Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 264: Chương 264




Chương 263PHẪN NỘ SÔI GAN Tiêu Ấp muốn nói là, Lục Tam gia và thiếu gia của Mẫn gia đã tới Thái Nguyên rồi, nhưng Đại tiểu thư còn chưa chờ hắn nói gì, đã chạy ra ngoài.

Thế nên, Lang Hoa mới là bất ngờ không kịp đề phòng gặp Lục Anh như vậy.

Đột nhiên nhìn thấy Lục Anh, Lang Hoa vừa kinh ngạc vừa sửng sốt, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, “Huynh... đến Thái Nguyên rồi.”

Lục Anh nhìn Lang Hoa, mắt nàng có chút đỏ lên, giống như là vừa mới khóc xong, giữa lông mày vẫn còn đọng lại vẻ lo lắng và lưỡng lự.

Sau khi nhìn thấy hắn, nàng có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền bình tĩnh lại.

“Trong nhà đều đã thu xếp xong rồi sao?” Lang Hoa vô thức nói, “Huynh nói chuyện ổn thỏa với Tiến sĩ ở thư viện rồi mới tới chứ?”

Nhiều năm phu thê như vậy, Lang Hoa theo thói quen đều suy nghĩ mọi chuyện cho Lục Anh.

Lục Văn Hiển chết rồi, theo lý mà nói Lục Anh nên ở nhà chịu tang ba năm, không nên tham gia kỳ thi Minh Kinh, lại càng không nên bôn tẩu khắp nơi, bây giờ hắn có thể tới Thái Nguyên, nhất định là đã có sự đồng ý của Tiến sĩ ở thư viện.

Từ xưa trung hiếu không thể lưỡng toàn, nếu như Lục Anh vì quốc gia mà bôn tẩu, tự nhiên người ngoài sẽ không thể lên án, một khi đã có danh tiếng như vậy, tương lai cho dù trong thời kỳ chịu tang bước chân vào chốn quan trường, cũng không bị kẻ khác nghi ngờ lễ nghĩa không chu toàn, cho nên, Lục Anh đến Thái Nguyên, đích xác là một sự lựa chọn tốt.

Nhưng Lục Anh lại không nghe lọt tai Lang Hoa đang nói cái gì.

Hắn chỉ ngắm nhìn vẻ mặt của Lang Hoa.

Lang Hoa là một nữ hài tử vừa biết tự kiềm chế lại chững chạc, cho dù gặp phải chuyện lớn, cũng sẽ bình tĩnh lẳng lặng giải quyết, trước giờ chưa từng để lộ sự ưu tư hiện rõ trên mặt như hiện tại.

Lục Anh không nhịn được mà suy đoán, vừa rồi Lang Hoa thương tâm vì kẻ nào, vì chuyện gì.

Trong lòng hắn bỗng nhiên có cảm giác chua xót không thể nói ra lời, mơ hồ cảm thấy sợ hãi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có kẻ nào đó đưa nàng rời xa hắn.

Hồi lâu, Lục Anh mới hoàn hồn lại.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt hơi tái nhợt. “Là Tiến sĩ đã tiến cử mấy người chúng ta tới giúp đỡ, ta đoán muội sẽ tới Thái Nguyên, ta cũng muốn tới thăm muội một chút.”

Lang Hoa gật gật đầu, “Muội ổn cả.” Lại không biết phải nói gì nữa.

Lục Anh mặc trường bào màu lam thẫm, lộ ra mấy phần gầy gò, sắc mặt cũng càng thêm thâm trầm, “Thấy muội không sao, ta cũng yên tâm rồi.”

Ánh mắt Lang Hoa trầm xuống, “Huynh trưởng đã tới thì lòng quân sẽ phấn chấn... Thái Nguyên hẳn sẽ đánh thắng trận.” Mấy người Mã Thụy chờ đợi chính là ngày này.

Lẽ nào, nàng muốn nói với hắn chỉ có những lời này?

