Đánh Tang Thi, Đùa Mỹ Nam

Chương 14: Chương 14




Sáng hôm sau, mọi người lục đục chuẩn bị vượt khe Bàn, quân bộ điều động vài trăm binh lính dựng lưới sắt xung quanh xe tránh thây khô và dơi biến dị tấn công, một số binh lính ngồi xen kẽ trên nóc xe cầm thuốc cay, một số khác lắp ráp súng liên thanh để tiếp dị năng giả.

Liễu Tú Hi từ sớm đã được anh hai đưa qua ngồi chung xe với nãi nãi, Mạnh Ngọc Linh vốn định bảo Liễu Cảnh Minh ở lại nhưng bé nói phải về với mẹ, bà nhìn hai đứa chắt rất phức tạp, không phải bà không nghe nhiều lời đồn về mẹ của hai chắt trai nhưng bà không tin một người yếu đuối nhu nhược làm sao có thể dạy dỗ ra nhóm bảo bảo xuất sắc như vậy.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng mọi người bắt đầu chậm chạp đi vào khe núi, bầu không khí xung quanh thật tĩnh lặng, nhóm binh lính cơ hồ không dám thở mạnh, đi được đến giữa khe thì dị biến nỗi lên, từ vách núi lao xuống vô số bóng người, tốc độ cực nhanh, chúng bám chặt vào tấm lưới sắt phía trên nóc xe

Mọi người nhìn thứ giống người kia, không phải dạng lở loét hư thúi như tang thi trong thành thị mà trông bọn chúng trông gầy như que củi, thân thể khô quắt như chỉ có một lớp da bọc vào xương, làn da cũng không hoàn hảo, nó xám xịt mà nhăn nheo, từ người chúng tỏa ra một cỗ mùi vị như miếng thịt thúi lâu ngày.

Càng ngày càng nhiều thây khô xuất hiện, chúng nhảy bổ xuống tấm lưới sắt móng tay cào vào tấm lưới nghe ken két, phía trên dơi biến dị tụ tập thành đàn trực chờ, binh lính lập tức điên cuồng nã súng, dị năng giả lúc đầu ở dưới tấm lưới để canh chừng, tập trung tinh thần chỉ cần tấm lưới sắt bị phá họ bắt đầu phóng dị năng. Tấm lưới sắt phía trên không chống cự được bao lâu thì bị rách nhiều chỗ, lúc này dị năng giả nhảy đứng lên tấm lưới sắt bắt đầu xả dị năng.

Lý Ngự hai tay bốc lên một ngọn lửa đỏ ném ra một đoàn lửa cháy mãnh liệt về phía một thây khô ném đi "Oành" một tiếng, thây khô bị nướng khét trụi, Ngọc Lan Hân dùng phong nhận bổ tới một thây khô khác, phong nhận chém qua nó khiến làn da rách toát bay phần phật nhìn mà lạnh cả người, Lý Tu xuất ra vô số băng chúy ném về phía thây khô , băng chùy chui xuyên qua hết người nó, lực đạo mạnh đến chúng bị đóng dính lên vách núi, binh lính phía dưới tấm thép thì nã sung liên tục vào đàn dơi, bỗng đàn dơi phía trên hộc ra cầu lửa đánh về phía tấm lưới sắt, tấm lưới sắt hấp thu nhiệt nóng lên một cách nhanh chóng.

Binh lính trốn dưới tấm lưới sắt nhiều người bị đốt đến đỏ cả da thịt nhưng vẫn không ngừng xả súng vào đàn dơi, nhưng lũ dơi càng tụ tập càng ngày càng nhiều, dị năng giả cũng sắp chịu không nỗi, có vài dị năng giả chống đỡ không xong, hàng phòng ngự xuất hiện lỗ thủng lấp tức bọn thây khô lao tới cắp vài dị năng giả nhảy lên vách đá, trên mặt dị năng giả bị bắt kia hiện vẻ tuyệt vọng, bọn họ biết kết cục bị bắt là như thế nào, sẽ trở thành loại quái vật mà họ vừa giết, nhóm dị năng giả bị bắt quyết tiệt phát động dị năng muốn tự sát họ không cần phải nhận giày vò như vậy.

