Quân lương đã đóng gói xong, sư khô hạnh cũng công bọc hành lý lên kéo xe ngựa một đường đi về hướng bãc, mọi người ngân ngơ nhìn đội ngũ vận chuyên lương thực này.
Dường như toàn bộ Trấn Giang đều biến thành dồi dào sức sống.
Mån Hoài thậm chí còn đi theo đội ngũ xe ngựa mãi cho đến bên ngoài thành, chủ bạc bên cạnh câm quan phục một đường theo sau không ngừng kêu, “Đại nhân, mặc y phục vào... như vậy còn ra dáng vẻ gì chứ?” “Sợ cái gì.” Mẫn Hoài cười nói, “Đây là Trấn Giang, ta còn sợ mất mặt sao? Quần áo này ta có mặc hay không thì có thê thê nào chứ, mọi người cũng không phải là không biêt ta.”
Chúng bách tính cười ầm lên. “Mấy ngày nay, để cho mọi người đi theo Mẫn Hoài chịu khổ rồi.” Mẫn Hoài lại vái lạy một cái, “Đem khẩu phân lương thực cho triều đình mượn, mọi người mây ngày nay cũng không có ăn cơm đi?”
Nghe được hai chữ ăn cơm này, chúng bách tính ồn ào cười nói, “Chỉ cần có thể giúp, cái kia coi là gì chứ.” Bé gái mút tay bên cạnh trợn to hai mắt, “Hôm nay có cơm ăn không?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn bẩn kia tràn đầy khát vọng. Mẫn Hoài không khỏi nuốt nước mắt vừa trực trào ra lại, ổn định hơi thở rụn rẩy của mình, “Đên đây, mọi người đều mang nổi đên đây đi, chúng ta nâu mây nổi cơm. Mẫn Hoài ta không có bản lãnh gì khác, hôm nay nhưng lại có thể để cho tất cả mọi người đều được ăn no.”
Mọi người lập tức hoan hô lên.
Nổi lớn lần nữa lên kệ, lần này là đem gạo ngon thương nhân lấy từ nơi nào đến đổ Vào trong nổi, trong tiêng củi tí tách, mùi gạo từ từ lan ra.
Bọn nhỏ cố gắng ngửi mùi ngon hiểu kỳ hỏi người lớn trong nhà, “Trong nồi đó là cái gì thế?”
Người lớn nói, “Là gạo, cơm đó.”
Đứa trẻ liều mạng lắc đầu, “Người gạt người, gạt người, đây không phải là gạo,
con thê,...”
gạo rỏi, không phải là mùi vị như vậy, không phải... Trong nổi là cái gì
Mẫn Hoài thấy tình hình như thế ánh mắt lại một lần nữa ươn ướt.
Lang Hoa không thể nhìn dân chúng vui mừng, ánh mãt của nàng dừng lại trên người những sư khô hạnh kia, chỉ tiêc đảo mẫt một cái đội ngũ áp tại quân lương đã không thây tăm hơi đâu rôi, nàng vừa định trở vê trong xe ngựa, liên bị một bản tay túm lây, ngay sau đó lại người bị vác lên trên vai.
Lang Hoa nhìn Hàn Chương dở khóc dở cười.
Trải qua mấy lần kinh sợ trước, giờ nàng ngược lại cũng quen được việc người này làm mây trò con nít đó rôi.
Thân thể cao lên là có thể ngắm nhìn xa hơn, nàng cố gắng đưa đầu nhìn về phía trước, Hàn Chương sợ nàng ngôi không yên vững, nói: “Không gâp, từ từ nào.”
Lang Hoa lập tức cảm thấy mình càng ngày càng cao lên, nàng không khỏi nhìn Xuông dưới, Hàn Chương lại mang nảng lên công thành, sau đó đỡ nàng ngôi ở trên công thành.
