Chương 259HỐI HẬN MUỘN MÀNG
Vân Nương nhìn đôi tay mình, ngón tay đã bị máy dệt mài chảy máu.
Bà tử lạnh lùng nói: “Nương tử, còn muốn nô tỳ giúp người dệt nốt số vải còn lại không?”
Vân Nương cắn môi, “Ta... ta sẽ dệt... ” Nói rồi nước mắt cũng rơi xuống, “Ta chỉ muốn chỉnh đèn dầu sáng lên chút thôi, ta nhìn không rõ.”
Bà tử hừ lạnh một tiếng, “Là chính ngươi lề mà lề mề làm không xong, bây giờ còn không biết ngại mà muốn đèn dầu, vải hôm nay không dệt xong, trời sáng đã phải dệt vải của ngày mai rồi, xem ra ngày mai chúng ta cũng không cần đưa cơm cho nương tử nữa.”
Vân Nương không nhịn được muốn đứng dậy tranh luận với bà tử kia, nhưng dù nàng ầm ĩ thế nào, đổi lại chỉ là sự khiển trách của trưởng bối trong tộc và sự coi thường của bà tử. Những bà tử này ở trong tộc trông coi nữ quyến phạm sai lầm, đã sớm dưỡng thành tâm địa sắt đá, phàm là chuyện đã phân xuống thì nhất định phải làm được, nếu không không cho phép ngủ, cũng sẽ không cho cơm ăn. Trưởng bối trong tộc càng để mặc cho những bà tử này dày vò các nàng như vậy…
Cho tới bây giờ nàng chưa từng khổ sở như thế, từ nhỏ đã được phụ mẫu bảo bọc trong lòng bàn tay, bên cạnh ba bốn nha hoàn vây quanh hầu hạ. Cho dù làm việc, cũng chỉ là thêu thùa may vá chút thôi, nào có làm những thứ này, bây giờ làm lụng cả ngày cả đêm… khiến cho cả người nàng đau nhức, mỗi ngày nằm ở trên giường, chỉ mong ngày mai đến chậm chút, như vậy mới có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nàng cũng từng nghĩ tới cái chết, nhưng cuối cùng không hạ được quyết tâm.
Có lẽ sẽ có một ngày phụ thân và ca ca đón nàng trở về.
Vân Nương uống hai ngụm nước lạnh, mới nói: “Tại sao hai ngày này lại dệt nhiều vải như thế.”
Bà tử ngồi ở trên ghế nhỏ, cười nhạt, “Đương nhiên là có chỗ dùng, kêu chúng ta dệt thì chúng ta phải dệt,” Nói rồi nhìn về phía Vân Nương, “Chẳng lẽ nương tử không hiểu sao?”
Vân Nương lắc lắc đầu.
Bà tử nói: “Mấy năm trước nương tử cũng trở về trong tộc, kêu chúng ta từ trên xuống dưới đổi hết y phục thành vải bồi màu xanh nương tử còn nhớ không? Còn không phải là vì câu nói đó của ngươi, tất cả mọi người đều phải bận rộn, ai biết lần này lại là vị thái thái, nãi nãi nào dặn dò.”
Đó là Vinh quốc công kêu nàng đi biên ải thăm Hàn Chương, nàng đi tới Thái Nguyên cảm thấy người không thoải mái, nghe nói biên ải còn rét lạnh hơn, nàng dứt khoát ở lại trong tộc Triệu thị, viết một phong thư, kêu Hàn Chương tới gặp nhau. Hàn Chương lại mượn cớ đang phòng ngự để từ chối cự tuyệt, nàng bị mất mặt mũi, trong lòng có một cơn giận không phát ra được.
Vừa hay thẩm tử trong tộc mời nàng chỉ bảo quy củ cho hạ nhân, nàng thấy hạ nhân trong tộc ăn mặc đều rất tùy tiện, liền chỉ bảo thẩm tử trong tộc, kết quả là lúc nàng rời khỏi Thái Nguyên, y phục của hạ nhân đều đổi thành màu xanh nước.
Khi đó nàng rất hài lòng.
Chẳng lẽ những thứ vải kia chính là từ nơi này dệt ra sao?
Bây giờ nhắc tới chuyện lúc đó, Vân Nương giống như trong mộng, trước đây là vinh hoa như thế, nàng không thể nào nghĩ được sẽ rơi vào cảnh ngộ hôm nay.
Bà tử nói: “Ta thật sự không hiểu, làm phu nhân Tướng quân thì không làm, khăng khăng tới nơi này, đầu óc ngươi hỏng rồi, hay là bị trúng tà.”
Vân Nương nuốt nước mắt sắp trào ra, nói cho cùng đều do nàng, nhưng nỗi khổ trong lòng nàng nào có ai biết.
Hai người đang nói chuyện.
Ma ma quản sự vội vội vàng vàng từ bên ngoài đi vào nói: “Nghe nói Chân Định đã bị người Tây Hạ công phá rồi.”
Vân Nương trợn to hai mắt, con thoi trong tay cũng rơi trên mặt đất: “Ngươi nói... cái gì? Sắp đánh trận rồi? Chân Định hướng bắc, cái kia… không phải biên cương phía bắc sao?” Lúc nàng ở kinh thành có nghe nói, vững chắc nhất chính là biên cương phía bắc.”
Cho nên trên triều đình mới có người vạch tội Hàn Chương nuôi giặc nâng cao thân phận.
Bà tử cũng nói: “Trước đó vài ngày không phải là có quân đội đến Chân Định sao, làm sao mà… những năm này, biên cương phía bắc đều chưa từng bị đánh bại.”
