Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 251: Chương 251




Chương 250NGỜ VỰC Mẫn Giang Thần không ít lần gặp Lục Anh ở chỗ Lang Hoa, cũng coi như hiểu tính tình của Lục Anh, hơn nữa… mấy ngày này Lang Hoa không có ở Hàng Châu, Lục Anh còn làm mấy chuyện mà Lang Hoa không biết, nàng còn không biết phải nói thế nào với Lang Hoa.

Mẫn Giang Thần suy nghĩ ánh mắt lóe lên.

“A Thần?” Vinh Quốc công phu nhân hỏi, “Muội biết người nào của Lục gia tới không?”

Mẫn Giang Thần lắc đầu một cái, “Không biết, bọn muội nhận được tin tức liền từ Hàng Châu chạy tới đây, bên phía Lục gia cũng không thông báo trước cho bọn muội.” Ban đầu chỉ là nói Vinh Quốc công bệnh nặng, vốn là bọn họ chuẩn bị muốn đi kinh thành thăm bệnh, sau đó lại đột nhiên có tin Vinh Quốc công chết… phụ thân, mẫu thân hoảng hốt, bọn họ hoang mang rối loạn chạy qua đây.

Một khắc kia nhìn thấy quan tài, trong chớp mắt phụ thân dường như già đi mười tuổi, lầm bầm kêu tên mụ của Vinh Quốc công một lúc lâu, sau khi Vinh Quốc công hạ táng, phụ thân lại ở trong viện đốt giấy cho cô cô. Nàng luôn không dám đi xem Vinh Quốc công, chẳng qua là nghe phụ thân nói, Vinh Quốc công giống như đang ngủ vậy.

Mẫn Giang Thần đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện ánh mắt Vinh Quốc công phu nhân có chút khác thường.

Mẫn phu nhân tới bồi Vinh Quốc công phu nhân, Mẫn Giang Thần mới dẫn người ra khỏi phòng.

Vinh Quốc công phu nhân và Mẫn phu nhân nói chuyện nhà một lúc lâu, Vinh Quốc công phu nhân mới nói, “Ngày hôm qua cháu nằm mơ, mơ thấy lúc cháu và Quốc công gia thành thân, là cữu mẫu người dẫn Bách Phúc phu nhân tới tặng sủi cảo cho chúng cháu.”

Mẫn phu nhân cười nói: “Ta hồi đó còn chưa hiểu được nhiều lễ phép, chỉ nhớ trưởng bối trong tộc Hàn thị nói, nhân khẩu trong tộc Hàn thị không nhiều, kêu chúng ta giúp đỡ nhiều hơn, mọi người cùng nhau hò hét ầm ĩ tiến lên, ta chỉ sợ bọn họ gắp sai “Sủi cảo sống” kia, kết quả... Quốc công gia sợ cháu ăn khổ sở, lại gắp sủi cảo chín cho cháu.”

Vinh Quốc công phu nhân không nhịn được cười ra tiếng, “Đúng vậy, cháu cũng nằm mơ thấy Quốc công gia rồi, chàng vẫn như trước kia, chàng kéo cháu nói chuyện một lúc lâu, giống như là chàng vẫn còn sống trên đời vậy.”

Mẫn phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Vinh Quốc công phu nhân, muốn khuyên Vinh Quốc công phu nhân, Vinh Quốc công phu nhân nhưng lại đổi chủ đề trước, “Những năm này cháu không sinh con cái, cũng không cảm thấy gì, vừa rồi nhìn thấy A Thần mới phát giác ra, hoá ra đã trôi qua nhiều năm như thế, A Thần đã sắp đến tuổi nghị hôn rồi.”

Mẫn phu nhân gật gật đầu, “Đúng vậy, chớp mắt đã trưởng thành rồi.”

Vinh Quốc công phu nhân cười nói, “Cữu cữu, cữu mẫu có suy nghĩ gì chưa?”

Mẫn phu nhân hé miệng cười, “Cũng nhiều người ngỏ ý lắm, ý của lão gia vẫn là chọn kỹ một chút.”

“Cữu mẫu có biết Lục gia của Hàng Châu không?”

Vừa mới nói đến hôn sự của A Thần, chốc cái lại nhắc đến Lục gia của Hàng Châu, Mẫn phu nhân cảm thấy có chút kỳ quái, “Là Lục gia của Trấn Giang sao ? Bây giờ toàn tộc dọn đi Hàng Châu rồi, Lục lão thái thái là muội muội của Cố lão thái thái, từng gặp mấy lần ở Cố gia, hai nhà Cố, Lục sau khi ầm ĩ vốn là không qua lại, có điều gần đây…. con cháu của vợ bé Lục gia có một người tên là Lục Anh rất phát triển, là thanh niên nổi tiếng có tài của Hàng Châu, lão gia nói năm nay kỳ thi Minh Kính ắt sẽ khiến cho hắn bộc lộ tài năng.”

Vinh Quốc công phu nhân nói: “Vừa rồi cháu còn nhắc đến với A Thần, người của Lục gia đó cũng tới rồi, nói không chừng là nể mặt mũi của cữu phụ.”

Mẫn phu nhân suy nghĩ một chút, “Chắc không phải đâu, có lẽ là vì Cố gia đấy!” Lục gia và Cố gia là quan hệ thông gia, Cố Lang Hoa lại nhận Hàn Chương là huynh trưởng, hẳn là quan hệ như vậy.

Vinh Quốc công phu nhân cũng không nói gì nữa, một lát sau Mẫn phu nhân rời đi, ma ma tổng quản bên cạnh mới bước lên, “Phu nhân đang suy nghĩ gì thế?”

