Tuy rằng Lưu Diệu Văn đã mua trả điện thoại cho Hạ Tuấn Lâm ngay buổi chiều hôm đó, nhưng vẫn không thể nào khiến cậu nguôi giận.
Hạ Tuấn Lâm ngồi trên giường lướt xem diễn đàn trường, mọi người hiện tại đều đang công khai bàn luận về về cậu mà không hề kiêng dè như trước.
Đa phần mọi người nói câu so với hình tượng trước không giống nhau, nói cậu bây giờ rất đáng yêu, nhưng Hạ Tuấn Lâm bị nói là đáng yêu thì còn ra thể thống gì?
Cậu là lão đại của trường! Không phải người đáng yêu! Hạ Tuấn Lâm càng thêm tức giận, cậu quyết định sẽ không để ý Lưu Diệu Văn trong hai ngày.
Ba giờ sáng, cậu nằm quận tròn co ro trên giường, cả người run rẩy, vừa sợ vừa mắng Lưu Diệu Văn trong lòng.
Nhớ đến Lưu Diệu Văn, cậu lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Dù dưới giường có người hay không, cậu đều không dám ngủ.
Không còn cách nào khác, Hạ Tuấn Lâm ngồi dậy bật đèn, nhìn ngẩn người vào vách tường trắng xóa.
Nghĩ đến Lưu Diệu Văn không bằng cậu nghĩ đến dung mạo xinh đẹp của Tống Á Hiên, không thì nghĩ xem làm sao để tiếp tục nội dung tiểu thuyết.
Mà cậu đến đây cũng gần nửa tháng, tại sao giữa Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên không hề có tiến triển gì.
Cảm giác như giữa hai người hoàn toàn không có liên kết?
Thật phiền phức!
Suy nghĩ một hồi trong đầu, Hạ Tuấn Lâm dần quên đi việc Lưu Diệu Văn làm mình sợ ban sáng rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nhưng cậu ngủ không ngon, chỉ cần trở mình cậu liền tỉnh lại, cả đầu choáng váng.
Cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu, cũng cảm giác như thể thời gian chẳng hề chạy tẹo nào. Trong một khoảnh khắc mơ hồ Hạ Tuấn Lâm dường như nghe thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Cậu ngủ quay lưng về phía cửa, mơ hồ có thể cảm nhận được một ánh mắt đang rơi vào trên người mình.
Hạ Tuấn Lâm cả người cứng đờ, sởn hết cả tóc gáy, dường như đã nhìn ra cả hình ảnh mình trên bia mộ giữa một khu đất cao, bốn bề khung cảnh u ám.
Người đó bước lại gần, đưa tay về phía cậu.
Hạ Tuấn Lâm chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một bàn tay tái nhợt.
“Conme--! “
Một ngày mới bắt đầu bằng một tiếng kêu thảm thiết.
Nửa giờ sau, tại bàn ăn,Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên nhìn nhau chằm chằm.
“Tại sao mới sáng sớm đã ở trong phòng của tôi?”
“Tôi đến kèm cậu học. Dì nói cậu còn chưa dậy nên tôi lên gọi cậu dậy.”
“Lên gọi, sao cậu không lên tiếng?”
Tống Á Hiên cúi đầu, mím miệng, lo lắng sờ soạng góc áo.
“Tôi thấy cậu ngủ say nên muốn tắt đèn giúp cậu.”
Hạ Tuấn Lâm ôm trán, trong lòng như cũng hiểu ra toàn bộ sự tình!
“Được rồi, tôi không trách cậu, cậu quên đi, đừng nói cho ai biết?”
“Tôi sẽ không nói cho ai biết.” Tống Á Hiên ngoan ngoãn nhìn Hạ Tuấn Lâm.
“Chúng ta đi học bù được chưa?”
Hạ Tuấn Lâm gật đầu, “Đi thôi.”
Ít nhất về mặt giảng bài, Tống Á Hiên là một giáo viên rất có trình độ.
Cậu ấy có thể giải thích bất cứ kiến thức nào một cách đơn giản và dễ hiểu, ngoài ra Hạ Tuấn có nền tảng nên cậu nhanh chóng tiếp thu và nhớ lại kiến thức phổ thông.
Thời gian trôi qua, Hạ Tuấn Lâm nghe được tiếng gõ cửa từ phía ngoài.
Có lẽ nhà quản gia đem đồ ăn cho bọ bọ.
