Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 321: Chương 321




Chương 321ÂM MƯU Một lúc lâu sau Mẫn Giang Thần mới ngừng khóc, ánh mắt đầy vẻ áy náy: “Muội vừa trở về nên nghỉ ngơi thật tốt, ta… đến chỉ để nói những chuyện này.”

Lang Hoa an ủi Mẫn Giang Thần: “Chuyện vẫn chưa tệ như tỷ nghĩ, muội vốn định đến gặp tỷ, nhưng phụ thân vừa trở về, muội còn chưa kịp chải tóc rửa mặt, nên nghĩ chi bằng đợi đến ngày mai, không ngờ tỷ đến thăm muội ngay, lòng muội rất vui.”

Mẫn Giang Thần không biết nên nói gì: “Ta bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc sẽ bị gả đi, phải đối diện với những người hung hãn khát máu, ta liền cảm thấy vô cùng sợ hãi, chỉ muốn chết đi cho xong,“ Nàng ngẩng mặt nói, “Lang Hoa, có phải người ở đó rất hung ác không, muội... nhìn thấy họ có thấy sợ không?”

Khi chưa đến Tây Hạ, Lang Hoa cũng từng xem nhiều sách về Tây Hạ, trong đó viết người Tây Hạ quả thật rất tàn bạo, ăn thịt sống uống máu tươi, động một chút là giết người. Nhưng bây giờ xem ra, những gì viết trong sách chỉ là ăn ốc nói mò thôi, không phải sự thật.

Thật ra nước khác thì sao, ngoại tộc thì sao, tất cả đều là con người, chẳng qua lập trường của mọi người không giống nhau mà thôi.

Lang Hoa nói: “Tỷ nên đi xem thử, đến lúc đó sẽ hiểu những gì trên sách viết đều là gạt người, thật sự người Tây Hạ không hề giống như trong sách, tuy đa số bọn họ không giỏi cầm kỳ thi họa, nhưng họ cũng có cái đáng để chúng ta học hỏi. Bọn họ ngày đêm thao luyện quân đội không ngừng nghỉ, vô cùng mạnh mẽ, họ còn bắt chước theo kiến trúc cung điện và lễ nghi của chúng ta, chỉ cần là đồ tốt thì đều mang đi dùng, vì vậy tuy Tây Hạ là một nước nhỏ, nhưng vẫn có thể đứng vững trăm năm không sụp đổ.”

Lang Hoa nói xong mới chợt nhớ Mẫn Giang Thần không thích nghe những chuyện này.

Lang Hoa nói: “A Thần, nếu tỷ không đồng ý, tỷ sẽ không phải gả đi Tây Hạ nữa.”

Nước mắt của Mẫn Giang Thần lại rơi, “Muội xem muội, nói dối người khác cũng không biết, hiện giờ những chuyện này ta sao có thể tự quyết định được, làm gì có ai hỏi ta có đồng ý hay không. Ta chỉ không an tâm phụ mẫu trưởng bối trong nhà thôi.

Mẫn Tử Thần từ Thái Nguyên trở về nghe được chuyện này đã vô cùng tức giận, lập tức đi tìm người giúp đỡ, buổi tối còn ngồi ủ rũ khóc bên ngoài cửa.

Mẫn Giang Thần nói: “Hết cách rồi, nếu không Ninh Vương phi đã giúp ta rồi.”

“Ninh Vương phi?” Lang Hoa hỏi, “Tỷ nói Ninh Vương phi giúp tỷ?”

Mẫn Giang Thần gật đầu: “Vương phi còn giúp ta tìm một hôn sự, chỉ là ta không đồng ý.”

Mắt Mẫn Giang Thần lấp lánh, rõ ràng còn ẩn tình chưa nói ra.

“Vương gia đó không tốt sao?” Lang Hoa thử thăm dò.

Mẫn Giang Thần lắc đầu, “Không liên quan đến hôn sự với Vương gia, là chuyện khác…”

A Thần không phải vì không vừa ý hôn sự với Vương gia mà từ chối ý tốt của Ninh Vương phi, Lang Hoa cẩn thận suy nghĩ: “Là vì nếu tỷ không đi Tây Hạ, thì phải đổi người khác?”

Nghe xong Mẫn Giang Thần liền hiện vẻ dao động.

Xem ra nàng nói đúng rồi, nàng cảm thấy thật kỳ lạ, vì sao Mẫn gia lại chấp nhận như vậy, bên trong nhất định có nguyên nhân gì đó, Lang Hoa nói tiếp: “Ninh Vương phi nói người thay thế là muội phải không?”

Vì thế A Thần mới không đồng ý.

Mẫn Giang Thần ngạc nhiên nhìn Lang Hoa, chỉ nói vài câu đã bị Lang Hoa đoán trúng.

Lòng Lang Hoa bỗng xuất hiện một cơn phẫn nộ, Ninh Vương phủ lại đi lừa gạt Mẫn gia, lừa gạt A Thần như vậy. Rõ ràng biết Mẫn đại nhân là bậc quân tử quang minh lỗi lạc, A Thần và nàng là thâm giao, vậy mà lại đưa nàng ra làm tấm chắn.

Nhưng không sao, Ninh Vương phi sẽ nhanh chóng trả giá cho sự tính toán này.

