Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 220: Chương 220: Ầm ĩ




Một gã nam nhân như thế nào mà lại đi động thủ đánh một nữ nhân?

Nước mắt Vân Nương dường như lập tức trào ra, cơ thể yếu đuối run lẩy bẩy.

Đã có lúc nào nàng ta phải chịu ủy khuất như vậy chứ? Nhà mẹ đẻ nàng có đại bá từng là Thượng thư Công bộ, nhà bọn họ cũng là cả nhà hiển quý. Hàn gia ngoài mặt là huân quý, thật ra thì vốn là một cái khung trống rồi, tết nhất người qua người lại còn không nhiều bằng phía bên nhà mẹ đẻ nàng, nhân khẩu cũng không hưng vượng bằng nhà mẹ đẻ nàng.

Năm đó nàng và Hàn Chương thành thân, nếu như không có đại bá trên dưới thu xếp, Hàn gia lấy đâu ra phong quang như vậy?

Hàn gia phải cảm tạ nàng gả tới đây mới đúng.

Hàn Chương muốn tiền không có tiền, muốn địa vị không có địa vị, dựa vào cái gì mà đánh nàng?

Nàng bị mù mắt mới gả cho một tên võ phu như vậy.

“Chàng dựa vào cái gì mà đánh ta?” Vân Nương hung hãn nhìn Hàn Chương, “Ta đã làm sai điều gì mà chàng đánh ta? Chàng ở bên ngoài bẩn thỉu dơ dáy, lại còn quay về giáo huấn ta. Tốt xấu gì chàng cũng là con em nhà huân quý nhưng lại không có nửa điểm lễ phép. Năm đó là chàng đến nhà chúng ta cầu kết hôn, bây giờ phụ thân ta về hưu rồi, có phải chàng cảm thấy nhà mẹ đẻ ta không còn chỗ dùng nữa mới dùng mọi cách khi dễ ta đúng không?”

Hàn Chương cũng không ngờ hắn sẽ tát Vân Nương một cái.

Nhưng hắn không hối hận.

Những lời nói từ lúc vào nhà của Vân Nương đủ để đổi lấy một trận dạy dỗ rồi.

Không để cho hạ nhân thông báo đã xông vào, nơi này chính là phòng ngủ của đại ca, một nữ tử xuất thân nhà thư hương môn đệ mà lại không biết lễ phép như vậy.

Nàng xông vào liền vội nói chuyện của hắn và Lang Hoa, bày ra bộ dạng hướng đại ca tố cáo, rõ ràng đã nhận định giữa hắn và Lang Hoa có tư tình.

Hỏi cũng không hỏi hắn một câu liền hạ kết luận như vậy, thậm chí đến nhà cũng thu xếp xong rồi, còn thiếu mỗi việc mang Lang Hoa vào Hàn gia nữa thôi. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Lang Hoa phải làm người thế nào nữa?

Muốn đổi lấy sự tôn trọng của người khác, đầu tiên phải tôn trọng người khác đã.

Muốn người khác yêu mến nàng, nàng phải suy nghĩ vì người khác đã.

Hàn Chương lạnh lùng nói: “Ta đã sớm nói với đại ca rồi, muốn nhận Cố Lang Hoa làm muội muội, nàng cho là ta sẽ làm ra chuyện gì với một nữ hài tử mười tuổi? Bên ngoài người ta nói cái gì nàng liền tin cái đó sao? Nàng cũng chưa từng nghĩ qua, những thứ kia là lời cố ý hãm hại ta sao? Chúng ta phu thê nhiều năm như vậy, ta đã từng làm ra những chuyện xấu xa kia chưa?”

“Nàng không động thủ đánh ta, nhưng chuyện nàng làm đã đưa toàn bộ Hàn gia và Cố gia vào nướng trên lửa rồi. Cái này không phải là đang giúp Hàn gia vượt qua cửa ải khó khăn…” Hàn Chương nhìn Vân Nương, “Nàng là sợ bị Hàn gia liên lụy, ta cưới nàng vào Hàn gia, trái tim của nàng từ đầu đến cuối không hề đứng chung một chỗ với Hàn gia, nếu như nàng còn nói những lời như ban nãy nữa, ta sẽ còn đánh nàng.”

Vân Nương cười nhạt, nàng chưa từng thấy ai phạm sai lầm còn hiên ngang lẫm liệt vì mình tranh cãi như thế. Hàn Chương cho là hắn vẫn còn là tướng quân uy phong lầm lẫm trông coi toàn bộ Lĩnh Bắc sao?

Nơi này là Hàn gia, không phải là chiến trường của hắn, nàng cũng không phải là nô lệ của hắn.

“Ta muốn về nhà mẹ đẻ.” Trong ánh mắt Vân Nương tràn đầy tức giận và ủy khuất.

Nàng muốn về nhà mẹ đẻ, xem Hàn Chương sẽ làm như thế nào, xem Hàn gia phải xử trí chuyện này như thế nào? Phụ mẫu nhất định sẽ làm chủ cho nàng, nàng muốn cho người của Hàn gia biết, nàng, Triệu Vân Nương không phải dễ bắt nạt như thế.

“Càn quấy…” Vinh Quốc công chống lên thân thể yếu ớt, “Muội lúc này về nhà mẹ đẻ, người bên ngoài sẽ nhìn Hàn gia chúng ta như thế nào? Nhất định lại sẽ có lời đồn đại truyền đi.” Vân Nương giận đùng đùng như vậy về nhà, không biết sẽ nói với người ở nhà mẹ đẻ những gì.

Vân Nương nhếch miệng lên, bây giờ biết sợ là đã muộn rồi, nếu như Hàn Chương còn dám khi dễ nàng, nàng sẽ nói Hàn Chương bỏ nàng đón cái con tiện nhân họ Cố kia.