Hạ Tuấn Lâm mở cửa, ngay lúc nhìn thấy những người bên ngoài, trong tâm trí cậu muốn ngay lập tức đóng cửa lại.
Hóa ra không phải cậu đã học một thời gian dài và không phải quản gia tìm đến cậu mà là Lưu Diệu Văn. Người trước mặt là lưu Diệu Văn.
Người kia nhìn tận sâu vào trong phòng.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Học.”
“Ngươi không thể tự học ở nhà sao?”
“Không phải lần trước ngươi đến đây, ta đã nói ngươi đừng có đến nhà ta nữa rồi sao?” Hạ Tuấn Lâm đến bây giờ vẫn chưa tìm hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người, người này lại cứ tùy tiện vào ra nhà cậu. Nhắc đến truyện này, cậu lại có chút đau đầu.
Người kia lách qua cậu, đi thẳng vào trong.
Lưu Diệu Văn ngồi đối diện Tống Á Hiên.
Hạ Tuấn Lâm trong lòng chợt nhận ra, ngày hôm qua còn than thở hai người không có tiến triển gì, nhưng hôm nay lại có chuyển biến tốt.
Không lâu sau Hạ Tuấn Lâm dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lưu Diệu Văn đến học bù? Hắn muốn phá hoại thì có.
Khi Tống Á Hiên và cậu vừa chỉ nói chuyện một chút, Lưu Diệu Văn sẽ gõ bàn để nhắc nhở hai người họ.
Có thể là hắn đang ghen tị?
Hạ Tuấn Lâm cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, bắt đầu chạy vào nhà vệ sinh một cách điên cuồng, tạo cơ hội cho hai người họ ở cùng nhau.
Chạy một hai lần thì không sao, nhưng sau khi chạy bốn lần trong một giờ, khuôn mặt của Lưu Diệu Văn ngày càng trở nên xấu xí.
“Hạ Tuấn Lâm, tôi nói có phải anh bị tiểu nhiều lần, tiểu gấp và tiểu không hết không? Nếu bị bệnh thì đi khám mau đi.”
Hạ Tuấn Lâm trong lòng đầy ý khinh thường. Ta đã làm việc chăm chỉ để tạo cơ hội cho hai người, đã không cảm ơn xin đừng nói lời cay đắng.
Sao tôi phải khổ thế này? Vì ai?
Cậu tin chắc rằng suy luận mình đưa ra là đúng, cậu vẫn tự mình đi theo con đường của mình và điên cuồng chạy vào nhà vệ sinh.
Sắc mặt Tống Á Hiên trở nên rất khó coi, Hạ Tuấn Lâm không muốn hỏi, cậu chỉ muốn làm theo những gì mình cho là đúng.
Hạ Tuấn Lâm ngồi xổm trên bồn cầu, tự hỏi bên ngoài sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng cậu cũng không hiểu tại sao, lúc bước ra khỏi cửa, vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên quay trở lại nhà vệ sinh.
Nhìn xem nè! Cậu đã nói mà!
Không phải không có tình cảm! Chỉ là không đủ thời gian!
Cậu đi vào nhà vệ sinh thêm vài lần nữa, và Lưu Diệu Văn cuối cùng đã đè Tống Á Hiên xuống bàn, phải không!
Lưu Diệu Văn cao khoảng 1,9 m và Tống Á Hiên so với hắn nhỏ bằng một nửa. Theo quan điểm của Hạ Tuấn Lâm, hắn giống như là...
Lưu Diệu Văn hoàn toàn ôm trọn người kia trong vòng tay của mình.
Hạ Tuấn Lâm vui mừng nhìn hai người, trong lòng nóng lòng phất cờ cho họ: hôn đi! hôn đi!
Lưu Diệu Văn không hôn người kia, mà thay vào đó nói, “Ngươi là loại gì? Ngươi thực sự nghĩ rằng nếu tiếp cận Hạ Tuấn Lâm có thể đổi đời sao? Chim sẻ muốn hóa phượng hoàng à? “
“Cậu hiểu lầm rồi.” Tống Á Hiên bật khóc trả lời.
Ngay cả Hạ Tuấn Lâm còn bị Lưu Diệu Văn khống chế đến đứng không vững, nói gì đến một người chưa phân hóa.
“Giả vờ cái conme ngươi? Ngươi nghĩ làm bộ như mình là Omega, mọi người sẽ chiều chuộng ngươi đúng không?”
“Ta không có, ta làm gì khiến ngươi tức giận vậy? Tại sao lại nói như vậy với ta?”
