Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 257: Chương 257




Chương 256TA RẤT BI THƯƠNG Từ Tùng Nguyên không rõ nội tình.

Trên mặt Cố Thế Hoành lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Từ đại nhân, đây là Hạ Vũ Tướng quân, tổ tiên là Tiết Độ Sứ của Định Châu, Thần Tí Cung bây giờ người Tây Hạ dùng chính là tổ tiên của ngài ấy hiến tặng cho Lý Thường Hiển.”

“Thần Tí Cung?” Từ Tùng Nguyên nhìn qua.

Hạ Vũ lấy ra một cây nỏ từ trong góc.

Cố Thế Hoành nói: “Hạ Vũ Tướng quân nguyện ý lấy Thần Tí Cung của ngài ấy sẵn sàng góp sức cho Đại Tề chúng ta, Từ đại nhân là sứ thần Đại Tề, sau khi trở lại Đại Tề, nhất định sẽ bẩm báo cử chỉ đại nghĩa hôm nay của Hạ Vũ Tướng quân cho Hoàng thượng.”

Hạ Vũ cầm Thần Tí Cung lên, “Vậy phải để cho Từ đại nhân xem uy lực của Thần Tí Cung một chút.”Một mũi tên từ trong Thần Tí Cung bắn ra, chọc thủng lọ sành trên bàn cắm sâu vào trong tường.

Nhìn thấy lực đạo của mũi tên kia, tuy là Từ Tùng Nguyên đã chuẩn bị tâm lý, cũng không khỏi ngẩn người tại chỗ.

“Từ đại nhân,” Cố Thế Hoành đưa Thần Tí Cung của Hạ Vũ qua, “Chỉ cần đưa Hạ Vũ Tướng quân ra khỏi Tây Hạ, Đại Tề chúng ta tương lai cũng sẽ có vũ khí sắc bén như vậy.”

Cấu tạo của Thần Tí Cung hết sức phức tạp, cho dù lấy được một Thần Tí Cung hoàn chỉnh, muốn bắt chước cũng muôn vàn khó khăn, cho nên muốn có được loại vũ khí sắc bén này, chỉ có thuyết phục Hạ Vũ quy về Đại Tề.

Lý Thường Hiển là kẻ nào cơ chứ, chỉ cần thua Đại Tề, nhất định sẽ hạ lệnh hủy diệt tất cả Thần Tí Cung, kể cả người làm cung tên cũng sẽ bị giết. Hắn chỉ có thể nắm chắc cơ hội, thừa dịp hai nước chưa chính thức khai chiến, mang Hạ Vũ rời khỏi nơi này.

Từ Tùng Nguyên rốt cuộc hiểu ra tại sao Cố gia phải tới Tây Hạ.

Bọn họ cũng không phải là muốn buôn bán thảo dược gì, là ông ta hiểu lầm Cố gia, hiểu lầm những người kia, hiểu lầm Hồ Trọng Cốt.

Từ Tùng Nguyên nói: “Là huynh sắp xếp để Cố gia đi tới Tây Hạ sao.”

“Không phải ta.” Cố Thế Hoành cười một tiếng, trên mặt là vẻ mặt tự hào, “Là Lang Hoa tự mình đoán được, tất cả những thứ này đều là Lang Hoa sắp đặt.”

Chỉ cần nghĩ đến Lang Hoa còn nhỏ tuổi nhưng lại dốc hết toàn lực tới cứu ông, trong lòng ông liền tự nhiên sinh ra ấm áp.

Trong lòng Cố Thế Hoành tràn đầy mừng rỡ, còn Từ Tùng Nguyên lại như bị người ta tát mạnh một cái, trên mặt nóng bừng lên.

Trước mắt hiện ra ánh mắt khinh miệt kia của Cố Lang Hoa.

Ông ta vẫn cho là Cố Lang Hoa vào cung để giảng kinh cho Thái hậu, thúc đẩy chuyện hòa đàm, đều là vì cậy thế quyền quý, ông ta thậm chí còn nhắc nhở Cố gia phải đi con đường đúng đắn, tránh cho tương lai bị người ta nhạo báng.

