CHƯƠNG 9
*Tác giả: Phong Dạ Hân*
*Thể loại: hiện đại, hài, hắc bang, HE*
*Dịch giả: QT,GT*
*/edit: Kyosai/*
Ngủ một giấc tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Đường Tuấn Phổ là bị ánh mặt trời chiếu tỉnh , chậm rãi đưa tay che một
chút, trở mình dúi đầu vào gối, ý thức dần dần khôi phục , mơ hồ nhớ tới
chính mình giống như tối hôm qua không có lạp bức màn.
Màu trắng bức màn sa chất ở ánh dương quang theo gió bay lên, bởi vì
thực vật rậm rạp, không khí sáng sớm dị thường mới mẻ, trong gió hỗn
loạn một cỗ hơi thở lá cây thản nhiên , sáng sớmnhư vậy , tốt đẹp
chính là làm cho người ta hội không tự giác giơ lên khóe miệng.
Đường Tuấn Phổ hơi hơi giơ lên khóe miệng, nhắm mắt cảm thụ trứ này một
khắc thả lỏng ——
“A ha ha ha ha ~~!”
Một trận cười vang đột nhiên theo ngoài cửa sổ truyền vào, đánh vỡ thời
gian yên lặng vào sáng sớm của hắn. Đường Tuấn Phổ mỉm cười trong nháy
mắt cương ở khóe miệng, biến thành run rẩy.
————————-
“Thật sự a? Kia sau đến đâu?”
Trong vườn hoa nhỏ bên cạnh biệt thự , Nhiêu Tông Tuấn cùng hai nữ
người hầu trẻ tuổi ngồi ở ghế trên mặt cỏ .
Phát huy “tài năng” , Nhiêu Tông Tuấn làm vài trò đùa đem hai cái nữ hài
chọc đến sắc mặt đỏ bừng, lại nhịn không được muốn cười. Hơn nữa chiếm
được rất nhiều tin tức có giá trị , tỷ như: đại ca là kêu Đường Tuấn Phổ
mà không phải Thang Quân Phó.
“Chán ghét lạp! Nhiêu tiên sinh sao vậy chuyên môn nói loại này ——” đối
với người khác là “chuyện thường” nhưng với tiểu cô nương nơi này thật
sự rất kích thích
“Chậc chậc chậc!” Dựng thẳng lên ngón trỏ lắc lắc, Nhiêu Tông Tuấn trên
mặt là một nụ cười đễu không xứng với bộ dáng phong nhã , “Không cần bảo
ta Nhiêu tiên sinh là được.”
“Kia gọi ngươi là gì?” nữ hài tử nhìn hắn mở mắt to.
“Ân —— Tuấn Tuấn như thế nào?”
Chính là hắn ba mẹ cũng không kêu hắn như thế có thể ghê tởm đến mức làm
chết người, lại đổi lấy hai cô gái một trận “Chán ghét lạp ~ “, “Ngươi
thật xấu xa nha ~ “, trong đó một cái còn dùng trắng nõn tay nhỏ bé nhẹ
nhàng chủy Nhiêu Tông Tuấn một chút .
Đường Tuấn Phổ rửa mặt xong thây xong quần áo đi ra biệt thự , đầu tiên
nhìn đến liền là một bộ hình ảnh như thế này : hai nàng một nam ở nhà
hắn trên cỏ trình diễn “Liếc mắt đưa tình “, “Mặt mày đưa tình” tiết mục.
“Các ngươi buổi sáng chẳng lẽ không có công tác phải làm?” Lạnh lùng
thanh âm, đánh gãy đang ở vui đùa ầm ĩ ba người.
Hai cái nữ phó vừa thấy Đường Tuấn Phổ vội vàng đứng lên, nơm nớp lo sợ
khom người chào.
“Thiếu gia sớm!”
Đường Tuấn Phổ không nói chuyện, nhưng không ai ko có thể nhìn ra đến
hắn sắc mặt không tốt.
“Ta tiêu tiền không phải mời các ngươi đến cùng nam nhân nói chuyện phiếm .”
“Đúng, thực xin lỗi!”
Một bên Nhiêu Tông Tuấn ngồi ở trên ghế nhìn Đường Tuấn Phổ sáng sớm
liền bày ra tư thái chủ nhân , không tiếng động cười, cài một câu nói:
“Mặc kệ các nàng chuyện, là ta tìm các nàng giúp ta giới thiệu một chút
nơi này .”