Ma ma quản sự nói: “Nếu như biên cương phía bắc có Hàn Tướng quân ở đó, nhất định sẽ không bị đánh bại… lần này là Thái tử đi… Thái tử da mỏng thịt non đã bao giờ gặp phải loại chiến trận này, thấy người Tây Hạ liền sợ hãi bỏ thành chạy trốn, kết quả ra khỏi thành liền bị người Kim bắt.”
Vân Nương mờ mịt luống cuống, nếu như biên cương phía bắc bị công phá thì sẽ thế nào? Thái Nguyên cách biên cương phía bắc gần như vậy, những người Tây Hạ kia liệu có đến Thái Nguyên hay không.
Ma ma quản sự uống một hớp trà nóng, nói tiếp, “Hoá ra mấy ngày nay kêu chúng ta dệt vải đưa đi, đều là chuẩn bị cho thương binh dùng, trong thành dựng lên hơn bốn mươi quân trướng, bên trong toàn là thương binh… Cố Đại tiểu thư đó dẫn người đến quân trướng cứu người, ta đi xem một cái, những người đó khắp người đều là máu, có người lúc mang vào thành chỉ còn lại một chút hơi tàn, Cố Đại tiểu thư liền nói... không chữa được rồi.”
Cố Đại tiểu thư, nói là Cố Lang Hoa sao? Cố Lang Hoa lại cũng tới Thái Nguyên, vậy Hàn Chương đâu? Phủ Vinh quốc công đâu? Có phái người qua đó không.
Trong lòng Vân Nương nóng lên, nhưng lập tức nàng giống như bị tạt nước lạnh, cứng đờ tại chỗ.
Phủ Vinh quốc công đã không còn quan hệ gì với nàng rồi.
Tiếng huyên náo ồn ào truyền tới, Vân Nương không khỏi nhìn ra ngoài, “Đó là tiếng gì thế.”
Đang nói, nữ quyến trong am đường rối rít mặc y phục ra ngoài.
Sắc mặt ma ma quản sự bình tĩnh, “Nữ quyến trong nhà đều đến chi trưởng rồi, hộ viện cũng điều hết qua bên kia.”
Lúc Vân Nương trở về trong tộc có nghe tẩu tử chi trưởng nói, phía dưới tổ trạch của chi trưởng có một cái hầm đất, chính là để phòng bị chiến sự dùng đến.
“Vậy chúng ta thì sao?” Vân Nương đứng lên, “Có phải chúng ta cũng phải qua đó hay không.”
Trong am đường còn có nhiều người như vậy.
Ma ma quản sự không nhịn được cười ra tiếng, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Vân Nương, “Nữ quyến đứng đắn trong tộc còn chưa trốn hết, khi nào thì có thể đến phiên các ngươi. Các ngươi hãy cầu cho thành Thái Nguyên không bị công phá, nếu không mọi người chỉ có một con đường chết.”
Đang nói chuyện, trời đã dần dần sáng lên.
Tiếng trống dồn dập truyền tới.
Trong tiếng trống truyền đạt cả sự khủng hoảng.
Không biết là ai nói, “Đây là đang công thành sao?”
Vào giờ phút này trong lòng tất cả mọi người chỉ còn lại sự sợ hãi.
Công thành, nhất định là đang công thành rồi.
Nếu như quân đội Đại Tề không ngăn cản được, người Tây Hạ sẽ vào trong thành, Vân Nương gần như tê liệt tại chỗ.
Mơ, đây nhất định là một cơn ác mộng.
Nước mắt Vân Nương không ngừng rơi xuống.
“Khóc cái gì mà khóc,” Ma ma quản sự bên ngoài tiến vào, “Vẫn chưa đến lúc cho các ngươi khóc đâu, mau… buộc những áo giáp này lại, nhanh lên một chút, Tam lão gia của nhị phòng nhận việc này ở chỗ Tri phủ đại nhân, lát nữa quản gia sẽ qua đây lấy.”
Vân Nương ngẩng đầu nhìn một cái, trên áo giáp còn có vết máu khô, Vân Nương không nhịn được muốn thét chói tai.
“Bây giờ người cả thành đều đang mong đợi Hàn Chương Tướng quân mau qua đây, đều nói Hàn Tướng quân hiểu rõ người Tây Hạ và người Kim nhất, ngài ấy ở chỗ này mới có thể đánh thắng trận.”
Nhắc tới Hàn Chương, mọi người rối rít nhìn về phía Vân Nương.
Vân Nương nắm chặt tay lại.
Hàn Chương là Tướng quân bách chiến bách thắng, người người đều nói như vậy, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng không cảm thấy những lời này có ý nghĩa gì với nàng, điều nàng mong muốn chẳng qua chỉ là một người sủng ái nàng, che chở nàng mà thôi.
Nàng chỉ muốn sống trong sự phồn hoa kia, ai không có suy nghĩ như vậy chứ ? Nàng sai ở chỗ không biết sự phồn hoa đó từ đâu mà ra, cho nên mới càng ngày càng xa.
Nếu như không có Hàn Chương bên ngoài biên giới, nàng không thể an nhiên mà ở trong nhà. Người bên ngoài lúc thấy nàng mặt đầy hâm mộ, không phải là bởi vì dáng dấp nàng xinh đẹp, mà là bởi vì nàng gả cho Hàn Chương.
Nàng sai rồi, sai rất nghiêm trọng rồi.
Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng thử tìm hiểu Hàn Chương, tìm hiểu rõ phủ Vinh quốc công, nhưng bây giờ nàng hiểu ra thì đã muộn rồi.