Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 266: Chương 266




Chương 265GIẾT THỐNG KHOÁI Đông Bình Trưởng Công chúa nhìn kim ấn nằm trên bàn, từ Công chúa hoà thân đến Hoàng hậu, Tiên Hoàng hậu, một lần nữa ngồi lên ngôi vị trí Hoàng hậu, những kim ấn này chính là dấu chân của nàng, chứng kiến vinh nhục nửa đời của nàng.

Điểm khác nhau giữa nàng và các nữ nhân khác trong hậu cung là, nàng tới để hòa thân, trên vai gánh vác hai quốc gia, lúc Lý Thường Hiển giết vào Hoàng cung, chĩa mũi kiếm sắc bén vào Hoàng đế, nàng không lên tiếng, chỉ an phận ngồi đó, nhìn Bình Chiêu Hoàng đế chết dưới kiếm của Lý Thường Hiển.

Nàng không nhúc nhích, là vì nàng phải bảo vệ sự tôn nghiêm của Bình Chiêu Hoàng đế, đây chính là một trận tranh đấu quyền lợi , thắng làm vua thua làm giặc, thắng thì phải thắng cho đẹp, mà thua cũng phải giữ thể diện của mình.

Nàng mang theo hai hài tử ở trong viện, nàng cũng chưa từng đấu tranh, bởi vì phu quân của nàng đã chết, mặc dù nàng và hài tử tạm thời ở lại chỗ này, nhưng chỉ cần mấy đứa nhỏ có thể yên ổn lớn lên, tương lai nhất định vẫn có thể giành lại thiên hạ của chúng.

Đây là bổn phận của mẫu thân.

Cho đến khi, Lý Thường Hiển say rượu đến trước mặt nàng, nói với nàng, Đại Hạ sẽ san bằng Đại Tề, hắn giữ cho nàng còn sống là muốn cho nàng thấy cảnh Đại Tề bị hắn giẫm đạp dưới chân như thế nào. Thái tử Đại Tề và hắn hợp mưu muốn giết chết Hàn Chương, Xu Minh dẫn người xen lẫn trong đội ngũ mua bán muối của Thái tử, chẳng tốn hơi sức nào đã ra được biên ải, Đại Tề sớm đã có hàng trăm lỗ thủng, Trưởng Công chúa Đại Tề như nàng đây, cũng chẳng khác gì những phu nhân bình thường, đã không còn bất cứ giá trị nào với Đại Hạ.

Nàng mới ưỡn thẳng sống lưng, nàng cảnh cáo Lý Thường Hiển, nếu như hắn muốn tấn công Đại Tề, nàng sẽ khiến hắn phải trả giá đắt.

Dù nàng không phải lính phòng thủ biên ải.

Không phải là binh sĩ có lưỡi đao sắc bén trong tay.

Nhưng nàng là Trưởng Công chúa của Đại Tề, đây là một lời hứa thuộc về Trưởng Công chúa Đại Tề.

Lúc biết Hoàng đế Đại Tề muốn đem nàng trao đổi lấy đất Tề, nàng khinh miệt cười một tiếng, nàng thà chết cũng không giúp hắn ta làm loại chuyện ngu xuẩn này. Trong lòng lạnh như băng, chẳng lẽ thật sự giống như lời Lý Thường Hiển nói, Đại Tề đã suy tàn tới mức bị một nước nhỏ như Tây Hạ tùy ý ức hiếp.

Nếu như không phải là người của Cố gia tới trước mặt nàng, có lẽ, nàng đã hoàn toàn thất vọng với Đại Tề rồi.

Nghĩ tới đây, Đông Bình Trưởng Công chúa đứng lên.

Lý Thường Hiển đã động binh, nàng cũng phải thực hiện lời hứa của mình.

“Trưởng Công chúa,” Huyện thừa An Khánh tới nói, “Tướng quân mà Bộc Vương và Thư Vương phái tới đã đến cổng thành rồi, nghênh đón Trưởng Công chúa về đô thành”.

Nhân mã của Bộc Vương, Thư Vương không nhiều, nhưng hiện tại Lý Thường Hiển đã huy động toàn bộ lực lượng ra, muốn chiếm lại đô thành cũng không phải việc khó khăn.

Chỉ cần Diêm Châu có thể vây hãm Lý Thường Hiển, cho nàng đủ thời gian để phù trợ cho tân Hoàng đế lên ngôi, những quý tộc và thủ lĩnh đó có khả năng sẽ đứng về phía nàng.

Bởi vì nàng không chỉ là Bình Chiêu Hoàng hậu, nàng còn là Trưởng Công chúa của Đại Tề, sau lưng nàng là toàn bộ Đại Tề.

Cho dù Đại Tề có thua.

Nàng cũng sẽ giống như Bình Chiêu Hoàng đế, ngồi trên Đại điện, dùng cái chết để bảo vệ sự tôn nghiêm của nàng và Đại Tề.

...

Lý Thường Hiển vừa mới nghỉ ngơi, liền nghe bên ngoài có tiếng huyên náo vọng lại.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lý Thường Hiển nhíu mày.

Hộ vệ giữ cửa đi vào bẩm báo, “Bệ Hạ... là người Tề, người Tề tập kích quân trướng của chúng ta.”

Lý Thường Hiển lập tức ngồi dậy, tên Bùi Khởi Đường đáng chết đó quả nhiên quỷ kế đa đoan, nói là trưa mai quyết chiến, lại thừa lúc đêm tối tập kích đại doanh trung quân của hắn.

