Đánh Tang Thi, Đùa Mỹ Nam

Chương 58: Chương 58






Có lẽ là chuyện mà Hạ Hầu Nghị hứa hẹn quá có lực mê hoặc, Liễu Tú Nhã bắt đầu ghét bỏ Hạ Hầu Nghị vẽ sơ đồ xưởng quân bị quá chậm, sau khi nhịn không được nữa, nàng đoạt lấy giấy bút trong tay Hạ Hầu Nghị, trực tiếp quỳ rạp lên trên mặt đất xi măng thoạt nhìn còn tương đối sạch sẽ nào đó, nhất nhất phục chế toàn bộ phân bố đồ mà nàng dò xét được.

Trong mắt Hạ Hầu Nghị ẩn tàng ý cười, nhìn vẻ mặt chuyên chú của Liễu Tú Nhã, ở phía sau lưng lặng lẽ làm một thủ thế thắng lợi. Ừm, Ở cùng tiểu Nhã, chung quy sẽ nổi tính trẻ con, muốn làm chút chuyện xấu. . . Được rồi, ban nãy khi mình vẽ bản đồ, hình như. . . đích xác. . . cố ý chậm một chút.

Hạ Hầu Nghị nhìn cái mông cong vểnh trước mặt, ánh mắt lướt qua một đạo tia sáng.

Rất nhanh, Liễu Tú Nhã đã vẽ xong bản đồ, cậu bò lên, vỗ bụi trên người sạch sẽ, sau đó đưa bản đồ cho Hạ Hầu Nghị: “Chúng ta có thể đi chưa"

Hạ Hầu Nghị xem qua một lần rồi gật gật đầu, mĩm cười nói: “Được rồi, chúng ta đi”

Liễu Tú Nhã vừa nghe, lập tức lvộ vã đuổi theo, Hạ Hầu Nghị chuyển mấy vòng, đi qua vài tòa nhà lầu, rốt cục ở trước cửa một kho hàng rất không thu hút, ngừng lại.

Hạ Hầu Nghị vẫn không nhúc nhích, thân thể tựa nhẹ lên cửa, cười cười nhìn Liễu Tú Nhã.

"Nghị, chúng ta không phải muốn vào mật đạo sao, anh dừng lại làm gì" Liễu Tú Nhã nghi hoặc hỏi.

"Tiểu Nhã, mật đạo này vốn là bí mật trọng đại, anh dẫn em đi xem không phải em nên có thành ý chút sau" Hạ Hầu Nghị nói xong một tay nắm eo kéo Liễu Tú Nhã tựa sát vào mình, hơi thở nóng hổi phun lên vành tai trắng nõn kia.

Nếu là lúc bình thường có lẽ tiểu Nhã nhà chúng ta sẽ bằng lòng cho chút ưu đãi để tăng tiến tình cảm, nhưng tiếc cho Hạ Hầu Nghị là bây giờ trong lòng của Liễu Tú Nhã bị bí mật của xưởng quân bị này làm cho hiếu kì nên_____ chúng ta có thể hiểu.

Liễu Tú Nhã vung một bàn tay lên đánh thẳng vào móng vuốt đang bám trên eo nàng, căm tức nói: "Đừng làm rộn"

Hạ Hầu Nghị bị ăn đau không dám trêu ghẹo nữa, trong lòng ấm ức vô cùng, lần thân thiết ở trong sào huyệt nhện kia cũng đã qua lâu rồi, lần đó kẻ được lợi nhất là tên Tống Cảnh Hàn kia, khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng với tiểu Nhã, muốn thân thiết một chút mà cũng bị đánh.

“Tiểu Nhã, em nhìn xem bên trong có tang thi tồn tại hay không” Hạ Hầu Nghị quay đầu nói. Tuy không cam lòng nhưng thấy tiểu Nhã không có ý định nhả ra thì Hạ Hầu Nghị cũng đành cam chịu mà quay về vấn đề chính.