Hắn còn cho rằng, Lang Hoa nhìn thấy hắn sẽ vui mừng, nếu như khá hơn một chút, hẳn là sẽ nói với hắn sự uất ức của mình.

Một cô bé ở Thái Nguyên làm những việc này, nhất định sẽ gặp rất nhiều vấn đề khó khăn, những vấn đề khó khăn đó nàng đã giải quyết ra sao?

Giống như lúc nhỏ, nàng sẽ kéo hắn đi xem cá chép cảnh ăn cơm, dù cho hắn không nói lời nào, nàng cũng sẽ ở bên cạnh vui vẻ cười đùa.

Khoảng cách giữa bọn họ thật sự càng ngày càng xa.

Lục Anh đang hoài niệm, Hàn Chương đã tiến vào.

Nhìn thấy Lang Hoa, Hàn Chương không khỏi lộ ra nụ cười, đưa tay ra xoa đầu Lang Hoa, “Cao hơn một chút, nhưng cũng gầy đi rồi.” Nói rồi nhìn Lục Anh một cái.

Lục Anh đúng thứ bậc lễ nghi hành lễ với Hàn Chương.

Hàn Chương lập tức trầm mặt lại, “Tại sao ngươi và Tử Thần lại tới Thái Nguyên.”

Mẫn Tử Thần sợ Hàn Chương trách cứ Lục Anh, vội vã tiến lên phía trước giải thích, “Bọn đệ tới Thái Nguyên đã bẩm báo phụ thân rồi, hơn nữa là Minh Tiến sĩ tiến cử… những chỗ chăn bông và lương thực kia đều do thư viện quyên tặng, bọn đệ đã đưa tới đây rồi, mặc dù không thể ra trận đánh giặc nhưng bọn đệ cũng có thể làm những việc khác.”

Hoá ra những quân tư kia là do bọn họ mang tới.

Mặt Hàn Chương không đổi sắc, căn dặn Lục Anh, “Ngươi theo phó tướng cất đồ đi, những thứ này cần phải ghi chép lại.”

Lục Anh lập tức nói: “Ta sẽ kiểm đếm cẩn thận tất cả số lượng quân nhu, các Tiến sĩ đã phân phó, lần này quân nhu mang tới, ngoại trừ những thứ tướng sĩ cần, phần còn dư sẽ phân phát cho bách tính, Hàn Tướng quân yên tâm, những việc này ta sẽ lo chu toàn, không để xảy ra sơ suất gì cả.”

Hàn Chương gật đầu, coi như thừa nhận cách làm của Lục Anh.

Trên mặt Mẫn Tử Thần thoáng vẻ đắc ý, hắn và Lục Anh coi như đã qua được ải này của Hàn Chương rồi.

Sự việc nhìn chung không có vấn đề gì, sau khi quay lại, hắn cũng có thể tranh công với phụ thân, tránh việc phụ thân luôn quở trách hắn.

Hàn Chương phất phất tay, “Mọi người đi đi.” Hiển nhiên không muốn giữ Lục Anh lại nói chuyện.

...

Hai người từ trong viện đi ra, Lục Anh không nói lời nào, Mẫn Tử Thần ngược lại hết sức cao hứng, “Rốt cuộc là huynh lợi hại, biểu ca của ta hỏi ta một câu, ta toàn thân đều phát run, huynh ấy đã dẫn binh một thời gian dài, động một tý là lên giọng dạy dỗ mắng mỏ...”

Hàn Chương có vẻ hơi đánh giá hắn, hẳn là vì mối quan hệ với Lang Hoa.

Hàn Chương đối với hắn như vậy, ngược lại hắn lại thở phào nhẹ nhõm, Hàn Chương với tư cách là bậc trưởng bối, nghiêm khắc với hắn một chút, cũng là chuyện dễ hiểu thôi.

Điều này cũng chứng minh Hàn Chương quả thật coi Lang Hoa như muội muội.