Hoá ra ông ta mới là kẻ bị người khác nhạo báng.

Cố Lang Hoa mới mười tuổi, một hài tử mười tuổi, vì cứu phụ thân, lại mạo hiểm lên kinh, đối địch với kẻ như Thẩm Xương Cát.

Tính cách đó, sự gan dạ sáng suốt đó, ai có thể so kịp.

Không biết vì sao, trong lòng ông ta vô cùng hâm mộ Cố Thế Hoành, có thể sinh ra nữ nhi như vậy là phúc của Cố Thế Hoành.

“Lão gia,” Giang Đồ tiên sinh đi vào, “Bên ngoài loạn rồi, nghe nói người Tây Hạ nếm mùi thất bại ở Diêm Châu, Lý Thường Hiển chuẩn bị ngự giá thân chinh, bây giờ người Tây Hạ đang lùng bắt lão gia khắp nơi.”

Chu Thăng nói: “Đại tiểu thư nói rồi, Diêm Châu nhất định sẽ đánh thắng trận, người Tây Hạ từ trước đến giờ có thù tất báo, nhất định sẽ tụ họp quân đội lần nữa tấn công Diêm Châu, chúng ta đi thẳng đến Ngân Châu, Đại tiểu thư sẽ tiếp ứng chúng ta ở Ngân Châu.”

Từ Tùng Nguyên không khỏi xấu hổ.

Bây giờ ông ta phải dựa vào một hài tử mười tuổi mới có thể thoát thân.

...

Thái tử mới vừa ăn một cái đùi dê, hưởng thụ rượu ngon quan viên dâng lên, để cho vũ cơ hầu hạ nằm trên giường, mơ mơ màng màng nằm mơ.

Mơ thấy hắn mặc long bào mới tinh ngồi trên ngự toạ, nhìn văn võ bá quan quỳ rạp dưới đất.

“Thái tử gia, Thái tử gia...”

Thái tử mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Thái tử gia, không xong rồi, Kim quốc đánh tới rồi.”

Kim quốc, Kim quốc là cái thá gì.

Thái tử giơ tay khua khua, chẳng qua chỉ là nằm mơ mà thôi.

Kim quốc ở xa phía đông của Liêu quốc, chỉ là một nước nhỏ mà thôi, Đại Tề bọn họ sợ cái gì Kim quốc.

“Thái tử gia, người mau tỉnh lại đi.” Tưởng lão Tướng quân cắn cắn răng, cầm lấy một ly trà trên bàn tạt vào Thái tử.

Nước bất ngờ tạt tới, doạ cho Thái tử mở mắt, “Là kẻ nào?” Thái tử lau mặt một cái, “Kẻ nào dám...”

“Thái tử gia,” Tưởng lão Tướng quân không dám trì hoãn, “Kim quốc đánh tới rồi.”

“Nói bậy,” Thái tử trợn mắt, “Đừng lừa gạt Bổn cung, Kim quốc ở xa...”

“Không xa đâu,” Tưởng lão Tướng quân nói, “Kim quốc đánh bại Liêu quốc, hôm nay đã đến biên giới Đại Tề rồi, chỉ cách chỗ chúng ta một tòa thành thôi.”

Thái tử bỗng cảm thấy buồn nôn, vội vẫy tay để cho nội thị bưng tra đẩu đến nôn mửa.

Trong phòng lập tức tràn đầy mùi rượu thối hoắc.

Tưởng lão Tướng quân chán ghét nhíu mày, trong lòng ông ta vô cùng hối hận, sớm biết thế này thì ông ta đã cáo bệnh ở nhà, quả thực không nên đi theo bãi nước đục Thái tử này.

Thái tử súc miệng, để cho nội thị đỡ đứng dậy, đầu óc đung đưa chóng mặt, “Lão Tướng quân nói đều là thật sao?”