Không lo che chở cho nàng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?

Nàng vốn đã coi thường cái tên võ phu Hàn Chương này.

Nàng tình nguyện xuống tóc làm cô tử cũng không nguyện ý ở cùng Hàn Chương trên một cái giường.

Nghĩ một chút nàng đã cảm thấy chán ghét.

Vân Nương bỏ tay ở mặt xuống, “Trước khi đánh ta thì tướng quân nên nghĩ tới những thứ này. Mỗi lần tướng quân từ Lĩnh Bắc trở lại liền gây ra một đống phiền phức, người bên ngoài hỏi tới ta, ta còn nói tướng quân chẳng qua là lời nói không khéo thôi, che giấu cho tướng quân... Nguyên lai ở trong lòng tướng quân, ta chẳng biết làm gì cả...”

Vân Nương nói xong lảo đảo chạy ra ngoài.

“Ta không nên… để cho nàng… vào cửa…” Vinh Quốc công thở dài, “Ta… khi đó còn tưởng rằng… nàng tuổi còn nhỏ, sau khi lớn lên sẽ... hiểu được, mới giúp đệ cái hôn sự này... nào biết sẽ thành ra như thế này.”

Hàn Chương chân mày hơi nhíu lên, “Thứ nàng muốn là giàu sang phồn hoa, nhà chúng ta đã định trước không cho được nàng những thứ này. Đại ca, huynh không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chuyện này cứ giao cho đệ xử lý đi.”

Vinh Quốc công phu nhân nghe được tin tức liền đi vào phòng.

“Vân Nương, bên kia… bằng không… nhị đệ, đệ đi dỗ nàng đi... để cho nàng ổn lại trước đã...”

“Đệ không đi…” Hàn Chương nói, “Chí bất đồng đạo bất hợp, đệ cũng không muốn phí lời với nàng ta nữa, nàng ta nhất định muốn về nhà thì cứ để cho nàng ta về đi... Bây giờ Hàn gia cũng không dung nạp được nàng ta nữa.”

Vinh Quốc công phu nhân ngược lại hít một hơi lạnh, “Nhị đệ, ý của đệ là?”

Hàn Chương nói: “Nàng ta đã nhận thức được Hàn gia chúng ta từ đây sẽ sa sút, đã như vậy, không bằng sớm một chút để nàng ta trở về, buộc chung một chỗ như vậy ai cũng khổ.”

Vinh Quốc công phu nhân quay đầu nhìn Vinh Quốc công một cái, Vinh Quốc công chỉ là gật gật đầu, bà lập tức liền hiểu hàm nghĩa trong đó, lập tức tiến lên phía trước nói: “Ta trước đi xem xem đã, nhị thúc cứ ở chỗ này trước...” Nói rồi dừng một chút, “Vị khách kia tới rồi, đợi ở trong thư phòng ở đông viện, dù sao lát nữa huynh đệ hai người cũng phải cùng nhau tiếp khách.”

Hàn Chương nhìn về phía Vinh Quốc công, “Đại ca nghĩ như thế nào mà lại muốn gặp hắn? Hàn gia chúng ta và Bùi gia cũng không có giao tình gì, làm sao Bùi gia sẽ giúp đỡ chúng ta chứ? Bùi Khởi Đường muốn mượn chuyện hòa đàm lần này để lập công trạng, đường đường chính chính tiến vào con đường làm quan thôi!”

Vinh Quốc công lắc đầu một cái, “Bên ngoài đều nói đệ chỉ là một võ tướng, thật sự là coi thường đệ rồi. Bùi gia luôn được Hoàng Thượng tín nhiệm, kết giao với nhà bọn họ cũng không có gì xấu, không bằng đệ cứ nghe xem Bùi Khởi Đường nói thế nào đã...”

Ánh mắt Hàn Chương lạnh buốt. Cái tên Bùi Khởi Đường đó không phải là kẻ dễ đối phó.

Ở Hàng Châu làm ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Thẩm Xương Cát cũng bị cuốn vào, hắn lại có thể an toàn thoát thân, sau lại theo Bùi Tư Thông tới kinh thành, rất nhanh liền được Hoàng Thượng chú ý.

Vô sự không lên điện Tam Bảo.

Bùi Khởi Đường vào lúc này tới Hàn gia, nhất định là trong lòng có tính toán.

Hàn Chương nói: “Vậy để cho hắn qua đây đi, nghe xem hắn rốt cuộc muốn làm gì?”

Bùi Khởi Đường được hạ nhân Hàn gia dẫn vào cửa.

Thấy hình dáng Bùi Khởi Đường, Hàn Chương có chút kinh ngạc, đây chính cái người hôm nay hắn đã gặp lúc vào cung.

Bùi Khởi Đường đi về phía trước hành lễ rồi ngồi ở cái ghế bên cạnh.

Nếu như đây là thường ngày, Hàn Chương nhất định sẽ không nói chuyện, nhưng bây giờ sợ Quốc công đãi khách khổ cực, vì vậy mở miệng, “Bùi tứ công tử đột nhiên tới cửa là vì chuyện gì?”

Bùi Khởi Đường chậm rãi nói: “Ta muốn mời Hàn tướng quân giúp đỡ, viết một bức thư tay cho hai kỵ binh phó tướng ở Lĩnh Bắc, để cho bọn họ ở thời khắc mấu chốt nghe theo sự chỉ đạo của ta.”

Nghe đến lời này, Hàn Chương lập tức đứng lên, lưỡi đao sắc bén nhô ra từ trong ánh mắt, “Ngươi nói cái gì?”

Người này thật là to gan, trực tiếp muốn quyền chỉ huy kỵ binh của Hàn gia với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.