Đột nhiên vô số mũi tên sấm sét lao thẳng về phía mấy thây khô đang cắp lấy dị năng giả, bọn thây khô bị dính múi tên trực tiếp nổ tung, nhóm dị năng giả bị bắt té xuống mắt đất trên mặt vui sướng không cách nào che được, cùng lúc đó một làn sương trắng cùng vô số hỏa cầu đánh về phía lũ dơi đang ở trên không trung, bọn dơi kia đụng hỏa cầu thì bị thiêu rụi thành bụi còn đụng làn sương thì bị đông thành đá trựt tiếp rớt xuống bể tan thành mảnh vụng, làn sương trắng còn lan tràn ra khắp tấm lưới sắt làm dịu đi sức nóng của nó, nhóm binh lính thở phào một hơi, bọn họ sắp bị nướng đến khét, mọi người nhờ sự giúp sức bất ngờ điều đồng thời thở ra một hơi nhìn về phía quân tiếp viện.

"Là con trai của đội trưởng Tống và đội trưởng Lý"

"Dị năng của họ rốt cuộc là cấp mấy à, thật lợi hại, hàn sương của con trai đội trưởng Lý thật lợi hại dĩ nhiên làm lạnh toàn bộ tấm thép"

Mọi người vì sự cường hãng của nhóm bảo bảo mà khiếp sợ không thôi, lập tức lên tinh thần chiến đấu, mấy đứa bé cũng lợi hại như thế họ không thể yếu thế được.

Nhất thời chiến cuộc nghiêng về phía đoàn xe, Tống Cảnh Hàn, Lý Tu cùng Lý Ngự nhìn con trai họ ưu tú như vậy trong lòng rõ ràng hãnh diện, Mộc Tuấn Khanh vừa đánh vừa ồn ào nói ông trời bất công, hắn cũng muốn sinh con trai để hãnh diện.

Khi mọi người cho là chiến cuộc sắp chấm dứt thì bỗng nhiên lũ dơi nhất tề rống lớn, âm thanh vang dội trong khe núi, khiến lỗ tai họ ù hết cả, một binh lính hét lên.

"Trời, dơi khổng lồ"

Một con dơi khổng lồ to như một chiếc xe tải cỡ lớn xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ, cánh nó vương dài bao phủ lên đoàn xe như điềm báo tử vong, mọi người vội tập hợp tất cả dị năng cùng đạn dược vào con dơi khổng lồ kia, nhưng điều không ăn thua, hơn nữa xung quanh có bọn thây khô nhìn chằm chằm, lâu lâu lại đột kích, dị năng giả không thể không quay qua đối phó nó, nhất thời cuộc chiến nghiêng ngược trở lại.

Nhóm dị năng giả cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ họ bỏ mạng ở nơi nay, ở phía sau nhóm dị năng cùng binh lính dân chúng cũng thấy được tình hình, một mảnh thê lương bao trùm lên người dân, Tống lão nhắm mắt hôm nay lẽ nào là ngày tàn của tất cả mọi người, không lẽ thật sự họ phải nằm xuống tại nơi này.

Con Dơi khổng lồ đang chuẩn bị một kích cuối cùng nó há to miệng, một quả cầu lửa dần hình thành, hừ, lũ chuột nhắt này dám giết nhiều con cháu của nó như vậy, nó phải khiến chúng thành chuột nướng.

Một đạo phong nhận cực lớn đánh thẳng lên con dơi khổng lồ bức lùi nó ra xa, sau đó liên tiếp phong nhận đánh tới tấp lên thân hình khổng lồ của con dơi biến dị, hình thể nó bị phong nhận xé ra nhiều đạo vết thương, ngay cả cánh cũng bị rách toát, cuối cùng nó không giữ vững được thăng bẳng bị phong nhận đánh văng vào vách núi.

