Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 272: Chương 272




Chương 271NHỚ THƯƠNG ĐẰNG ĐẴNG Phó tướng chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi, ngay sau đó liền bị kéo xuống ngựa.

Hắn rốt cuộc hiểu ra tại sao những người Tây Hạ kia lại sợ đối mặt với Bùi Tướng quân, bởi vì ở trước mặt Bùi Tướng quân căn bản sẽ không có phần thắng.

Hắn tốt xấu gì cũng đi theo Hoài Nam vương vào sinh ra tử, không dễ dàng gì mới thành phó Tướng quân, nhưng lại bị Bùi Tướng quân xách tới xách lui như vậy, hơn nữa Bùi Tướng quân mới vừa mười sáu tuổi.

Đáng sợ nhất là, bị xách như vậy, trong lòng hắn ngược lại rất cao hứng, có thể đi theo một Tướng quân như vậy đánh giặc, là vinh hạnh của bọn hắn.

“Tướng quân, ý ngài là…”

Bùi Khởi Đường không đợi phó tướng nói xong thì tiếp tục nói: “Nàng thế nào rồi? Nhìn vẫn ổn chứ?”

Phó tướng nuốt lời mắc kẹt ở cổ họng xuống, “Ổn... Cố Đại tiểu thư rất ổn.” Kỳ quái, Bùi Tướng quân làm sao là có thể chắc chắn Cố Đại tiểu thư tới Hồng Châu chứ, trong thành Hồng Châu nhiều lang trung như vậy, chỉ nhìn vải băng trên cánh tay hắn, làm sao có thể phân biệt ra được.

“Tướng quân,” Phó tướng dè dặt giãy giụa một cái, “Ngài để ta để xuống đi, cẩn thận vết thương trên bụng…”

Lúc này Bùi Khởi Đường mới phục hồi lại tinh thần, buông lỏng tay.

Phó tướng thở phào nhẹ nhõm, đây nào có giống một người bị thương, mấy người Tây Hạ kia nhìn thấy máu trên người Bùi Tướng quân, liền chen chúc xông tới, cứ như như vậy thì có thể bắt sống Tướng quân, không ngờ là Tướng quân căn bản không thèm để ý chút nào, tiếp tục vung đao chinh chiến, chém liên tiếp ba tướng địch, quân Tây Hạ sợ hãi từng bước lui về phía sau.

Ánh mắt Bùi Khởi Đường nóng bỏng nhìn phó tướng, “Nàng có nói gì không?”

“Có... ” Phó tướng lập tức nói, “Cố Đại tiểu thư nói, Huyện thừa An Khánh Dã Lợi Nhung khuyên quân Tây Hạ đầu hàng, có không ít quân Tây Hạ theo Dã Lợi Nhung rồi, lòng quân Lạc Thành đại loạn, chúng ta có thể nhân cơ hội phá vòng vây.”

Thật sự là do nàng sắp đặt.

Lợi dụng thân phận người Tây Hạ của Dã Lợi Nhung để rêu rao, mặc dù không phải là ngang nhiên đối chiến thẳng với người Tây Hạ, nhưng loại sóng lớn âm thầm dâng dưới đáy này, vô hình trung cũng có thể tổn thương người khác như vậy.

“Còn hỏi thuộc hạ tình hình đồn bảo vệ bên phía Diêm Châu như thế nào... ”

Phó tướng lải nhải nói, Bùi Khởi Đường nhíu mày, thanh âm hơi dâng cao, “Nàng có hỏi ta không?”

Phó tướng ngẩn ra, ánh mắt Bùi Tướng quân giống như là một cây đao, dường như muốn băm hắn ra, hắn nào dám nói nửa chữ không, “Có hỏi... Cố Đại tiểu thư vừa thấy thuộc hạ, lập tức hỏi Tướng quân.”

Ánh mắt Bùi Khởi Đường trầm xuống, nếu là như vậy, vừa rồi lắm điều nói mấy cái kia làm cái gì.

Thấy sắc mặt Bùi Khởi Đường, phó tướng rùng mình, vội nói: “Cố Đại tiểu thư hỏi tình hình của Tướng quân, hiện tại ở chỗ nào, có bị thương lúc vây đánh hay không,” Nói rồi hắn dương dương đắc ý ngẩng đầu lên, “Ta liền nói Tướng quân dốc sức chiến đấu với những người Tây Hạ kia như thế nào, cho dù thân mang trọng thương…”

Bùi Khởi Đường nói: “Ngươi nói ta bị thương rồi?”