“Mgươi đang chọc tức ta thêm đấy.”
Hạ Tuấn Lâm càng nghe càng thấy bối rối, diễn biến này không đúng?
Đừng nói hôn! Hình như sắp choảng nhau đến nơi rồi!
Bàn tay Lưu Diệu Văn dơ lên, nắm thành nắm đấm, Hạ Tuấn Lâm không dám đứng xem nữa, vội vã chạy lại tách hai người ra.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Lưu Diệu Văn hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Tống Á Hiên, tựa hồ còn muốn đánh tiếp.
Tống Á Hiên hơi ngẩng đầu, không để cho nước mắt rơi xuống.
“Nếu muốn học kiểu này, tôi xin về trước.”
Lưu Diệu Văn chế nhạo: “Chuồn à.”
Tống Á Hiên cắn môi, thu dọn đồ đạc mà muốn đi ra khỏi phòng ngay lập tức.
Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng giữ tay người kia lại, “Cậu là do tôi nhờ đến chỉ bài, tôi không cho cậu không thể đi!”
Tống Á Hiên ôm cổ cậu, lông mi đẫm nước mắt, cảm thấy đáng thương như cánh bướm bị nước mưa làm ướt.
Người kia ghì chặt tay ôm lấy cậu, khóc đến nấc lên. Hạ Tuấn Lâm mềm lòng.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cậu thật sự không có sức phản kháng trước mặt Tống Á Hiên.
Cậu ghé vào tai Tống Á Hiên nhẹ giọng nói: “Chút nữa ta đi ra ngoài, đừng khóc nữa, được không?”
Tống Á Hiên nhìn cậu một lúc, khi chắc chắn rằng cậu không nói dối mới gật đầu và yên lặng ngồi lại.
“Hai người đang xì xào cái gì vậy?” Vẻ mặt Lưu Diệu Văn đầy nghi ngờ.
“Ngươi làm cho người ta khóc, ta dỗ hô ngươi. Ngươi cũng đúng là anh lớn đó.”
Nói đến đây, Lưu Diệu rất phấn khích, và hắn rất dễ bị chuyển hướng khỏi chủ đề này.
“Dỗ cơ à? Khóc mà còn được dỗ cơ?”
“Ngươi khóc đi, ta sẽ dỗ ngươi.”
Lưu Diệu Văn trên mặt tràn đầy chán ghét, “Cút đi.”
Hạ Tuấn Lâm không muốn so đo thêm, và giả vờ như không nghe thấy lời của Lưu Diệu Văn.
Sự tình này quá khó rồi, rõ ràng cậu mới là lão đại, nhưng tính khí người này so với cậu còn lớn hơn.
Rốc cuộc, với diễn biến tiểu thuyết, hai người dù sao cũng là nhân vật chính... từ từ sẽ ổn cả thôi, phải không?
Sau khi ăn xong, Hạ Tuấn Lâm đưa Tống Á Hiên ra ngoài trong khi Lưu Diệu Văn đang đi vệ sinh.
Cậu không có chủ đích gì, chỉ là muốn cũng với Tống Á Hiên đi dạo phố, thữ giãn.
Trên đường đi, Lưu Diệu Văn dường như muốn làm nổ tung điện thoại của Hạ Tuấn Lâm.
Miễn là động tác đóng máy đủ nhanh, Hạ Tuấn Lâm sẽ không nhìn thấy các tin nhắn đe dọa do Lưu Diệu Văn gửi đến.
Đi loanh quanh một hồi, Hạ Tuấn Lâm đói quá, cậu cùng Tống Á Hiên bước vào một quán mì nhỏ bên đường.
“Hai cháu ăn gì?”
Hạ Tuấn Lâm gọi món mì trộn hạt đậu đặc trưng, Tống Á Hiên gọi món mì trộn khô và bún sủi cảo, và người kia không quên nhắc ông chủ thêm đậu.
Không cho hành lá vào mì.
“Sao cậu biết tôi không thích hành lá?” Hạ Tuấn Lâm tò mò hỏi.
“Tôi cũng biết cậu không thích gừng tỏi ngò gai, dấm chua, cơm quá mềm, thịt mỡ. không ăn được da và nội tạng. “
Tống Á Hiên cười tươi, tựa hồ rất xác thực, hắn có vẻ rất tự hào, nếu có đuôi, lúc này chắc nó đang vểnh lên ve vẩy.
Hạ Tuấn Lâm cũng cười, “Được rồi, làm sao cậu biết được?”