“Đầu sỏ gây nên” cười tủm tỉm giơ tay nhận sai, không chút nào cảm giác
ra một tia hối ý.
Đường Tuấn Phổ xoay người nhìn hắn, hỏi: “Ngươi sao ở trong này?”
Một cái nữ phó nói: “Nhiêu tiên sinh nói hắn là ngài bằng hữu, cho nên
làm cho chúng ta dẫn hắn chung quanh tham quan một chút.”
“Bằng hữu?” Đường Tuấn Phổ nhướng lên mi, nhìn chính mình”Bằng hữu”.
Nhiêu Tông Tuấn gãi gãi đầu, nói thầm trứ: “Ngươi ngày hôm qua không
phải nói ta không cần trụ chuồng ngựa sao?”
Nguyên lai, không cần trụ chuồng ngựa chính là thăng cấp làm bằng hữu
của hắn .
Đường Tuấn Phổ nhìn Nhiêu Tông Tuấn, hắn quay mặt đi né tránh tầm mắt,
hỏi: “thời điểm nào có thể ăn điểm tâm?”
Thật sâu liếc hắn một cái , Đường Tuấn Phổ thu hồi tầm mắt xoay người,
nói câu: “Đi theo ta.”
Hắn hẳn là nhượng người nào đó hảo hảo thấy rõ ràng lập trường của chính
mình
——————
Nhiêu Tông Tuấn biết hắn sai lầm rồi.
Từng, hắn nghĩ đến chính mình là “Con tin “, sau đến hắn cảm thấy được
hẳn là xưng là “Con tin” càng xác thực một chút, nhưng là hiện tại, hắn
cuối cùng tìm được chính mình vị trí.
Một cái cu li.
Một cái thân kiêm người chăn ngựa, người làm vườn, người vệ sinh, giặt
quần áo, cu li của phòng bếp . Tất cả những việc này đều là nhiệm vụ
tương lai của hắn.
“Đường Tuấn Phổ, ngươi điên rồi!” thời điểm nói lời này , Nhiêu Tông
Tuấn mặc một cái tạp dề màu trắng đang ở giặt quần áo , xích trứ hai
chân, ống quần xăn đến đầu gối , ở bên trong cái thau trắng đang dùng
lực chà xát nhất kiện quần áo, như là đang chà xát Đường Tuấn Phổ da
giống nhau, rồi mới trái phải cùng nhau dùng sức, nghe như âm thanh
của quần áo bị giảo đắc sắp gãy .
Tuy rằng giặt tay quần áo là không có khả năng không có , nhưng Đường
Tuấn Phổ làm cho Nhiêu Tông Tuấn mỗi một kiện quần áo đều phải lấy tay
giặt, hơn nữa mĩ kỳ danh viết: “tiết kiệm điện hơn nữa bảo vệ môi trường.”
Thế là, trừ bỏ chỉ có thể giặt , có thể làm khô cùng không thể giặt quần
áo tất cả đều giao cho Nhiêu Tông Tuấn lấy tay giặt sạch.
Chưa thấy qua làm con tin gặp loại này đãi ngộ , đừng nói là con tin,
cho dù là con tin không cũng đều là bị nhốt tại một chỗ có ăn có uống ít
nhất có thể cam đoan không đói bụng chết đi? Giết con tin liền là chuyện
khác.
‘Ta không phải cho ngươi đảm đương thiếu gia , muốn ăn cơm liền muốn làm
công tác. Bằng không —— ‘
“Bằng không thì sao ? Ngươi còn có thể cưỡng gian ta?” Khinh miệt bĩu
môi, Nhiêu Tông Tuấn nhớ tới Đường Tuấn Phổ ánh mắt khi đó liền không
thoải mái. Quả nhiên, tiểu tử kia vẫn là chỉ có cái mặt là hắn yêu mến .
Ân —— kia mông cũng không sai.
Cho tới bây giờ vẫn đang “Sắc tính” không thay đổi, tuy rằng người đang
dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng Nhiêu Tông Tuấn nghĩ tới
chẳng sợ Đường Tuấn Phổ bộ dạng tái xấu như vậy vài phần, chính mình
cũng sẽ không sẽ bị kia khuôn mặt cấp mê hoặc.