Liễu Tú Nhã nhanh chóng dùng linh thức tra xét, phát hiện trong kho hàng có hai con tang thi mặc quần áo lao động của nhà xưởng đang du đãng qua lại ở bên trong: “Nghị, có hai con tang thi.”

“Vị trí”

“Một con ở chỗ bốn mét phía trên bên phải cửa chính, còn một con ở trong góc bên trái trên cùng.” Liễu Tú Nhã tính toán một chút cự ly.

Hạ Hầu Nghị nắm được phân bố của tang thi bên trong, lúc này mới tiến lên ấn một loạt trên nút ấn cửa kho hàng, chợt nghe thấy “Tách” một tiếng, khóa bên trong thoáng cái buông lỏng ra.

“May mắn, thiết bị phát điện của căn cứ vẫn còn hoạt động.” Hạ Hầu Nghị lặng lẽ nói, giọng điệu mang theo may mắn, không cần bạo lực phá cửa thì sẽ không gây chú ý, điều này rất có chỗ tốt đối với hành động của bọn họ, Hạ Hầu Nghị còn chưa hy vọng bí mật của căn cứ này hiện tại đã bị phát hiện.

Hạ Hầu Nghị ra hiệu Liễu Tú Nhã tránh qua một bên, bản thân thì mở mạnh cửa kho hàng ra, trực tiếp xông vào, trực tiếp dùng Đằng Võng cuốn chặt hai con tang thi lại, sau đó liền vung tay lên, một sợi roi đầy gai nhọn cuốn lấy cổ tang thi, đầu tang thi trực tiếp bị hư thúy rồi hòa tan, hai con tang thi không đầu lúc này mới chậm rãi ngã xuống, trong nháy mắt nện xuống đất, Hạ Hầu Nghị khống chế hai dây roi, để cho hai con tang thi lặng yên không tiếng động rơi xuống đất.

Hạ Hầu Nghị nhỏ giọng kêu Liễu Tú Nhã đi vào, sau đó anh đi đến một góc kho hàng, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu đồ án trên mặt đất, rốt cục ở gần sát góc ước chừng trên dưới 2 mét, mới ngừng lại.

Khi anh vạch sàn nhà ra lộ ra một tay cầm, Liễu Tú Nhã biết đây là chìa khoá mở ra căn cứ dưới đất. Quả nhiên Hạ Hầu Nghị chuyển xoay tròn tay cầm về phía trái, ở góc ngược lại, xuất hiện một lỗ động nhỏ trên dưới một mét vuông.

Hạ Hầu Nghị lộ ra nụ cười, xem ra trình tự mở cửa viết trên tư liệu còn chưa bị thay đổi, phải biết rằng loại căn cứ này, mỗi mười ngày, sẽ đổi một loại phương thức ra vào, may mắn lúc đó khi thu được tư liệu thì mạt thế đã giáng lâm, căn cứ này còn chưa kịp đổi mới.

Hai người đi đến cửa động thoáng nhìn, phát hiện có một cầu thang vuông góc trực tiếp đi xuống, bởi vì vấn đề ánh sáng, không thấy được động này sâu bao nhiêu.

Hạ Hầu Nghị không chần chừ, trực tiếp từ cửa động đạp cầu thang vuông góc đi xuống.

Liễu Tú Nhã theo Hạ Hầu Nghị đi xuống, đi vào một vùng tối đen khoảng chừng thời gian ba bốn phút, rốt cục cảm giác thấy bản thân đã đạp lên trên mặt đất.

Liễu Tú Nhã kinh ngạc nói: “Không ngờ tới sâu như vậy, chắc hẳn có bốn năm mươi mét đi.”

Hạ Hầu Nghị lắc đầu: “Chính xác mà nói hẳn là chiều sâu sáu mươi mét.”

Liễu Tú Nhã thả ra linh thức, tuy rằng tối đen một mảnh, lại vẫn có thể nhìn ra được đường nét vị trí đại khái của địa phương hiện tại. Bất quá nàng vẫn tương đối lo lắng: “Nghị, không có ánh sáng chúng ta đi vào thế nào”

“Em chờ chút” Hạ Hầu Nghị trực tiếp sờ soạng ở trên vách tường.

