Chương 253KHÔNG THỂ CHỐNG ĐỠ
Người Tây Hạ giống như ma quỷ trèo lên cổng thành.
Tường thành Đại Tề giống như mới vừa được mưa to rửa sạch, sạch sẽ lại vắng vẻ, trong góc tường thành tán lạc mấy vỏ chai rượu và một đống xương gặm xong.
“Nào nào nào, một ly nữa nào, ta… ta chưa thua...” Thanh âm lẩm bẩm từ cách đó không xa truyền tới, một binh lính thủ thành lảo đảo lắc lư xuất hiện ở trước mắt người Tây Hạ, người Tây Hạ rút đao ra ép tới gần hắn, binh lính thủ thành lại cười hai tiếng, sau đó đột nhiên ngã quỵ ở trên bậc thang, ngay sau đó giống như là một quả bóng tròn vo theo bậc thềm lăn xuống, lại cũng không đứng lên nữa.
Người Tây Hạ không nhịn được muốn cười ra tiếng.
Đây chính là quân đội Đại Tề, lười biếng như vậy.
Trong lầu gác cổng thành cũng truyền tới tiếng mắng chửi, “Lão tử chính là quỵt nợ đấy, hôm nay lão tử con mẹ nó ăn chắc rồi.”
“Lưu đầu, ván này ngươi muốn đánh cuộc cái gì?”
Người dẫn cổng thành nói: “Đánh cuộc bội đao của lão tử.”
Mọi người cười vang.
Thảo nào trên cửa thành không có ai, hoá ra bọn chúng không phải uống rượu, mà là đang đánh bạc.
Người Tây Hạ nhìn nhau, hiện giờ bọn họ xông vào sẽ rất dễ dàng giết chết những binh lính này, nhưng cũng không thể tránh khỏi sẽ khiến bọn chúng rung chuông đồng ở lều gác dưới cửa thành, sẽ kinh động quân đội đóng giữ trong thành, trước mắt điều quan trọng nhất là lặng lẽ mở cửa thành ra, để quân đội bên ngoài vào thành, mấy người nhìn nhau một cái, đứng dậy tiến lại gần cửa thành.
Cửa thành có vũ khí rơi đầy trên mặt đất, người dẫn cổng thành cũng không biết đi nơi nào.
Cái này phải cám ơn cái tên Tướng quân họ Bùi kia, một kẻ con nhà giàu đi tới biên cương, chỉ nghĩ tới chuyện ăn uống vui đùa, trên làm dưới theo, làm hư tất cả quân lính, chẳng khác nào thuận lợi mở cửa ra cho bọn họ.
Quyết sách của Bệ hạ là chính xác, bỏ qua Ngân Châu tấn công Diêm Châu, trận đánh này đúng là thời khắc bày ra uy phong của Đại Hạ bọn họ.
Tay của người Tây Hạ sờ trên cửa thành.
Cửa thành Đông Bắc làm bằng gỗ tùng tốt như vậy, bên ngoài bao một tầng vỏ đồng, cửa thành kiên cố như vậy, cho dù dùng đến tiễn xa tốt nhất xông lên, muốn tấn công mở nó ra cũng phải mất mấy giờ, mà bây giờ cửa thành này giống như một con cọp giấy, dễ dàng đã bị bọn họ mở ra.
Thắng lợi.
Bọn họ đã nhìn thấy ánh sáng thắng lợi rồi.
Chỉ cần mở được cửa thành ra, giống như đã công phá được một tòa thành.
Thiết kỵ của bọn họ sắp xuất hiện ở bên trong thành Đại Tề, người Tề giống như heo chó đợi làm thịt, chờ bọn họ giơ đao ra, trong mắt tất cả mọi người toát ra sự hưng phấn, ánh mắt khát máu.
Lại ung dung như vậy.
Người Tây Hạ không nhịn được muốn hoan hô lên.
“Xông lên….” Lữ Tắc rút cang đao bên hông ra, “Xông vào trong, tàn sát thành.”
Tàn sát thành, giết sạch mọi người, Thiết Diều Tử của Đại Hạ sẽ một trận thành danh, bọn họ sẽ để lại cho người Tề bài học kinh nghiệm xương máu, để cho người Tề nhìn thấy quân đội Đại Hạ sẽ run lẩy bẩy, chỉ có thể mở thành đầu hàng, nếu không chỉ có một con đường chết.
Thiết Diều Tử giống như một trận gió lốc xông vào cổng thành, không có gì có thể ngăn cản đường đi của bọn họ, không có gì có thể ngăn cản lưỡi đao sắc bén của bọn họ.
Lúc những người Tề kia còn đang xem đào kép hát nhí nhéo trên đài, bọn họ đã đâm đao vào cổ người thân của bọn chúng rồi.
Đó là một cảm giác thống khoái biết bao.
Ánh mắt người Tây Hạ đỏ ngầu, trong đầu tràn đầy cảnh tượng như vậy.
Bên tai bỗng nhiên truyền tới ngựa tiếng hí, đó là tiếng thống khổ, kinh ngạc hòa chung một chỗ, ngay sau đó kỵ binh phía trước ầm ầm đâm vào.
Một sợi dây cản ngựa thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở nơi này, không chút phòng bị móc vào vó ngựa.