Cứ như vậy, Lang Hoa là có thể nhìn rất rõ ràng đội ngũ vận lương càng đi càng Xa,
Hàn Chương cúi đầu nhìn Cổ Lang Hoa mỉm cười, đứa nhỏ này là rất để ý đến những lương thực này, nêu không cũng sẽ không dán mãt chăm chãm nhìn theo không buông.
Nói thật thì, hắn thật sự không nghĩ tới Cổ gia có thể làm được chuyện này. Cổ gia mặc dù là đại hộ, có thể gom những thử này cũng là đem hết toàn lực rôi, ngay cả tiêu cô nương Cô Lang Hoa này nhìn cũng gây đi rật nhiều so với mây ngày trước, trong nhà có tô mâu mang bệnh, còn phải giúp một tay làm quân lương, đôi với một tiêu cô nương tám tuổi mà nói căn bản là chuyện không thệ làm được, thê nhưng Cổ Lang Hoa lại đem hêt thảy các thử này đêu an bài rât tôt, chãng những như vậy còn mời sư khô hạnh tới để vận lương, khiên cho tât cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Nhưng là cũng khiển cho trong lòng hắn tự nhiên sinh ra một cỗ yêu quý, nếu như Cổ Đại lão gia còn sống, Cổ Lang Hoa nhất định vẫn là một Đại tiểu thư không buôn không lo. Nghĩ tới đây, giọng nói Hàn Chương cũng càng thêm nhẹ nhàng, “Sau này, bât luận có chuyện khó khăn gì đều có thê đên tìm ta, ta giông như thúc thúc của cháu vậy.”
Lạng Hoa nhưng lại lắc lắc đầu, “Ta không muốn coi ngải là thúc của ta, ngài là biêu ca của A Thân, tạ với A Thân là tình thủ mạt”, nêu như ngài là chú của ta, đợi ta nhìn thấy A Thần rồi, há không phải sẽ phải kêu nàng ấy là cô cô sao?”
*Tình thủ mạt: chỉ mối giao tình của hai nữ từ thời xưa, thường là nữ từ nhà giàu kêt bạn với nhau, dùng khăn tay để đính ước.
Hàn Chương không nghĩ tới lại là cái đạo lý này, hãn không nhịn được cười ra tiêng, đưa tay ra sửa sang lại tóc mai của Lang Hoa, “Vậy muội cũng kêu ta là ca ca đi.” Từ nhỏ hãn đã cùng tât cả mọi người trong nhà quan hệ không được tổt lắm, có lẽ có liên quan đến tính khí nóng nảy của hắn, mỗi lần về nhẳ đều phải đem trong nhà nháo thành gà bạy chó chạy. Hãn cũng cùng ca ca tranh cãi một ít chính sự, ca ca thân thể không tốt, chỉ cần nói mấy câũ thì sẽ ho khan, sau đó tất cả mọi người đều sẽ dùng ánh mẫt oán trách nhìn hãn, cho răng là hãn chọc ca ca tức glan.
Sau đó, hãn cưới Vân Nương, ngày tân hôn đó hắn uống chút rượu vào động phòng, không có theo nhự quy củ dùng đòn cân gây phủ đâu của Vân Nương ra mà là lây tay trực tiếp lột xuông, như thệ liên doạ cho Vân Nương bật khóc, tiêng khóc của nữ tử khiến cho hắn tay chân luống cuống, không biết nên nói cái gì để khuyên nang.
Sau đó nữa, Vân Nương chỉ cần nhìn thấy hắn thì sẽ khóc, hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, tựa như vô luận làm gì cũng đều là sai. Hãn dứt khoát trực tiêp chạy tới biên ải.
Đến bây giờ hắn mới biết, thì ra không phải nữ từ nào cũng đều như vậy, Không phải ai ai cũng đều đi vòng qua hẳn. “Muội có chuyện này muốn xin ca ca giúp.”