Phó tướng gật gật đầu, hắn còn cố ý thổi phồng thương thế của Tướng quân thêm mấy phần, nếu không phải thời gian cấp bách, hắn còn có thể nói xuất sắc hơn.

Phó tướng nháy nháy mắt, không dám nói tiếp giành công, cẩn thận nói: “Cố... Cố Đại tiểu thư... còn đưa đồ cho Tướng quân đeo… nàng nói... nàng thân nữ nhi không giỏi vũ lực, đi tới nơi này sẽ trở thành gánh nặng, nên không theo thuộc hạ xuống đây, dặn dò thuộc hạ nhất định phải tìm được Tướng quân.”

Phó tướng tháo từ phía sau xuống một cái bao bố xinh xắn giao cho Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường mở bao bố ra, bên trong là vải sạch và thuốc bột cầm máu, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười.

Lang Hoa hẳn là quan tâm hắn, nếu không thì sẽ không nghe ngóng tình hình của hắn chỗ phó tướng, lại đưa tới những thứ này, chỉ là phó tướng nói như vậy, cũng không biết trong lòng nàng có lo âu hay không.

Hắn hy vọng nàng lo âu nhưng trong lòng lại có chút không nỡ.

Dù sao phải nghĩ đủ cách gặp nàng một lần, để nàng biết hắn vẫn ổn.

Bùi Khởi Đường cởi áo giáp trên người xuống, vải bọc vết thương bên trong đã bị máu thấm ướt, vết thương còn tứa máu ra ngoài, phải băng bó lại một phen, trên mặt hắn lộ ra chút thoải mái, nhẹ nhõm, sau khi rắc thuốc bột lành lạnh lên, đau đớn lập tức giảm bớt không ít.

Trong lòng Bùi Khởi Đường như là có một dòng nước ấm chảy qua, “Tối nay phá vòng vây đi ra ngoài, ngày mai nhất định phải chạy tới dưới thành Hồng Châu.”

Phó tướng lập tức kinh hãi, “Tướng quân... ”

Nàng ở đó, ở Hồng Châu, ở dưới mắt Lý Thường Hiển, không thể xảy ra một chút sai lầm nào.

Bùi Khởi Đường híp mắt lại, uy thế trên lông mày cứ thế phát ra, trầm giọng nói: “Người Tây Hạ đã thế suy sức yếu, ngày mai chúng ta phải đánh bại đại quân Tây Hạ,” Nói rồi nhìn về tướng sĩ bên cạnh, “Khiến cho Lý Thường Hiển vĩnh viễn không thể khởi binh tấn công Đại Tề ta, chẳng lẽ chúng ta không làm được sao? Khiến cho Lý Thường Hiển binh tàn tướng bại, chẳng lẽ Bùi Khởi Đường ta không làm được sao?”

Cường địch trước mặt, không thể lùi bước, cho dù là phía trước gió nổi mây vần, bọn họ cũng phải quyết chí tiến lên.

Đây là điều một quân đội, một võ tướng phải làm.

“Làm được,” Các tướng sĩ tinh thần phấn chấn, “Chúng ta nhất định có thể làm được.”

...

Lạc Thành, doanh trại Tây Hạ.

Binh lính Tây Hạ áp giải mấy người lên đài hành hình, những người này đều là thương binh trên chiến trường, chạy đến đồn bảo vệ của người Tề trị thương, lại len lén chạy trở lại.

Những người này sắc mặt tái nhợt, trong mắt đều là thê lương, vẻ mặt chán chường, uất ức, máu tươi bọn họ vẩy trên chiến trường còn chưa khô, hôm nay trở lại doanh trại lại sắp bị người mình chặt đầu.

“Đại nhân,” Một người trong đó nhìn về phía Ninh Lệnh bên cạnh, “Chúng ta chết oan uổng, xin đại nhân vì chúng ta... ” Lời còn chưa nói hết, binh lính hành hình có được tín hiệu giơ tay chém xuống.

Máu tươi phun ra, đầu cũng lăn trên đất.

Tất cả mọi người đều không dám nhìn, cúi thấp đầu.

Ninh Lệnh quay đầu nhìn về phía Lý Thường Hiển cách đó không xa, trong ánh mắt Lý Thường Hiển bắn ra phẫn hận.

Ngay sau đó lại có mấy người bị mang lên đài hành hình.