“Thấy lúc cậu ăn.”
“Chà, tôi chưa bao giờ để ý đến sở thích và không thích của người khác khi họ ăn.”
Hạ Tuấn Lâm có chút không vừa lòng với sự bừa bộn của hàng quán ven đường, nhưng khi ông chủ quán mang đồ ăn lên và cậu thử nó.
Ngon tuyệt.
Đậu Hà Lan thơm dẻo, sợi mì dẻo, chấm với nước sốt cay đặc biệt của tiệm thì thơm quá.
Thảo nào có rất nhiều người ăn ở quán này.
Hạ Tuấn Lâm từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc trên bàn ăn, dù rất thích tô mì này thì cậu ấy cũng phải nhai kỹ và ăn thật chậm.
Bình thường cậu ăn đều rất từ tốn nên rất ít ai có thể ăn đến cuối cùng cậu.
Động tác ăn uống của Tống Á Hiên cũng rất chậm chạp, tựa hồ với cậu giống nhau.
Hạ Tuấn Lâm rất hài lòng.
Có trời mới biết lúc trước cậu cùng bạn học đi ăn cơm, vì không muốn mọi người đợi lâu nên cậu chưa bao giờ ăn no!
Cậu và Tống Á Hiên rất đồng điệu.
Hai người ngồi bàn trước hai người dù đến sau, nhưng ăn nhanh hơn nhiều. Cậu mới ăn được nửa phần họ đã đứng dậy.
Hai người đàn ông chuẩn bị ra ngoài.
“Chờ đã, hai người mặc đồng phục đó, vẫn chưa trả tiền phải không?” Hạ Tuấn Lâm đặt đũa xuống và hét ra cửa.
Hai người tuy là beta nhưng đều rất cao lớn, cường tráng, khi đứng ở cửa có cảm giác hơi che khuất bầu trời.
“Ngươi đang nói về chúng tôi?”
“Ừm.”
Có người bên cạnh nhắc nhở Hạ Tuấn Lâm rằng hai người là quan chức thành phố.
Nhưng Hạ Tuấn Lâm không quan tâm, trực tiếp đứng lên, “Quản lý thành phố ăn hàng không cần trả tiền sao?”
Hai người nhìn nhau, mỉm cười nghiêng ngả lấy ra một trăm tệ đưa cho chủ tiệm, “Thanh toán.”
Ông chủ đưa tay lau qua lại tạp dề, trên mặt mang theo nụ cười xấu hổ, “Không cần đưa tiền, không cần đưa tiền, bữa cơm tôi mời hai anh lớn đi ăn. “
“Cậu có nghe thấy không, nhóc, bớt lo chuyện bao đồng lại đi.”
Hạ Tuấn Lâm không thể giải thích được, và không hiểu tại sao người bán hàng lại sợ hãi hai người đó.
Sau khi hai quan chức thành phố rời đi, có người hỏi chủ cửa hàng Hạ Tuấn Lâm là ai.
Chủ cửa hàng lắc đầu, cao giọng mang theo một tia châm chọc: “Ta không biết, Bị điên ấy mà.”
Hạ Tuấn Lâm: “?” Tất cả những thứ này là gì? Mọi người bị sao vậy?
Tống Á Hiên nói với Hạ Tuấn Lâm rằng hai người đó phải là quan chức thành phố giám sát khu vực này, và tất cả những người bán hàng đều nằm trong tầm kiểm soát của họ.
Những người bán hàng không dám xúc phạm họ.
“Quên đi, tôi chỉ làm những gì tôi cho là đúng.”
Tống Á Hiên nhìn xuống mặt đất, trầm giọng nói: “Ngươi thật tốt.”
Hạ Tuấn Lâm sửng sốt, nhận ra hình tượng của mình dường như sụp đổ, vội vàng lắp bắp nói thêm: “Cậu sai rồi. Sao chứ? tôi sao có thể là người tốt? Tôi chỉ không thích bọn họ. Hạ Tuấn Lâm tôi muốn ăn còn phải trả tiền. Tại sao họ không trả cho tiền? “
“Ừm.”
Hạ Tuấn Lâm định lấy điện thoại ra nghịch, vừa mở sáng màn hình liền nhớ ra Lưu DIệu Văn.
Cậu không muốn quay lại đối mặt cơn tức giận của Lưu Diệu Văn chút nào.
Hạ Tuấn Lâm ngước mặt lên, nhàn nhạt nhìn Tống Á Hiên.