Hạ Tuấn Lâm lui đầu về, làm bộ không phát sinh việc gì.
“Giờ mới biết sợ à?”
Lưu Diệu Văn khoanh tay trước ngực, chằm chằm nhìn về phía cánh cửa trắng. “ Tự mình ra đi, đều là người văn minh, ta không muốn phá cửa.”
Hạ Tuấn Lâm không ngốc, sao có thể tự chui ra đó.
“Được, không tự ra đúng không?”
Tiếng cánh cửa rung lên, kèm theo đó là một tiếng nổ tin tức tổ, buồng vệ sinh nhỏ hẹp như muốn nổ tung, cảm giác có thể đổ sập ngay lập tức.
Hạ Tuấn Lâm sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài, hắn tại sao vừa rồi không nhịn, lại đi chọc tức Lưu Diệu Văn chứ?
Nếu không có Tống Á Hiên ở đây, hắn có thể đã giả bộ mình không phải Hạ Tuấn Lâm.
Khó rồi.
Hạ Tuấn Lâm thở ra một hơi, ra vẻ hung hang quát.
“Đừng đạp, ngươi phiền thật đó”
“Nhân lúc ta còn nói tử tế, đi ra!”
Hạ Tuấn Lâm đứng dậy, buông Tống Á Hiên xuống rồi mở cửa, Động tác dứt khoát, nhanh chóng, trên mặt hiện lên bộ dạng không kiên nhẫn.
“Ra ngoài rồi nói.”
Hạ Tuấn Lâm giọng nói nặng nề, làm Lưu Diệu Văn nở một nụ cười thỏa mãn.
Lưu Diệu Văn kéo cậu lại gần, một tay choàng qua cổ, tay kia ấn vào trán cậu day day.
Hạ Tuấn Lâm không hề phản kháng, bị người kia gắt gao ôm vào trong lòng.
“Mắng người xong chạy?”
Lưu Diệu Văn rất khỏe, cậu càng vùng vẫy, người kia càng giữ chặt, cậu rất nhanh ngoan ngoãn bất động.
“Ngươi muốn ta như nào mới chịu thôi đi hả?”
“Ta còn chưa hỏi tội ngươi? Dám mắng ta? Còn ôm cái thứ rác rưởi kia chạy? Ai cho ngươi lá gan đó? Hả?”
Trong không khí, tin tức tố Alpha bỗng nhiên trở nên dày đặc, bức xâm nhập vào từng tế vào của Hạ Tuấn Lâm.
Dũng khí vừa rồi của Hạ Tuấn Lâm như quả bóng bị chọc thủng, chớp mắt tan biến sạch sẽ.
“Hôm qua ngươi còn nói ta là bảo bối của ngươi, hôm nay lại hung dữ với ta như vậy? Ngươi sao có thể nói ra những lời như thế chứ?”
“Ngươi thật sự xem ta là cha à?” Lưu Diệu Văn kẽ cười một cái hỏi lại.
Tin tức tố kia cũng dần thu đi, tâm trạng hắn dường như tốt lên không ít.
Hạ Tuấn Lâm là kiểu người, trời sáng một chút tâm trạng liền tỏa sáng, người khác tâm tình tốt một chút liền phấn khởi, không thể khống chế được miệng của mình.
“Ta đương nhiên thích ngươi là cha, nhưng ngươi chắc không có khả năng đó đâu.”
Lưu Diệu Văn phần eo hướng về phái trước một chút “Ta có được hay không, ngươi thử sẽ biết mà.”
“Ta là alpha, thử với ngươi cái gì?”
Lưu Diệu Văn cúi đầu, dùng âm thanh nhỏ đủ chỉ hai người nghe thấy: “Beta cũng có thể làm cho Omega mang thai, Thực Alpha cũng có thể cho Alpha trong suy nghĩ (Tư tưởng Alpha) có phải không?
Hơi nóng phả vào tai, Hạ Tuấn Lâm giống như chú thỏ sợ hãi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Ngươi bị thần kinh à, bỏ ra.”
Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn dơ tay lên lùi hai bước.
Hạ Tuấn Lâm hai mắt đỏ rực, cậu nhìn Lưu Diệu Văn rồi nhìn Tống Á Hiên, quyết định chạy.
Hai mươi năm sống trên đời, cậu đây là lần đầu liên gặp loại sự tình này.
Trong trí tưởng tượng của cậu, trong tiểu thuyết thường sẽ là. Hai người ở trong buồng vệ sinh, tình cảm có thể tự nhiên nảy nở.
Hắn chạy đi có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn.
Trên thực tế, vấn đề không chỉ lớn, mà còn cực kỳ lớn.
Hạ Tuấn Lâm vừa rời đi, Lưu Diệu Văn liền nhìn về phía Tống Á Hiên.
Hắn trên cao nhìn xuống, khéo miệng giật giật, ánh mặt chứa đầy sự miệt thị.
Tống Á Hiên lùi lại sát tường, sợ hãi ngẩng đầu, con ngươi đen nháy bị nước mắt bao trùm, trong suốt như một đứa trẻ.
Lưu Diệu Văn cau mày, miệng không thốt lên lời.
Vài giây này, làm hắn không thể nghĩ người trước mặt và người mấy ngày trước ngập tràn chế giễu là một.
Một cái trong suốt như đứa trẻ, một cái tối tăm như bông anh túc nở trong bùn.
Tống Á Hiên nhỏ giọng mở miệng: “Ngươi tại sao lại ghét ta? Ta làm sai cái gì sao?”
Người thanh niên nói âm thanh rất nhẹ, như một làn gió thổi qua, âm thanh vừa thốt ra liền tiêu tán vào không trung.
Lưu Diệu Văn vô thức hạ giọng. “Ta không ghét ngươi, chỉ là ngươi không nên trêu chọc Hạ Tuấn Lâm.”
“Ta không trêu chọc cậu ấy” Tống Á Hiên hạ đôi mắt, bộ dạng có chút đau thương. “Ta biết ta và hắn không cùng một thế giới”
“Vậy tại sao lại đồng ý dạy kèm cho hắn?”
Ngươi vẫn đồng ý, mặc dù bị tin tức tố của ta áp chế.
Chưa phân hóa chống lại alpha, giống như tập tệnh học bước, giống như đứa trẻ đi còn không vững mà chống lại người lớn đầy dữ tợn, khỏe khoắn.
Chỉ sợ còn chưa kịp cảm nhận tin tức tố, đã bị dọa đến không dám nhúc nhích.
Tống Á Hiên chậm rãi nâng mắt lên, đồng tử như tràn ngập một tầng sương mù giày đặc, môi mọng đỏ tươi hiện ra, lộ ra một nụ cười sáng chói.
“Bởi vì biểu cảm của ngươi rất thú vị a.”
“cmn”
Lưu Diệu Văn không nghĩ tới mình như vậy mà bị một đứa chưa phân hóa đùa giỡn, tức giận đến thái dương muốn nổ tung.
Hắn một cước đấm nát bồn cầu, nhìn Tống Á Hiên hung tợn nói. “Giấu cái đuôi cho kỹ vào, đừng để ta bắt được.”
Tống Á Hiên đuôi lông mày trĩu xuống, biểu tình vô tội “Ngươi nói gì? Ta nghe không hiểu”
***
Như đã nói ở cuối chương trước, vì quá tò mò nên tôi đã ngồi dịch không ngừng nghỉ.
Và các cô biết gì không.
4 nghìn chữ chưa hết chương tiếp theo.
Quả tải, tôi đã ngồi đọc chay không dịch.:))
Nhưng nghĩ nếu k up thì quá có lỗi với mọi người. Nên quyết định cắt một đoạn cho mn đọc.
Đừng hỏi tại sao 4 nghìn từ mà cho các cô đọc có chút.
vì mạch truyện, chỉ cắt được ở đây, cắt chỗ khác đều không hợp lý.