Ninh Lệnh nhíu mày, mấy bước đi tới trước mặt Lý Thường Hiển, “Bệ hạ, người hãy khai ân, để cho bọn họ chết ở trên chiến trường đi! Mặc dù đến Hồng Châu là không đúng, nhưng bọn họ vẫn là mạo hiểm trở lại doanh trại, nhìn vào việc này, giữ cho họ chút thể diện.”

“Thể diện?” Lý Thường Hiển cười lạnh một tiếng, “Bọn chúng phản bội Trẫm, thì phải biết kết quả là gì, người Tề dùng danh hiệu Bình Chiêu Hoàng hậu mua chuộc lòng người, ai biết bọn chúng trở lại có phải làm gian tế cho người Tề hay không, nếu như ta không trừng phạt bọn chúng, làm sao lập được quân uy của ta.”

Ninh Lệnh mím mím môi, vẫn là không nhịn được mà khuyên, “Bệ hạ hay là phái người trở về đô thành xem một chút, tránh cho thật sự sẽ có gì sơ suất.” Hắn luôn cảm thấy chuyện của Bình Chiêu Hoàng hậu, không có lửa làm sao có khói. Lúc trước Tổ Nho đến tìm hắn, kêu hắn khuyên Bệ hạ không nên giết Bình Chiêu Hoàng hậu, lỡ Đại Hạ bại dưới tay người Tề, còn có thể dùng Bình Chiêu Hoàng hậu làm điều kiện, để cho người Tề ngừng chiến tranh, đây chưa chắc không phải là một con đường lui.

Hắn cũng cảm thấy lời này có lý, mới giấu Bệ hạ, lặng lẽ sắp xếp nhân thủ để phòng bất cứ tình huống nào, cho dù là Bệ hạ đại bại mà về, cũng có thể thuận thuận lợi lợi trở lại đô thành. Lại không nghĩ rằng Bệ hạ bị Bùi Khởi Đường kích thích tức giận, nói cái gì cũng nghe không lọt tai, lời nói thu binh, hắn cũng không tìm được cơ hội nhắc tới.

Lý Thường Hiển hạ lệnh, “Ngày mai tấn công Hồng Châu, Trẫm muốn xem xem, trong thành Hồng Châu rốt cuộc có huyền cơ gì.”

Các Tướng quân lĩnh mệnh lui ra, Ninh Lệnh lặng lẽ lắc lắc đầu.

Nếu như Bùi Khởi Đường thoát thân ra ngoài, dẫn binh lực Diêm Châu và Ngân Châu hợp vây ở thành Hồng Châu, Đại Hạ chỉ có thể hoảng loạn bại trận, cho dù thu thập được quân đội tan rã cũng khó mà nắm được thế chủ động nữa.

Nhưng hôm nay Bệ hạ giết nhiều người như vậy, chính là đã hạ quyết tâm, sẽ không nghe hắn khuyên nhủ nữa.

...

Trời mới vừa sáng, quân đội Tây Hạ đã đến dưới thành Hồng Châu.

Mấy vạn quân đội Tây Hạ đột nhiên đến, giống như núi lở đất mòn, phong vân biến sắc.

Binh lính trên tường thành lập tức nhấc nỏ lớn lên, nhắm thẳng quân đội Tây Hạ.

Chiến sự vô cùng căng thẳng.

Theo phán đoán của Lý Thường Hiển, cho dù quân đội của Hoài Nam vương ở chỗ này, chẳng qua cũng chỉ là mấy ngàn binh mã, nếu như toàn lực tấn công hẳn sẽ nhanh chóng phá được thành.

Tướng quân công thành đang định truyền đạt mệnh lệnh.

Trên tường thành Hồng Châu, mấy chiến kỳ được cắm lên, người Tây Hạ đã thường xuyên thấy tình hình như vậy, cũng không thèm để ý.

Trong đám người không biết là ai hô lên, “Còn có cờ của Đại Hạ chúng ta.”

Bắt đầu có người kinh ngạc, bên cạnh chiến kỳ của Đại Tề lại là cờ của Đại Hạ.”

“U u u” Tiếng kèn lệnh vang lên.

Binh lính thủ thành trên tường thành càng xuất hiện nhiều hơn.

Người Tề, không, trừ người Tề còn có binh lính mặc áo giáp Đại Hạ.

Lúc mọi người còn đang ngẩn ra, trên tường thành đột nhiên truyền tới tiếng hát.

Đó là bài hát núi Hạ Lan.

Âm điệu vui mừng, làn điệu đầu tiên là trầm thấp rồi sau đó là vui sướng, nâng cao, khiến cho người ta quên mất cảnh tàn sát khốc liệt, quên mất chiến trường đầm đìa máu tươi, quên mất cảnh tượng thê thảm thi hài khắp nơi, âm thanh chém giết rung trời.