“Có thể là ta suy nghĩ nhiều rồi,” Vinh Quốc công phu nhân xoa trán một cái, “Vừa rồi ta thử hỏi dò A Thần, Lục gia tới hành lễ có thông báo với bọn họ hay không, A Thần không phát giác điều gì khác thường, liền theo lời ta mà nói, theo lý thuyết, Lục gia và Mẫn gia không có quan hệ thân thích, lại không thấy có giao tình gì đặc biệt, Lục Tam gia cho dù thật sự muốn hỏi cũng là Cữu phụ…”

Nguyên thoại của A Thần lại là, “Không có chuyện sẽ báo trước với chúng cháu.” Hơn nữa nói khẳng định như vậy.

Chỉ có người rất thân quen nhau, mới nói ra như vậy.

Bà ta cảm thấy Lục Tam gia sợ rằng ngày thường vòng qua trưởng bối của Mẫn gia mà lén lút qua lại với A Thần.

“Ta sợ A Thần tuổi tác không nhỏ, không thuận lợi trên con đường tình cảm này.” Vinh Quốc công phu nhân nói xong theo thói quen nhìn về phía bên cạnh, trước đây vào lúc này Quốc công gia sẽ luôn cho bà ta ý kiến.

Nhưng bây giờ Quốc công gia không còn nữa.

Bà ta cũng không biết nên nói những lời này với ai.

Có lẽ A Thần đi lại gần gũi với Lục gia, là bởi vì Lang Hoa chăng! Mấy người trẻ tuổi, luôn có cách nghĩ của mình.

Lúc nhắc đến Lục Tam gia, A Thần có quá nhiều khác thường, một bộ dạng bất bình. Bà ta là người từng trải, nhìn một cái là biết trong này có bí mật gì đó.

Rốt cuộc là bí mật gì chứ ?

...

Mẫn Giang Thần trở lại trong phòng, liền dặn dò Diêu ma ma, “Gọi Đại gia qua đây, ta có chuyện muốn hỏi huynh ấy.”

Diêu ma ma đáp một tiếng, không bao lâu Mẫn Tử Thần vào phòng.

“Ta hỏi huynh,” Mẫn Giang Thần không đợi Mẫn Tử Thần đứng vững, liền phủ đầu nói, “Có phải Lục Tam gia đến cùng huynh hay không?”

Mẫn Tử Thần bị hỏi sửng sốt một chút, có điều lập tức cười, “Đã tới rồi,” Nói rồi dừng một chút, “Có điều lời này muội đừng có nói với người khác, đặc biệt là phụ thân… việc của chúng ta còn chưa ngã ngũ, bây giờ nói ra không tốt đối với Lục Anh.”

Mẫn Giang Thần nhíu mày, “Rốt cuộc muốn làm gì? Gây ra chuyện cẩn thận phụ thân cắt đứt chân huynh.”

Mẫn Tử Thần theo bản năng xoa xoa mông, “Lần này là chuyện tốt, thật đó, không lừa gạt muội đâu…”

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Mẫn Giang Thần tăng cao âm điệu.

Mẫn Tử Thần lại không chịu nói, “Muội đừng hỏi nữa, lại nói, nào có muội muội nào nói chuyện với ca ca như thế chứ.” Muội muội bình thường ngoan ngoãn, cho dù giả vờ tức giận cũng không khiến hắn cảm thấy sợ.

“Muội đi nói cho phụ thân, để cho phụ thân tới hỏi.” Mẫn Giang Thần nói rồi muốn đi ra ngoài.

Mẫn Tử Thần lúc này hoảng hồn, vội vàng tiến lên, “Được rồi, được rồi, ta nói là được chứ gì? Ta nghe lén phụ thân nói, biên cương có thể sẽ có chiều hướng… cũng muốn làm chút chuyện.”

Mẫn Giang Thần nhướn mày lên, “Huynh đừng có xằng bậy.”

Mẫn Tử Thần chắp hai tay, “Muội muội ngoan, muội đã bao giờ thấy ca ca làm chuyện xằng bậy chưa, lần này là thật sự có chuyện, muội xem Lục Anh vốn phải ở nhà để tang, cũng đi theo ta tới… chúng ta rất nhanh phải đi Thái Nguyên… muội tuyệt đối đừng có nói với phụ thân.”

Thái Nguyên cách Tây Hạ và Liêu quốc đều rất gần, chỗ Thái tử trú binh cách Thái Nguyên không xa.

Mẫn Giang Thần buột miệng nói ra, “Hai người muốn tòng quân?”

Mẫn Tử Thần ung dung cười một tiếng, “Dù ta có ý này, cũng không có sức khoẻ, hơn nữa Lục Anh chuẩn bị thi Minh Kính rồi, là đi con đường quan văn, chúng ta làm sao có thể đi tòng quân, mà là Minh Tiến sĩ tiến cử chúng ta đi tìm một vị đại nho… Tóm lại muội cũng đừng quan tâm.”

Mẫn Giang Thần ngồi xuống nâng chung trà lên uống, “Phụ thân nói biên cương có thể sẽ có chiều hướng, là Thái tử tấn công Tây Kinh, hay là Đại Tề và Tây Hạ…” Nghe nói người Cố gia vận chuyển dược liệu đi Tây Hạ, nàng cảm thấy không đúng, Lục Anh cũng sai người tới hỏi nàng tin tức, nhưng trong thư Lang Hoa gửi cho nàng lại không nói tới một chữ.

Lang Hoa càng không nói, nàng càng cảm thấy có chuyện lớn.

Mẫn Giang Thần lập tức lo lắng cho Lang Hoa.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.