“A Thần, tỷ có tin muội không,“ Lang Hoa nhẹ nhàng nói, “Muội nói tỷ sẽ không bị gả đến Tây Hạ thì nhất định sẽ không phải đi, triều đình sẽ nhanh chóng có tin tức, những gì muội nói đều là thật, không gạt tỷ đâu.”

Mẫn Giang Thần nhìn vào đôi mắt trong veo của Lang Hoa, sự bình tĩnh từ ánh mắt đó dường như đã khiến cho nàng tin tưởng, nàng từ từ nở nụ cười: “Nếu ta có thể ở lại Đại Tề, muội và Lục Anh cũng không cần hủy hôn ước để đưa đi hòa thân... Vậy thì tốt rồi...” Nàng thật sự không cần gì nữa.

Lang Hoa không ngờ Mẫn Giang Thần lại gộp chuyện đi Tây Hạ và hôn sự với Lục Anh lại mà nói.

Nhớ lại lời của tổ mẫu và thái độ của phụ thân, nàng không muốn cho Mẫn Giang Thần biết Cố gia chuẩn bị từ hôn Lục gia.

Lang Hoa gật đầu: “Chúng ta đều sẽ ở lại Đại Tề.”

Mẫn Giang Thần không hiểu sao Lang Hoa lại tự tin như vậy.

Dường như sau khi từ Tây Hạ trở về, Lang Hoa đã hoàn toàn thay đổi.

Mẫn Giang Thần không nhịn được liền nói: “Muội đang nghĩ gì vậy?”

Lang Hoa nhếch miệng cười: “Không có, chỉ là gặp lại mọi người nên muội rất vui.” Nàng rất muốn biết Ninh Vương phi sẽ thu dọn tàn cục này như thế nào.

“Ninh Vương phi gần đây có tặng nhiều quà cho tỷ không?”

Nói đến tặng quà, Mẫn Giang Thần gật đầu: “Những ngày này rất nhiều người mang quà đến, đặc biệt là Thái hậu và Vương phi, mang đến rất nhiều đồ.”

Ninh Vương phi tự dưng lại chuẩn bị nhiều đồ cưới cho A Thần như vậy.

Như vậy rất tốt, Ninh Vương phi sẽ nhanh chóng hiểu được thế nào gọi là mất cả chì lẫn chài.

...

Ninh Vương phi chưa đợi được Ninh Vương về đến phủ đã nhận được lệnh bài từ Từ Ninh cung, nội thị nở nụ cười: “Thái hậu nương nương căn dặn, mời Vương phi theo nô tài vào cung.”

“Vương gia đâu?” Ninh Vương phi cười hỏi, “Vương gia cũng đang ở Từ Ninh cung sao?”

Giờ này có lẽ Hoàng thượng đang tiếp kiến công thần và sứ thần Tây Hạ, Vương gia trước giờ không giỏi ăn nói, để tránh bị mất mặt hắn thường hành lễ với Hoàng thượng rồi đến Từ Ninh cung.

Thái hậu nương nương sẽ không để Vương gia chịu thiệt, sẽ tổ chức tiệc chúc mừng Vương gia ở Từ Ninh cung.

Nội thị nói: “Vương gia vẫn chưa đến, nhưng đợi Vương phi đến rồi Vương gia sẽ đến thỉnh an Thái hậu nương nương.”

Ninh Vương phi gật đầu, lập tức thay y phục rồi đến Từ Ninh cung.

Từ Ninh cung đầy không khí hân hoan, Trang Vương phi, Trắc phi và Công chúa đang trò chuyện với Thái hậu, Ninh Vương phi hành lễ với Thái hậu, Thái hậu cười nói: “Mau ngồi xuống, nhân vật chính mà chúng ta đang nói đến nãy giờ đã đến rồi.”

Ánh mắt tất cả mọi người dồn về phía Ninh Vương phi.

Ninh Vương phi lập tức mỉm cười: “Mẫu hậu lại nói đùa với nhi thần rồi.” Bất luận thế nào nàng cũng không phải là nhân vật chính trong mắt mọi người, nhưng sớm đã quen với những ngày tháng thế này.

Thái hậu nói: “Không triệu con vào cung con cũng không đến, hôm nay là ngày gì, Từ Ninh cung náo nhiệt thế này mà con lại cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.”

Ninh Vương phi cúi đầu: “Nhi thần sợ Vương gia trở về kinh thành sẽ có chuyện dặn dò nên ở trong phủ đợi ngài ấy.”

Mọi người liền nghĩ đến yến tiệc của mấy năm trước, Ninh Vương vì nhắc đến Khánh Vương mà bị Hoàng thượng trách mắng rồi đuổi khỏi cung, Ninh Vương phi ở lại Từ Ninh cung với Thái hậu, nghe được tin liền trở về Ninh Vương phủ, nhưng Ninh Vương đã trốn vào trong tủ, không gặp bất cứ ai.

Từ đó về sau chỉ cần Ninh Vương ở trong phủ, Ninh Vương phi cũng rất ít ra ngoài, phu thê hai người nghe tin được mời vào cung dự tiệc thì luôn mang dáng vẻ lo lắng như thế.

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.