“Nghị, anh tìm gì vậy, linh thức của em có thể nhìn được một chút” Liễu Tú Nhã hiếu kỳ.

“Vậy quá tốt rồi, em giúp anh xem, xem trên vách tường có một cái đèn tường hay không.” Hạ Hầu Nghị vừa nghe, nhanh chóng nói, lần này mình không cần bò loạn sờ loạn như thằn lằn nữa rồi, tiểu Nhã nhà mình quả thật tài giỏi, Hạ Hầu Nghị hài lòng mà nghĩ

“Nghị anh lui về phía sau một bước, trực tiếp đưa tay, đúng, chính là ở đó.” Dưới sự gợi ý của Liễu Tú Nhã, Hạ Hầu Nghị thoáng cái đã tìm được đèn tường, anh cầm đèn tường, đột nhiên dùng sức kéo xuống.

Vốn luồng lực mạnh này khẳng định sẽ trực tiếp kéo đèn tường rơi xuống, không ngờ tới đèn tường chỉ miễn cưỡng bị kéo xuống một bậc, vốn độ cao một tay, biến thành độ cao nửa tay. Mà theo việc này, đột nhiên thông đạo thoáng cái sáng đèn lên. Mà cánh cửa bọn họ xuống, đột nhiên khép lại.

Hạ Hầu Nghị bị ánh sáng đột nhiên xuất hiện làm choáng một chút, anh nhanh chóng lấy tay che lại mắt cho Liễu Tú Nhã còn bản thân thì cảnh giác mở to hai mắt nhìn xung quanh.

Liễu Tú Nhã ngầm buồn cười vì hành động của Hạ Hầu Nghị nhưng nàng cũng không ngăn cản, đôi khi cũng nên dựa dẫm vào bọn họ một chút, nàng không muốn vì thực lực bản thân mà không để ý đến chủ nghĩa đàn ông của người yêu.

Khi Hạ Hầu Nghị xác định mắt Liễu Tú Nhã thích nghi được ánh sáng đột ngột thì, mói buông tay, hai người nhìn tình cảnh trước mặt, một thông đạo dài chừng mấy chục mét hoàn toàn hiện ra ở trước mặt hai người. Trên trần, hết thảy đèn đều sáng, thấy trong thông đạo đã tích một tầng bụi dày dày, đã biết căn cứ này quả nhiên không còn người sống sót nào.

Sắc mặt Hạ Hầu Nghị nghiêm túc lên, anh thấp giọng nói câu cẩn thận, liền dẫn đầu đi vào thông đạo, lưu lại một cái lại một cái vết chân rõ ràng.

Liễu Tú Nhã cũng không dám chạy loạn, nàng cẩn thận giẫm lên vết chân của Hạ Hầu Nghị đi theo phía sau anh.

Lúc này hai người tới đầu cùng cửa thông đạo, nghênh đón vẫn là một cánh cửa lớn bằng sắt đóng chặt. Liễu Tú Nhã dùng linh thức kiểm tra hoàn cảnh bên trong, sau đó quay đầu nhìn phía Hạ Hầu Nghị nói: “Bên trong vẫn là hai con tang thi, địa hình là một gian phòng gần mười mét vuông.”

Hạ Hầu Nghị chờ đợi chính là điều này, anh gật gật đầu, lần nữa ấn loạn một trận trên nút ấn mật mã phía trên khóa cửa, cửa đột nhiên tự động mở ra.

Hai con tang thi bên trong nghe thấy động tĩnh bên này, nhất tề quay đầu lại, vẻ mặt phẫn nộ rống giận về phía Hạ Hầu Nghị.

Từ sau khi cửa mà bọn họ xuống được khép lại, hành động của Hạ Hầu Nghị liền lớn mật hơn rất nhiều. Lúc này tang thi rống giận cũng không khiến cho anh nhanh chóng đi lên giải quyết, tuyệt nhiên bất đồng với hành động cấm tiếng vang lúc mới bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.