Mặc dù xích sắt buộc chung một chỗ với kỵ binh, thế nhưng chiến mã ngã xuống, chiến đội không thể tránh khỏi loạn, kỵ binh phía sau muốn kéo lấy dây cương, nhưng ngựa chiến giống như mũi tên không thể lập tức dừng bước, đội ngũ kỵ binh lập tức đụng vào nhau.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, đây vốn là thời gian kỵ binh tấn công tốt nhất, nhưng một màn xảy ra vừa rồi khiến cho người ra không ngờ tới.
Người Tề giống như là măng mùa xuân sau cơn mưa đột nhiên từ dưới lòng đất chui lên.
Bốn phương tám hướng truyền tới tiếng bước chân.
Hai chiếc tiễn xa cao lớn như trong mây mù chui ra, hừng hực khí thế đụng vào kỵ binh Tây Hạ.
Cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng trống “ầm ầm”, binh lính thủ thành “say mèm” phấn chấn tinh thần bò từ dưới đất dậy, người dẫn thành của “đám người tụ tập đánh bạc” cũng dẫn người đứng ở trên tường thành, trong tay bọn họ cầm trường đao, từng đôi từng đôi mắt như chim ưng nhìn đám người Tây Hạ.
Một lá cờ cắm trên cổng thành, “phần phật” mở rộng ra, chữ “Bùi” lớn uy phong lẫm liệt xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Đây là lần đầu tiên người Tây Hạ nhìn thấy lá cờ này, bọn họ còn chưa gặp Tướng quân họ Bùi kia, nhưng đã sợ hãi rồi.
Bởi vì bọn họ lại dễ dàng bị lừa như vậy.
Nhưng mà, đây mới chỉ là bắt đầu.
Tiễn xa tiến về phía trước đè lên, trên trường mâu đã thấy máu, kỵ binh không còn đường đi chỉ có thể liều mạng xông lên. Lại một sợi dây cản ngựa kéo lên.
Lữ Tắc nhìn Thiết Diều Tử hoảng loạn, bên trong thành chật hẹp khiến cho bọn chúng không cách nào thi triển, cặp mắt hắn đỏ lên, hô to một tiếng, “Thần Tí Cung.”
Tất cả mọi người cầm Thần Tí Cung lên, đây là vũ khí bí mật của Tây Hạ. Mũi tên ào ào bắn ra, binh lính Đại Tề vội vàng né tránh ra sau tiễn xa, một số ít bị bắn thủng người ngã xuống vũng máu, kinh khủng nhất là mũi tên bắn thủng người kia không vì vậy mà dừng lại, tiếp tục lên vọt lên trước, cuối cùng bắn lên trên đùi binh lính phía sau.
Một mũi tên bắn hai người, đây không phải là uy lực của cung nỏ bình thường.
Lữ Tắc đã sớm biết, cung nỏ uy lực lớn như vậy sẽ khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ, quả nhiên quân đội Đại Tề xôn xao một trận, nhưng mà sự hốt hoảng Lữ Tắc mong muốn lại không xuất hiện, mấy chiếc xe giáp chậm rãi được đẩy tới.
“Bắn tiếp.” Lữ Tắc hạ lệnh.
Lần này là mưa tên dày đặc hơn.
Hoài Nam Vương đứng ở cách đó không xa lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Tây Hạ không chỉ có Thiết Diều Tử, còn có Thần Tí Cung, những lời này không phải là đồn đại, mà là thật sự xuất hiện ở trước mặt ông ta.
Đội ngũ nghìn người đột nhiên tập kích, mặc dù gặp phải mai phục, vẫn có thể có lực sát thương lớn như vậy.
Trước mắt Hoài Nam Vương hiện ra ánh mắt nóng bỏng của thương nhân thảo dược kia, trong đôi mắt đó tràn đầy trông đợi, trông đợi có người có thể tin tưởng lời của ông ta, cũng tăng thêm đề phòng.
Còn may, Bùi Khởi Đường tin, cho nên mới có ứng đối ngày hôm nay.
Nếu như quân đội Tây Hạ cứ như vậy xuất hiện ở Ngân Châu, ông ta để tay lên ngực tự hỏi quân coi giữ Ngân Châu tuyệt đối không ứng phó được, nhất định sẽ bị đánh bại, lòng quân dao động, uy thế phát triển mạnh mẽ, cái giá phải trả nhất định rất nặng nề.
Tay Hoài Nam Vương không nhịn được nắm chặt lại.
Cho dù là tình thế trước mắt như vậy muốn ứng phó chỉ sợ cũng không dễ dàng.
“Cháu định làm thế nào?” Hoài Nam Vương nhìn về phía Bùi Khởi Đường bên cạnh, còn nhỏ tuổi mà có sự kiêu ngạo và gan dạ sáng suốt như vậy, mới dám gánh vác trách nhiệm nặng nề này.
“Không có biện pháp khác,” Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trên mặt tràn đầy sự cương quyết, “Bây giờ là lúc lấy mạng đổi mạng rồi.”
Bùi Khởi Đường rút đao bên hông ra, “Trên chiến trường, kẻ nhát gan thì chết, người dũng cảm sẽ sống.”
Hoài Nam Vương kinh ngạc, trên người Bùi Khởi Đường tản ra một loại sát khí.
Đó là sát khí của người chui ra từ cái chết mới có.
Bùi Khởi Đường thổi vang còi đồng.
Xe chắn tiến về phía trước, bố binh từ sau xe chắn hiện ra, tay bọn họ cầm đại đao xông về phía kỵ binh Tây Hạ.