Nghĩ tới hai chữ muội muội, trong lòng Lục Anh giống như là bị bỏng, nếu như không phải vì câu nói đó của phụ thân, hắn cũng sẽ không đi thăm dò Hứa thị, càng không đi tìm hai nha hoàn bị Hứa Thị bán đi.

Không ngờ việc điều tra này thực sự khiến hắn tra ra một số chuyện kỳ lạ.

Hứa Thị bán hai nha hoàn cho hai hộ gia đình ở Hà Đông, hắn tìm được mụ buôn người đã bán hai nha hoàn năm đó, một mạch đuổi tới phủ Hà Đông, kết quả người của hai nhà đó nói, hai nha hoàn bán cho họ chưa được bao lâu, thì có một vị lão gia dùng một số tiền lớn mua lại hai nha hoàn đó rồi.

Hai nha đầu bình thường, ban đầu bị chủ mẫu bán cho mụ buôn người, rồi sau đó qua tay tới Hà Đông, ngay sau đó lại bị mua đi, trong chuyện này nhất định có điều kỳ lạ.

Hắn mơ hồ cảm thấy, chỉ cần tìm được hai nha đầu đó, những chuyện kia nhất định sẽ được phơi bày.

Có lẽ thân thế của Lang Hoa có bí mật không muốn ai biết, nhưng hắn tin chắc trước khi lâm chung, phụ thân đã không nói sự thật, chỉ cần Lang Hoa không phải do phụ thân và Hứa thị sinh ra, hắn sẽ kể hết sự thật cho Lang Hoa.

Đến lúc đó, Lang Hoa muốn xử trí ra sao, hắn đều sẽ ở bên cạnh nàng, bất kể nàng cảm thấy buồn lòng, hay thống khổ, hắn đều sẽ khiến Lang Hoa biết, hắn mãi mãi là chỗ dựa của nàng.

Như vậy, có lẽ Lang Hoa mới quyết định muốn gả cho hắn.

...

Lục Anh giải quyết xong mọi việc, trời đã tối rồi, toàn bộ thành Thái Nguyên bao phủ một bầu không khí căng thẳng. Hắn lững thững đi dạo trong thành Thái Nguyên, nhưng bất tri bất giác đã đến bên ngoài viện của Lang Hoa.

Cửa viện vẫn mở, người của Cố gia đang di chuyển rương hòm.

“Mọi người định đi đâu thế?”

Nghe thấy tiếng của Lục Anh, quản sự vội vàng quay đầu lại, “Lục tam gia đã tới, Đại tiểu thư của chúng ta chuẩn bị đi Ngân Châu, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường.”

Hắn vừa mới tới Thái Nguyên, Lang Hoa lại muốn đi Ngân Châu.

Lục Anh khẽ cau mày, đi vào trong viện.

Sân viện nho nhỏ bỗng nhiên bị chiếu sáng, một quả cầu lửa được đốt lên rọi ánh sáng vào tầm mắt mọi người, Lang Hoa đứng một bên cẩn thận xem xét, Tiêu Ấp quất một roi vào quả cầu lửa, đầu chiếc roi lập tức bị lửa đốt.

Lang Hoa đứng một bên rốt cuộc cũng giãn đôi lông mày, “Đây chính là đồ vật hắn tìm ra? Nó gọi là gì?”

Tiêu Ấp nói: “Nghe nói nó gọi là đá mỡ, một khi đã đốt thì rất khó bị dập tắt.”

Trên mặt Lang Hoa hiện lên nụ cười, “Vậy... trận đánh này hắn... thật sự có thể đánh thắng.” Luận về binh lực chắc chắn Bùi Khởi Đường không bằng Lý Thường Hiển, nhưng so về mưu trí hắn lại có phần giảo hoạt hơn.

Lang Hoa chăm chú nhìn quả cầu lửa, không hề phát hiện Lục Anh đang đứng cách đó không xa.

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.