Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 327: Chương 327




Chương 327MẤT MẶT Lời của Từ Tùng Nguyên âm vang có lực, tất cả mọi người đều không cầm được kinh ngạc.

Không ai ngờ được rằng Từ Tùng Nguyên có thể chắp tay nhường công lao như vậy.

Từ Tùng Nguyên nói xong quỳ xuống: “Vi thần có một việc khác bẩm báo, Thái tử không chỉ thông đồng với nước địch, suýt chút khiến Đại Tề ta bại trận, còn chế tạo chứng cứ giả, vu hại Khánh Vương mưu phản, chứng cứ xác thực, Đông Bình Trưởng Công chúa đã thẩm vấn rõ ràng, niêm phong lời khai vụ án trong hộp kín, lệnh thần quay về trình lên Hoàng thượng.”

Từ Tùng Nguyên đúng là giỏi lợi dụng cơ hội.

Đặc biệt là vừa trải qua một trận kinh biến, tâm trạng tốt của Hoàng đế đã hoàn toàn biến mất, mím chặt khoé môi, trong mắt lộ ra ánh sáng ghê gớm: “Hộp kín ở đâu? Trình lên cho Trẫm.”

Bùi Khởi Đường nhìn Mã Ngọc Thành bên cạnh một cái.

Mã Ngọc Thành là người của Thái hậu, theo Ninh Vương tới Tây Hạ, nếu giờ hắn không lên tiếng, vậy thì lát nữa tra ra Hoàng đế nhất định sẽ không tha cho hắn.

Mã Ngọc Thành dựng tóc gáy: “Hoàng thượng, cái này e là... còn phải mời Ninh Vương phi tới, bên trong này còn có việc của phủ Ninh Vương... “

Hoàng đế nhìn về phía Ninh Vương, Ninh Vương đang xem cung nhân xối rửa vết máu trên thao trường, vừa nhìn vừa rụt cổ, nghe thấy Mã Ngọc Thành nói Ninh Vương phi lập tức nói: “A Nguyễn ở Từ Ninh cung, đừng bảo A Nguyễn tới đây, nàng ấy sẽ sợ... “

Ánh mắt Hoàng đế càng u ám hơn, phủ Ninh Vương đã làm gì?

...

Trong Từ Ninh cung, mọi người cùng nói chuyện với Thái hậu nương nương.

Đợi một lát liền nghe cung nhân nói: “Thái hậu nương nương, Nữ quan bên cạnh Đông Bình Trưởng Công chúa tới thỉnh an Thái hậu.”

Mắt Thái hậu đột nhiên sáng lên, “Mời người vào.”

Mọi người đang nghị luận, một nữ tử mặc áo cổ chéo vạt áo phải đè lên trên, tay bó áo xẻ tà, dưới mặc váy xếp li màu vàng đi vào hành lễ với Thái hậu.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nữ tử đó.

Nữ tử dâng lên lễ đơn trong tay, nói ngôn ngữ của Đại Tề, nói từng chữ rõ ràng: “Đây là Bình Chiêu Thái hậu biếu lên Thái hậu nương nương.”

Thái hậu mở lễ đơn, nghĩ tới khi Đông Bình vừa mới thành thân, cũng cách dăm ba hôm liền bảo sứ thần tặng quà về, nhìn thấy lễ đơn này, ít nhất bà ấy cũng biết Đông Bình sống ở Tây Hạ rất tốt.

Không ngờ mới chớp mắt, Đông Bình đã biến thành Bình Chiêu Thái hậu.

Thái hậu hỏi tới: “Đông Bình vẫn khoẻ chứ?”

Nữ quan Tây Hạ nói: “Bình Chiêu Thái hậu khoẻ mạnh, bảo vi thần thay Thái hậu vấn an.”

Mọi người đều đợi Nữ quan nói đoạn sau, Nữ quan lại không tiếp tục nói nữa.

Lời tiếp theo không phải nên cảm ơn Thái hậu giúp Đông Bình nắm lại đại quyền, sau đó lại nói tới việc chọn người kết giao hoà thân với Tây Hạ sao.

Trang Vương Trắc phi cười nói: “Vị nữ sử này ở Tây Hạ là chức quan gì? Vì sao tiếng Tề nói lưu loát như vậy? Là Đông Bình Trưởng Công chúa bảo ngươi truyền đạt sao?”

Bà ấy nhớ hai Sứ thần Tây Hạ tới trước đây, dù cũng nói tiếng Tề, nhưng khẩu âm kì quái đó khiến người ta không kiềm chế được.

“Hồi Trắc Vương phi,“ Nữ quan nói, “Thần là học sĩ của Văn Học Quán Đại Hạ, thường ngày chỉnh lí văn điển, là Hiệu Thư Lang, khi Đông Bình Trưởng Công chúa gả tới Đại Hạ, Đại Hạ liền đã thiết lập Văn Học Quán, thư tịch đem về từ Đại Tề đều để ở đây, chúng thần thông qua thư tịch học tập lễ nghĩa của Đại Tề... “

Thế nên Nữ quan của Đại Hạ từ trang điểm có thể nhìn ra bà ấy là Trắc Vương phi chứ không phải Vương phi.

Trang Vương Trắc phi cũng rất kinh ngạc, bà ấy chưa từng nghĩ tới, một quốc gia nhỏ bé như Tây Hạ, lại có thể có quan chức và nhân tài như Đại Tề.

Trong lòng họ, giờ Đông Bình Trưởng Công chúa đã nắm quyền Thái hậu, Tây Hạ liền giống như đất phong của Phiên Vương, từ nay về sau chỉ có thể cúi đầu nghe theo Đại Tề.

