Diệu Văn kịp đỡ gáy cậu.

“Kẻ thức thời trang tuấn kiệt”

Hạ Tuấn Lâm mím môi, đối mắt đỏ thuần long lanh nhìn ngoan ngoãn hiền lành.

Lưu Diệu Văn hừ lạnh một tiếng. “ Còn muốn chuyển nữa không?”

“Không chuyển, không chuyển”

“Vậy tại sao muốn chuyển lớp?”

“Ta muốn học cùng Á Hiên”

“Cách xa cái thứ rác rưởi đó ra một chút”

Hạ Tuấn Lâm đang muốn phản bác, Lưu Diệu Văn bỗng rút thế về, đứng thẳng người.

Đầu cậu đập thẳng xuống đất, đau đến chết đi sống lại.

Lưu Diệu Văn dùng lời nói “ôn tồn nhỏ nhẹ” hỏi: “Người vừa rồi muốn nói gì?”

“Ta nói được, ta tiết rồi”

Rốt cuộc ai mới là lão đại của trường??

Một lúc sau, Lý Phi kêu hai người xuống ăn cơm.

Lưu Diệu Văn cười tươi như thể vớ được vàng: “Dì à, cháu đã cùng Hạ Tuấn Lâm nói chuyện xong, cậu ấy nói sẽ không chuyển lớp nữa? Nhỉ? Hạ Tuấn Lâm?”

Hạ Tuấn Lâm cứng nhắc gật đầu: “Ừm”

“Chỉ có cháu mới có cách“. Lý Phi cười nắm lấy cánh tay Lưu Diệu Văn xoa xoa.

“ Từ nhỏ tiểu Lâm Lâm nhà ta chỉ nghe mỗi cháu, phiền cháu quá.

“Không phiền ạ, cháu với Hạ nhi cùng nhau lớn lên, cũng không thể trơ mắt nhìn cậu ấy lầm đường lạc lối”

Hạ Tuấn Lâm “.....”

Ủa? Đối thủ một mất một còn ở đâu? Tình địch đâu?

Tục ngữ có câu, núi không theo ta, ta phải đi theo núi.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Tuấn Lâm đi đến trước cửa lớp 9.

Không ngờ rằng có người đến tìm Tống Á Hiên trước cả cậu.

Không hổ là nam chính công, không cho hắn chuyển lớp, bản thân lại tự chạy đi tìm Tống Á Hiên. Tâm cơ, quá là tâm cơ.

Hạ Tuấn Lâm ngồi xổm ngoài cửa sổ, muốn nghe xem bọn họ đang nói cái gì.

Vốn tưởng rằng có thể nghe những lời tỏ tình xấu hổ, nhưng càng nghe, Hạ Tuấn Lâm càng cảm thấy không đúng.

Cái gì mà “Ngươi nên biết rõ thân phận của mình, cách xa Hạ Tuấn Lâm ra”

Hoàn cảnh này, không phải lại là ma lớn bắt nạt ma yếu à?

Nhịn không được “Lưu Diệu Văn, buông Tống Á Hiên ra!”

Thiếu niên toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt, phảng phất khí lạnh bao quanh thân thể, xóa tan bầu không khí căng thẳng.

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, chính giữa hai người trong đám đông khí lốc vẫn thổi không ngừng.

Hạ Tuấn Lâm bước chân bỗng nhiên hơi ngừng một nhịp, rất nhanh khôi phục lại khí thế tiến vào chỗ hai người.

“Hắn là người của tôi, trừ tôi ra, không ai được khi dễ hắn”

__________

Xin lỗi các tình yêu, bởi vì tôi bị con covit hành nên giờ mới khỏe để viết fic lại.

Mặc dù biết là vào cái thời điểm: Năm covit thứ 3 thì dính covit cũng là điều bình thường thôi.

Nhưng tôi vẫn chúc các cô cẩn thận, đừng để bị nhiễm là tốt nhất nha <3

yêu cả nhà!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.