Tới cũng tốt, hắn đã dặn dò chủ tướng đề cao cảnh giác, quân Tề nếu như dám tập kích, bọn chúng cũng kịp thời ứng phó, khiến quân Tề có đi mà không có về, như vậy sẽ tiêu hao hết binh mã của Bùi Khởi Đường, ngày mai chiến đấu công thành càng dễ dàng hơn.

Trống trận nổi lên, binh sỹ Tây Hạ từ trong doanh trướng trèo ra.

Những kẻ đang tới là kỵ binh của người Tề.

Hoài Nam Vương ở Tây Bắc huấn luyện một đội kỵ binh, đội kỵ binh này trang bị gọn nhẹ ra trận, nổi danh là tốc độ nhanh, sở trường nhất chính là tập kích.

Đội kỵ binh này hiển nhiên là quân tiên phong của Đại Tề.

Lý Thường Hiển không khỏi cười, Bùi Khởi Đường bố trí như vậy, giống như tự chặt đi cánh tay của mình, hôm nay đội kỵ binh này sẽ chết hết tại đây.

Lý Thường Hiển phân phó, “Bao vây bọn chúng, không để thoát một tên nào.”

Trong bóng tối, tiếng động vang trời lở đất xông tới.

Phó tướng Tây Hạ giơ tay ra, hạ lệnh cho toàn bộ lính bắn nỏ núp trong bóng tối, “Không được phép đốt đuốc, nếu không người Tề sẽ biết chúng ta đang mai phục ở đây, sẽ quay đầu chạy trốn.”

Bọn chúng kiên nhẫn chờ đợi khinh kỵ của quân Tề tiến vào vòng vây của chúng.

“Bắn.”

Mũi tên như mưa phóng ra.

Đội ngũ tập kích của quân Tề lập tức hỗn loạn, quân Tây Hạ đốt đuốc sáng rực xông lên, hôm nay chính là ngày bọn chúng báo thù, bị Đại Tề áp chế nhiều ngày như vậy, bọn chúng sớm đã không còn kiên nhẫn, đao kiếm trong tay đã khát máu quân địch, đây là trận quyết chiến cuối cùng, bọn chúng phải dốc hết toàn lực, anh dũng giết địch, cắm cờ của Tây Hạ lên lãnh thổ của Đại Tề.

Nghe nói khinh kỵ của Đại Tề tới tập kích, bọn chúng tranh nhau tiến lên, muốn là người đầu tiên giết địch, mở màn cho cuộc chiến này.

Bọn chúng nhất định phải thắng lợi vẻ vang.

Toàn bộ cầm trường thương, đằng đằng sát khí tiến lên.

“Xông lên.”

Trong đội quân của Đại Tề lại sáng lên những đốm lửa lấm tấm, ánh lửa chiếu rọi một đoàn bóng đen đang di chuyển.

Những bóng đen kia lao tới với tốc độ cực nhanh, tiếng thiêu đốt đùng đùng vọng tới, ngay sau đó quân Tây Hạ ngửi thấy mùi cháy.

Đây là cái gì?

Quân Tây Hạ không khỏi nhìn nhau, cái này không giống quân khinh kỵ.

“Moo...” Tiếng trâu vọng tới.

Quân Tây Hạ trợn tròn mắt, đây đích xác không phải là khinh kỵ của quân Tề, mà là một đàn trâu bị làm cho kinh sợ trở nên điên cuồng.

Những ánh sáng kia là từ những bó củi bị đốt buộc vào thân trâu.

Đàn trâu chạy nhanh như phát điên, những bó củi vẫn tiếp tục thiêu đốt.

“Là trâu, mau tránh ra... tránh ra...” quân Tây Hạ hét lên.

Nhưng toàn bộ quân xung phong, lại không thể lập tức dừng bước, bất luận tránh thế nào bọn họ cũng không thể tránh khỏi lũ trâu điên này.

Binh sỹ Tây Hạ chỉ còn cách giương trường thương lên, lũ trâu nhưng vẫn liều mạng đâm vào, chẳng những đụng vào trường thương mà còn hất văng quân Tây Hạ ngã xuống đất.

Phó tướng chỉ huy tấn công cũng ngẩn người tại chỗ, Bệ hạ còn đang chờ tin chiến thắng, chờ bọn họ bắt được kỵ binh của Đại Tề, vậy mà kẻ bọn chúng phải đối mặt lại là một đàn trâu.

“Đại nhân...Tây Bắc... hướng Tây Bắc cũng có ánh lửa... không biết lần này có phải là... trâu hay không...”

Trong bóng tối những ánh lửa lấm tấm di chuyển vô cùng nhanh, lao về phía doanh trại.

“Mau... mau điều động lính bắn nỏ... yêu cầu toàn quân phải đề phòng cẩn thận, có khả năng cũng là bầy trâu.”

“Là bầy trâu.” Đang nói thì bầy trâu ở phía Tây Bắc lao đến trước mắt.

“Rút lui...” Quân Tây Hạ vừa mới bị thua lần này mau chóng rút lui, nhường ra một con đường cho bầy trâu điên.

Bọn họ không thể hao phí quân lực vào bầy trâu điên này.

Đang lúc phó tướng Tây Hạ thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị phân phó mọi người quay trở về, một cây trường thương đâm vào cổ họng hắn không một tiếng động, nhẹ nhàng đâm vào, một phát xuyên thủng yết hầu.

Phó tướng Tây Hạ trợn to hai mắt, hắn còn chưa kịp phát ra tiếng nào, cây thương kia đã linh hoạt rút trở về, mưa máu lặp tức bắn đầy lên mặt người Tây Hạ.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.