Giờ xem ra, Bùi Khởi Đường họ có thể giúp Đông Bình Trưởng Công chúa đoạt quyền, không hề đơn giản như họ tưởng.

Lý Thường Hiển đó sở dĩ phái sứ thần như thế tới Đại Tề, căn bản là không coi Đại Tề ra gì, còn muốn để Đại Tề nhầm tưởng Tây Hạ vẫn là vùng man di, sơ suất khinh địch.

Thái hậu bảo người ban chỗ ngồi, Nữ quan Tây Hạ ngồi ở đó theo đúng quy tắc, không hề nhiệt tình nói chuyện với Thái hậu, đây không phải thái độ thần phục.

Ánh mắt Trang Vương Trắc phi loé sáng, thế nào đi nữa, không có sự ứng cứu của Thái hậu, Đông Bình Trưởng Công chúa không thể nhiếp chính ở Tây Hạ, hơn nữa hai người là tình cảm mẹ con, Đông Bình Trưởng Công chúa phái sứ thần tới, dù thế nào cũng sẽ giao phó việc trước, nhìn thấy Thái hậu Đại Tề nên làm thế nào.

Ninh Vương phi bên cạnh mím môi, lòng đã dần dần trầm xuống.

Nhất định là xảy ra chuyện rồi.

Trang Vương Trắc phi không nhịn được hỏi thăm Nữ quan Tây Hạ: “Nghe nói giờ Hạ Đế đăng cơ chỉ mới mười tuổi?”

Nữ quan Tây Hạ nói: “Dù Bệ hạ chỉ mới có mười tuổi, lại đã có thể quản lý chính sự, đích thân bình phản loạn của Ngũ Nguyên quận.”

Thái hậu biết những nước nhỏ của phiên bang đó chiến loạn lâu ngày, gần như mỗi năm đều sẽ có thủ lĩnh bộ tộc khởi binh tạo phản, cho nên đối với họ mà nói đánh trận là việc thường ngày. Nếu Lý Mặc không thể cầm binh đánh trận, thì dù có Đông Bình nhiếp chính, vương triều Lý Mặc cuối cùng cũng chỉ là một vương triều đoản mệnh. Đứa bé mười tuổi không thể nào dẫn binh đánh trận, có lẽ chỉ là ở bên cạnh mở rộng kiến thức về chiến trường, nhưng bây giờ Nữ quan nói ra lời như vậy, lại có rất nhiều ý nghĩa.

Đông Bình sợ họ sẽ coi thường Lý Mặc sao?

Nữ quan Tây Hạ nói: “Bình Chiêu Thái hậu nói, hoàng vị của Bệ hạ không dễ gì có được, không chỉ là Thập Nhị Giám Quân Ti không dễ thống soái, quốc gia xung quanh cũng là nhìn chằm chằm như hổ đói, thiên hạ mới định, Bệ hạ phải học văn tu võ, chăm chỉ chính sự, mới có thể ổn định vương triều. Dù tuổi tác ngài nhỏ hơn nữa cũng là quân chủ của Đại Hạ, con cái của ngài tương lai chính là người kế vị của Đại Hạ.”

Như vậy đã nói tới trọng điểm rồi.

Trang Vương Trắc phi nói: “Nói rất đúng, nam tử nhà bình thường đã đành, là vua một nước vừa đăng cơ, dù mới có mười tuổi, cũng phải bắt đầu chọn hậu rồi”

Nữ quan Tây Hạ đúng mực nói: “Bình Chiêu Thái hậu đang lo buồn vì việc này, Hồi Hột ở phía tây, Kim quốc ở phía đông đều tới xin liên minh giao hảo, Thái hậu nương nương nhất thời khó quyết đoán.”

Lời này khiến sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi rồi.

Đông Bình là đang từ chối khéo việc hoà thân.

Vì sao?

Thái hậu cũng ngây ra đó.

Sắc mặt Nữ quan Tây Hạ lại vẫn như bình thường: “Bình Chiêu Thái hậu đương nhiên muốn lập tức lấy hoàng hậu cho bệ hạ, giúp ngài ấy coi sóc việc trong cung, chỉ đáng tiếc dưới Hoàng thượng Đại Tề không có Công chúa hợp tuổi, hoàng thất tông thân lại không nỡ gả con gái tới nước nhỏ như Tây Hạ, không thì Thái hậu nhất định sẽ chọn một vị hoàng hậu từ mẫu quốc tới Đại Hạ.”

Câu nào cũng đều là mỉa mai, mọi người dường như đã nhìn thấy nụ cười khinh thường trên mặt Đông Bình.

Mặt của Trang Vương phi có chút mất bình tĩnh, Thư Vương phi cũng quay đầu đi, giả bộ không nghe thấy gì. Nụ cười trên mặt Trang Vương Trắc phi cứng đờ tại đó, Ninh Vương phi dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập “thình thịch“.

Đại điện nhất thời im lặng như tờ.

Tất cả mệnh phụ đều giống như bị bịt kín miệng.

Tây Hạ lại có Nữ quan mồm mép sắc nhọn như vậy.

Nữ quan Tây Hạ nói rồi nhìn về phía Trang Vương Trắc phi bên cạnh: “Kì thực Đại Hạ chúng ta dù là nước nhỏ, lại cũng có quốc sử trăm năm, không thì năm đó Tiên hoàng sẽ không đưa Bình Chiêu Thái hậu tới Tây Hạ hoà thân.”

Lẽ nào Trưởng Công chúa của Tiên hoàng còn không sánh bằng con gái tông thất hoàng tộc sao?

Trang Vương Trắc phi lại á khẩu không nói.

Nữ quan Tây Hạ nói rồi nhìn về phía Thái hậu: “Thái hậu nương nương, tiểu thần cũng là nói bừa, xin người đừng trách tội.”

...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.