Mọi người ngốc lăng nhìn tình cảnh trước mặt, Tống Cảnh Hàn nhìn người con gái đang từ từ đi đến, giống như bước ra từ ánh trăng, Liễu Tú Nhã một tay cầm kiếm, đôi mắt đen khẽ híp nhìn về phía bọn quái vật kia, mái tóc đen xỏa tung trong gió, bay lất phất càng phụ trợ thêm vẻ ma mị của nàng.

Hạ Hầu Nghị cũng nhìn không chớp mắt cô gái vừa đi tới, hắn chưa từng gặp người con gái nào có thể dung hợp giữa sự lạnh nhạt cùng mị hoặc một cách hoàn hảo như vậy, lần trước hắn nhìn thấy cô nhưng không chú ý nhiều vì lúc đó bị nhóm bảo bảo thu hút nên không nhìn rõ với lại cô đi quá nhanh, hiện tại hắn mới nhìn kĩ người con gái này, nàng không mang vẻ đẹp kinh tâm động phách mà là một dạng ma mị nhưng lại không kém dịu dàng mềm mại. Hắn cảm thấy có lẽ trong nhất thời bản thân bị mê hoặc. Bỗng có tiếng hét:

"Cẩn thận"

Một bức tượng đất dựng lên trước mặt Hạ Hầu Nghị cùng Tống Cảnh Hàn, chắn đi tấn công của một thây khô gần đó, Lâm Mộc Trạch cười cợt: "Đánh xong đi rồi muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn"

Tống Cảnh Hàn cùng Hạ Hầu Nghị lúng túng nhìn nhau, mất tự nhiên xoay người ứng phó mấy thây khô gần đó, Liễu Tú Nhã nhìn chiến cuộc rồi đưa tay kháp quyết, nàng mở tay ra vô số sợi tơ đỏ tỏa ra bốn phía xỏ xuyên qua đám thây khô rồi đâm thẳng lên dơi biến dị, Liễu Tú Nhã nắm chặt tay lại, sợi tơ đỏ bốc cháy ngùn ngụt, lũ dơi bị bén lửa bay loạn lung tung thậm chí va vào nhau làm ngọn lửa lan truyền một cách nhanh chóng, nhất thời bầu trời một mảnh biển lửa sáng chói đến người không mở nổi mắt.

Võ Lạc nhìn thảm cảnh phía trên nhao nhao nói không ngừng: "Ngọa tào, Nhã tỷ, tỷ đúng là vũ khí hình người đó biết không, một chiêu của tỷ đánh thật đẹp à, tiểu đệ quỳ tỷ có được không à"

Ngọc Lan Hân cũng kích động: "con bà nó, Đông Phương Bất Bại"

Lâm Mộc Trạch, Tống Cảnh Hàn, Lý Tu, Lý Ngự cùng Mộc Tuấn Khanh đồng thời liếc nhìn cô gái đứng trong hỏa diểm ấy, giống như cả thân người cô bốc cháy mà thiêu đốt mọi ánh nhìn làm cho ánh mắt bọn họ sinh ra đau đớn nhưng lại không thể dời đi tầm mắt.

Con dơi khổng lồ bị Liễu Tú Nhã chém nát hai cánh giãy dụa trên mặt đất, Liễu Tú Nhã nhìn nó rồi quay lại đưa tay vẫy vẫy nhóm người Võ Chiếu, hắn nhìn thấy động tác này thì mặt hắc tuyến, cái động tác này sao cảm thấy quen quen, nhưng cả đám không ai chậm trễ đi lại gần Liễu Tú Nhã, nàng chỉ chỉ con dơi nói: "Trong bụng nó có một túi đen rất lớn mọi người tìm về đây, hơn nữa lấy bộ răng cũng đem về"

Nhóm người Võ Chiếu nhận được lệnh thì lập tức động thủ, Lý Ngự đi lại gần Liễu Tú Nhã ánh mắt phức tạp nhìn nàng, nàng hình như không giống như trước.