“Ba!” một chút đem làm quần áo ném tới trên mặt đất, Nhiêu Tông Tuấn lấy
tay sờ soangjtrong thau nước. Sờ soạng trong chốc lát, tùy tiện đụng đến
đồ vật này nọ liền cầm lên, giơ lên trước mắt nhìn, dĩ nhiên là quần
lót kiểu nam màu đen .
Vốn hôm nay phải giặt quần áo có hai giỏ, dựa theo loại : màu tối màu
sáng , đồ jean, nội y, áo khoác, không thể để cùng nhau giặt đã muốn
phân tốt lắm, nhưng Nhiêu Tông Tuấn tự nhiên sẽ không quản ngươi như vậy
nhiều, dù sao bên trong nhất kiện quần áo hắn đều không có. Hướng trong
thau thả nước, cho vào một gói bột giặt cùng nửa bình chất tẩy , đảo
loạn “Nhất trì xuân thủy” /(bề mặt của ao)/ sau khi, đem tất cả quần áo
toàn bộ bỏ vào.
Cái này gọi là món thập cẩm!
Nhiêu Tông Tuấn trành trứ trong tay gì đó, như thế tao bao quần lót,
khẳng định là của Đường Tuấn Phổ .
Nếu hắn là cái biến thái , hiện tại hẳn là kêu to Lucky!
Đáng tiếc hắn không phải.
Hắn không có ham mê lấy quần lót của người khác , cũng không có thói
quen thu thập quần lót của người khác đã mặt , nhưng là nhìn này quần
lót hắn sẽ nhớ tới hình ảnh đêm qua Đường Tuấn Phổ mặc màu đen tiểu quần
bơi , kia tuyệt đối là —— châu tròn ngọc sáng.
Chức nghiệp quan hệ, Nhiêu Tông Tuấn sớm đã ở trong đầu đem thân thể của
Đường Tuấn Phổ phân tích ba trăm lần. Hắn không có ý thức đến, hắn hiện
tại lấy Đường Tuấn Phổ quần lót nhớ lại trứ đêm qua chuyện liền cùng
biến thái không sai biệt lắm.
“Nhiêu tiên sinh?” Đột nhiên có người ở phía sau kêu một tiếng.
Nhiêu Tông Tuấn sửng sốt một chút, nhanh tay đem quần lót ấn trở về
trong nước, quay đầu. Vào ngày hôm qua đưa hắn đi chuồng ngựa hắc y nam
nhân, hôm nay cũng vẫn là một thân hắc y, nói thật, cùng hắn thành thật
trung hậu bề ngoài có điểm không giống. Nhiêu Tông Tuấn biết, này nam
nhân là quản gia của Đường Tuấn Phổ
Đi vào phòng giặt quần áo , nam nhân trong tay phủng trứ một cái rổ.
“Nhiêu tiên sinh, này đó khăn ăn cùng khăn trải bàn là thiếu gia kêu ta
đem tới cho ngươi giặt.”
Lời này nghe giống như là hắn yêu mến giặt quần áo, Đường Tuấn Phổ
thưởng cho hắn giặt giống nhau. Nhìn tràn đầy một cái giỏ khăn, Nhiêu
Tông Tuấn nhịn không được cái trán mạo gân xanh.
“Đừng gọi ta tiên sinh.” Hắn nói.
Nam nhân có điểm nghi hoặc nhìn hắn.
“Ta đều ở trong này làm công giặt quần áo , ngươi tái bảo ta ‘Tiên sinh’
sẽ làm ta cảm thấy bị châm chọc.”
Cũng có lý . Nam nhân khẽ cười cười, chưa nói cái gì.
“Kia ta đi trước.”
Nhiêu Tông Tuấn không nhẹ không nặng ừ một tiếng, xem như đáp lại. Rồi
mới quá vài giây lại nghe đến nam nhân nói: “Chỉ cần ngươi không đi làm
chuyện dư thừa , đến lúc đó thiếu gia tự nhiên sẽ thả ngươi đi , cũng sẽ
không làm khó dễ ngươi.”
Ta kháo! Đều làm cu li cho hắn còn nói không khó xử hắn? Nếu khó xử
không phải làm nô lệ!
Không rõ hắn ý tứ gì, Nhiêu Tông Tuấn quay đầu, cũng đã không thấy bóng
dáng đối phương . Nhìn cánh cửa đóng kín, Nhiêu Tông Tuấn hơi hơi nheo
lại mắt.
Hắn phải nghĩ biện pháp gọi cái điện thoại về nhà.