Tưởng lão Tướng quân nói: “Thái tử gia lên tường thành nhìn một cái liền biết.”

“Vậy Bổn cung đi xem xem.” Thái tử phất tay một cái, nội thị lập tức cầm áo khoác tới hầu hạ Thái tử mặc vào.

Thái tử lảo đảo trèo lên cổng thành, thấy được khói báo động cuồn cuộn cách đó không xa, điều này nói rõ biên cương có chiến tình, Thái tử lập tức tỉnh táo hơn nhiều, nhìn về phía Tưởng lão Tướng quân, “Lão Tướng quân... theo ý của ngươi, chúng ta nên làm thế nào cho phải?”

“Thái tử nên lập tức hạ lệnh xuất binh trợ giúp, nếu như bị quân Kim phá cửa, hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu.”

“Vậy thì xuất binh,” Thái tử nói, “Có điều Kim quốc bé nhỏ, làm sao địch nổi mấy chục vạn đại quân của chúng ta,” Nói rồi cười, “Bổn cung ngược lại muốn xem xem... bọn chúng... có mấy cái lá gan, lại cũng học Tây Hạ mở rộng biên cương.”

“Người đâu, hầu hạ Bổn cung mặc khôi giáp,” Thái tử rút đoản đao bên hông ra, “Bổn cung phải thân chinh.” Hôm nay chính là ngày hắn đại sát tứ phương.

Để cho tất cả mọi người đều nhìn một chút oai phong Thái tử Đại Tề của hắn.

Nhìn quân đội dầy đặc, Thái tử hài lòng cười.

Chiến xa ầm ầm tiến về phía trước, bên tai hắn truyền tới thanh âm chém giết, Thái tử nhắm mắt lại, cảm giác được ánh sáng mặt trời chiếu ở trên bả vai hắn ấm áp, nếu như không phải là khôi giáp này quá mức nặng nề, hắn sẽ càng cảm thấy thoải mái hơn.

Lần này người hắn đem tới, đều là nhân tài mới xuất hiện của Đại Tề, bề tôi cốt cán của hắn.

Không đến hai giờ, sẽ truyền tới tin tức Kim quốc bị đánh lui.

“Không hay rồi,” Thám báo bổ nhào tới, “Thái tử gia, phía tây... quân đội Tây Hạ tới rồi.”

Tây Hạ tới thì đã sao?

Có lẽ là tới giúp hắn một tay.

“Người Tây Hạ là tới công thành, trong tay bọn họ... không biết là dùng cung tên gì... đã bắn chết Tướng quân thủ thành...”

Không thể nào, Thái tử ngẩn người tại chỗ.

Nhất định là nhầm rồi, Tây Hạ và Đại Tề đã hoà đàm rồi, Lý Thường Hiển và hắn tình như chân tay, làm sao có thể tới tấn công hắn, nhất định là nhầm rồi.

Nói không chừng là Kim quốc cố ý giả trang thành người Tây Hạ, gây chia rẽ quan hệ hai nước Tề, Hạ.

“U u u...” Tiếng kèn hiệu truyền tới, ngay sau đó là tiếng kêu rung trời lở đất.

Thái tử không khỏi rùng mình một cái.

“Bọn chúng đang kêu cái gì thế?” Môi Thái tử run rẩy, “Nói mau... bọn chúng...”

Đó là tiếng Đại Tề, chỉ có điều bị người Tây Hạ nói không lưu loát.

Tất cả mọi người dường như đều bị người Tây Hạ làm cho khiếp sợ, toàn bộ đều ngẩn ra nghiêng tai lắng nghe.

Ánh mắt mọi người rơi vào trên người Thái tử.

Người Tây Hạ kêu là: Tề Úc cháu ta, thúc thủ chịu trói, nếu như chống cự, nhất định sẽ tàn sát thành.

Thật sự là người Tây Hạ.

Lông tơ trên người Thái tử lập tức dựng đứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.