"Tiểu Nhã, để anh giúp em nhé, tiểu Nhã cần những thứ này làm gì" Lý Ngự nhẹ nhàng đi đến bên cô hỏi.

Liễu Tú Nhã nhìn Lý Ngự đang sắn tay áo chuẩn bị động thủ, Lý Ngự là người duy nhất không phát ra ác ý rõ ràng nhất trong nhóm người lúc trước nàng gặp, nghe câu hỏi cho của hắn nàng nghĩ một lúc, sắp xếp xong câu trả lời mới nói:

- Túi đen trong bụng có chứa nọc độc, dùng chúng có thể chế ra độc mãn tính sau này khi gặp mấy con thú biến dị thì dùng làm vũ khí, răng nanh có thể cà thành bột mịn trị một số bệnh thay cho thuốc tây rất tốt.

Lục Tu nghe nàng giải thích thì ngạc nhiên, Liễu Tú Nhã trước kia luôn âm trầm, ích nói như thế nào biết mấy chuyện này.

"Tiểu Nhã sao em biết mấy chuyện này" Lý Ngự lên tiếng hỏi ra sự nghi vấn của Lý Ty

"Đọc sách ra, còn thực hàng vài lần" Liễu Tú Nhã nghiêm túc nói, nàng lại bổ sung thêm.

"Dơi biến dị này là động vật rất hay xuất hiện ở miền nam, nơi này có lẽ là ổ của bọn chúng, Hi nhi sức khỏe không tốt ta cũng thường bắt mấy con này làm thuốc cho Hi nhi uống, thuốc tây càng ngày càng khang hiếm, mấy thứ như động thực vật biến dị, rất nhiều loài điều có khả năng làm thuốc"

Lâm Hạo Trạch thấy nàng cố gắng giải thích công dụng của răng nanh con dơi này trông vô cùng đánh yêu nên bật cười nhẹ, cô gái này hình như không phải dạng xấu xa như Lý Văn Tịnh đã nói. Hắn và Lý Văn Tịnh vốn cũng là thanh mai trúc mã, hắn cũng từng có ý với cô ta nhưng cô ta lại chết sống thích Tống Cảnh Hàn, hắn cũng không đến nỗi sống chết, chỉ hơi thất vọng mà thôi, lâu dần tình cảm phai nhạt hắn chỉ xem Lý Văn Tịnh như em gái.

Một hôm Lý Văn Tịnh gọi đt cho hắn hẹn hắn đi giải sầu, thì ra Tống Cảnh Hàn có quan hệ với em họ cô ta, Lý Văn Tịnh khóc kể Liễu Tú Nhã xấu xa ra sao, dối trá thế nào, hắn cũng ngồi cho cô ta trút nỗi buồn, Lý Văn Tịnh say mèm cứ bám hắn không buông hắn cũng không phải hòa thượng nên hai người cứ vậy mà lên giường, Lý Văn Tịnh cũng không phải xử nử nên hắn cũng không áp lực gì, hai người cũng qua lại một vài lần, hơn nữa Cảnh Hàn hoàn toàn không hề có ý gì với cô ta nếu không sao mãi cũng không thấy Tống gia đề hôn, nên Lý Văn Tịnh nghĩ bản thân có địa vị là bạn gái Cảnh Hàn chỉ là ảo giác của cô ta mà thôi.

Liễu Tú Nhã giải thích xong thì đi về xe, nhóm dị năng giả vội tránh ra một con đường cho cô đi, nói giỡn, con dơi biến dị khủng khiếp như vậy nhưng cô gái này lại dùng vài đao phong nhận đã chém nát con dơi khổng lộ kia, nhóm dị năng giả đồng thời nghĩ: rốt cuộc là ai nói cô gái này chỉ là bao cỏ à, bao cỏ mà như thế này thì họ làm sao bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.