Trước mắt dường như xuất hiện cảnh vật núi Hạ Lan xinh đẹp.

Bao nhiêu ngày giết hại, khiến cho bọn họ đã sớm mệt mỏi, hôm nay nghe được bài hát này, giống như là đã rời khỏi chiến trường, trở về quê nhà, bàn tay nắm đại đao của người Tây Hạ cũng mềm ra.

Ninh Lệnh nhíu mày, loại phương pháp vừa đấm vừa xoa của Đại Tề này có hiệu quả rồi.

Trên tường thành đã cắm lên quốc kỳ Đại Hạ, trên tường thành còn có binh lính Đại Hạ, cuộc chiến này còn có cái gì có thể đánh chứ ? Lẽ nào thật sự muốn huynh đệ tương tàn, người mình đánh người mình sao?

Tướng quân dẫn binh cũng không biết làm thế nào mới phải.

“Là gian kế của người Tề, công thành cho ta... ” Lý Thường Hiển hạ lệnh, các Tướng quân chỉ đành phải dẫn đội ngũ của mình xông lên trước.

Nhưng mà quân đội Tây Hạ không phải là bộ dạng đột nhiên xuất hiện ở thành Diêm Châu, bọn chúng không có ý chí chiến đấu, ngay cả uy lực của Thần Tí Cung trong tay cũng lực giảm nhiều..

Bọn họ thấy quân coi giữ trên tường thành lắc lắc cờ Tây Hạ trong tay, tiếng kêu công thành cũng không tự chủ được dần dần yếu xuống.

Bọn họ đã không muốn đánh trận đánh này nữa.

Sắc mặt Lý Thường Hiển sầm xuống, phân phó người bên cạnh, “Đánh trống thổi kèn.”

Tiếng kèn lệnh vừa mới vang lên, nhưng lại im bặt, mũi tên từ không trung bay tới bắn trúng cổ họng binh lính Tây Hạ, binh lính Tây Hạ trợn to hai mắt ngã về phía sau.

Mọi người lập tức nhìn chung quanh, là ai ? Là ai ở nơi đó?

Quân đội Tây Hạ lập tức hoảng loạn.

Cách đó không xa một đám người đang đứng trên gò đất, đoàn nhân mã này dường như đạp máu tươi mà tới, ánh mặt trời mạ một lớp vàng trên người bọn họ, uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng.

“Là Bùi Khởi Đường.”

Bùi Khởi Đường làm sao có thể phá vòng vây đi tới nơi này, mặt tất cả mọi người đều đầy vẻ khó tin.

“Lý Thường Hiển, xuất thân từ Lý gia ở Linh Vũ, cha cướp thê thất bị trong tộc xử lý không phục, giết trưởng bối trong tộc trốn chạy về Hồi Cốt, mẹ đâm đầu xuống hồ tự vẫn, vì thế được gửi gắm ở trong tộc, giữ chức tạp dịch. May mắn được Bình Chiêu Hoàng đế thương xót sự thông minh, dẫn theo nuôi dưỡng bên cạnh, từ chăn ngựa bình thường đến quản lý binh phòng ở biên giới quốc gia, có thể nói nhận được sự ân sủng tới cực điểm. Thế nhưng lại ruồng bỏ tình nghĩa, sinh ra lòng gian, phạm thượng phản nghịch, dậy binh mưu phản, hành thích vua và triều đình, nghịch tặc như vậy, trời đất không dung, ai ai cũng có thể giết chết.”

“Bình Chiêu Hoàng hậu đã phù trợ ấu vương đăng cơ, mong chư vị tướng sĩ mau chóng tỉnh ngộ, bỏ tối theo sáng, kẻ lâm trận vất bỏ vũ khí, tất cả đều miễn tội chết...”

Giọng nói của Bùi Khởi Đường vang dội, tiếng Tây Hạ lưu loát khiến cho người nghe sợ hãi trong lòng.

Quân đội Tây Hạ hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người dường như đều bị những lời này làm cho khiếp sợ.

Kẻ lâm trận vất bỏ vũ khí, tất cả đều miễn tội chết...

Nếu không thì sẽ bị coi là loạn thần tặc tử mà giết chết.

Sắc mặt Lý Thường Hiển tái xanh, một dòng máu nóng phun ra trong lòng, trên vai trúng tên cũng đau tê tâm liệt phế, hắn giơ tay ra lớn tiếng hô, “Vây giết người này, vây giết người này...”