Đôi mắt to của Cổ Lang Hoa nhìn sang, “Muội muốn mời người bên cạnh ca ca dạy hộ viện nhà muội, bây giờ dù sao cũng là thời điểm đánh giặc, nhà muội nhiêu nữ quyên, vạn nhât xảy ra chuyện, bọn muội cũng phải có người có thể dựa vào.”
Cô đại tiêu thư dường như vô cùng hiêụ tính, cách của hãn, nói chuyện bụng dạ thăng thăn, cũng không che che giâu giâu, biêt rõ là hãn đang thủ thành còn nói vạn nhât xảy ra chuyện như vậy, vạn xảy ra chuyện chỉ có ba tình huông, thứ nhất là hãn không trói buộc được thủ hạ binh mã, thứ hai hãn đã bị đánh bại, thứ ba hãn bị người đoạt quyên.
Theo lý mà nói, nêu như có người lây một điêu trong đó ra nghi ngờ hãn, hãn cũng sẽ thích ứng biêu thị ra uy nghiêm của hãn. Nhưng là đôi mặt. Cô đại tiêu thư, hãn một chút cũng không tức giận, ngược lại cảm thây cách làm của nàng là đúng, thời khắc mâu chôt không thê lệ thuộc vào bât kỳ người nào, chỉ có thể nhìn con cờ bày trận trong tay mình.
Hàn Chương đưa tay ra xoa xoa đầu Lang Hoa, “Được, ta để cho hộ vệ Vân Thường của ta đi hỗ trợ”
Vân Thường? Lang Hoa thiểu chút nữa thì hỏi ra tiếng. Vân Thường không phải là hộ vệ của Lục Anh sao? Trong ấn tượng của mảng là một người một mực trung thành đi theo Lục Anh, nhưng thì ra ban đâu... hãn lại là hộ vệ của Hàn tướng quân.
Tại sao lại như vậy chứ?
Là bởi vì Lục Anh ở Trấn Giang cứu được Vân Thường sao?
Nếu là như vậy, trong kiếp trước, có phải Lục Anh biết tất cả mọi chuyện của Trấn Giang hay không?
Hiểu lầm giống như một hạt giống nhọ nhỏ, trong chốc lát lập tức liền rơi vào trong lòng nảng, nàng muôn biêt tât cả chân tướng.
Hàn Chương lập tức nhận ra Lang Hoa cúi đầu xuống, đây là thể nào? Mới vừa rồi còn thật cao hứng, bây giờ làm sao lại khó chịu rôi?
Lang Hoa nói: “Muội phải về nhà với tổ mẫu rồi.”
Hàn Chương ôm Lang Hoa xuống tường thành, tiểu cô nương rõ ràng là có tâm sự, Hàn Chương nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, “Có chuyện gì muộỉ có thể nói với ta, ta sẽ giúp muội làm thật tốt.”
Có lẽ để cho Hàn tướng quân giúp đỡ sẽ càng thuận lợi hơn.
Lang Hoa suy nghỉ một chút, “Muội hoài nghi cái tện thương nhân thu mua tích trữ gạo chính là kẻ hại chêt phụ thân muội, muội muôn tra cho rõ ràng, trừng phạt hung thủ, an ủi phụ thân linh thiêng ở trên trời của muội.”
Hàn Chương phát hiện Cổ Lang Hoa lúc không nói lời nào giống như một tiểu nha đâu, chỉ cân có cái chủ ý gì thì ánh mắt cũng sẽ biên thành kiên định, so với những nữ hải từ nhu nhu nhược nhược hãn thường thây hàng ngày kia hoàn toàn bảt đông.
Duyên phận của con người rất kỳ diệu, có lẽ bởi vì như vậy, hắn mới có thể yêu thích nàng như thê.
Hàn Chương gật gật đầu, “Được, sáng sớm ngày mai ta sẽ để cho người đi đón muội, muội muôn tra thì tự mình tra, tra không ra ta sẽ giúp muội tra.”