Lý Thường Hiển vừa dứt lời, quân đội phía sau lập tức hướng lại gần Bùi Khởi Đường, cầm đầu là đại thủ lĩnh Tổ Nho.

“Vẫn là Tổ Nho của Trẫm...”

Nhưng mà chuyện khiến cho Lý Thường Hiển không tưởng được lại xảy ra rồi.

Tổ Nho ghìm ngựa lại, khom người hành lễ với Bùi Khởi Đường, “Tổ Nho nguyện ủng hộ lập Hoàng đế mới, cùng Tướng quân giết chết nghịch tặc Lý Thường Hiển.”

Tổ Nho cưỡi chiến mã, cầm vũ khí trong tay lại đứng về phía Bùi Khởi Đường, quân đội Tây Hạ lập tức hỗn loạn.

Lý Thường Hiển ngẩn người tại chỗ cũng không thể động. Hai người hắn tín nhiệm nhất, là Tổ Nho và Ninh Lệnh, nhưng Tổ Nho lại phản bội hắn như vậy, đứng về phe con tiện nhân Bình Chiêu Hoàng hậu kia, đứng chung một chỗ với người Tề. Máu nóng trong lòng Lý Thường Hiển trào lên yết hầu “phụt” một cái phun ra ngoài, hóa thành một màn sương máu.

Thấy tình hình như thế, bắt đầu có người ném vũ khí trong tay xuống chạy trốn bốn phía. Vốn là đội ngũ Tây Hạ khổng lồ, giống như đám kiến bị hoảng sợ loạn thành một đoàn, chỉ có số ít đội ngũ tinh nhuệ gào thét binh mã vây chung quanh Lý Thường Hiển.

Bùi Khởi Đường thúc ngựa tiến lên, kỵ binh gào lên tiến tới, cả vùng đất dường như đều rung động. Mưa tên bay dầy đặc về phía đại quân Tây Hạ, binh lính Tây Hạ chống cự căn bản không tránh được một trận mũi tên tua tủa này, người Tây Hạ ngã xuống đất đếm không xuể.

Giờ khắc này, quân đội Đại Tề dũng mãnh vô địch, đánh đâu thắng đó. Ninh Lệnh bảo vệ cho Lý Thường Hiển chỉ huy lui về phía sau, “Bảo vệ Bệ hạ, rút lui, mau rút lui khỏi nơi này...” Bọn chúng cũng không địch lại được sự tấn công không ngừng của Đại Tề.

Lý Thường Hiển giơ ngón tay ra chỉ về phía Bùi Khởi Đường, trợn mắt nhưng không nói ra được nửa câu.

“U u u” tiếng kèn lệnh vang lên, kỵ binh Đại Tề giống như tường đồng vách sắt quấn đầy gai nhọn, máu thịt người Tây Hạ văng tung tóe, bị dọa đến hồn phi phách tán lại không có lòng dạ nào mà chiến đấu, liều mạng bỏ chạy về phía trước.

Lý Thường Hiển bại rồi, lần bại này đủ để cho hắn bị kéo từ bảo tọa Hoàng đế cao cao kia xuống.

Những binh lính Tây Hạ ở lại ngoài thành Hồng Châu đều bỏ lại vũ khí, thúc thủ chịu trói.

Trên tường thành Hồng Châu truyền tới tiếng hô, “Bùi Tướng quân, Bùi Tướng quân, Bùi Tướng quân.”

Bùi Khởi Đường nhìn lên cổng thành, một bóng người nho nhỏ thò đầu ra từ sau tường thành, hắn không thấy rõ thần sắc trong mắt nàng, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười ở khoé miệng nàng, chân thành như vậy.

Cửa thành Hồng Châu thành từ từ mở ra, Lang Hoa xách váy chạy thẳng từ trên cổng thành xuống.

Cửa thành, Bùi Khởi Đường cưỡi ngựa chậm rãi chạy vào, trên chiến mã trắng như tuyết đầy vết máu, áo giáp trên người hắn cũng đã sớm nhuộm thành màu đỏ nhạt.

Thủ tướng Hồng Châu hành lễ với Bùi Khởi Đường, thế nhưng ánh mắt Bùi Khởi Đường chăm chăm nhìn Lang Hoa, nàng mặc màu trắng mộc mạc, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi mắt lại lấp lánh rực rỡ như cũ.

Chính là nàng, ngày đêm sớm tối đều xuất hiện trong lòng hắn, là Cố Lang Hoa khiến cho hắn nhớ nhung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.