TÍN NHIỆM
Đi ra khỏi cửa cung, Bùi Tư Thông kéo Bùi Khởi Đường lại, hai cha con bước lên cùng một chiếc xe ngựa.
Bùi Tư Thông nói: “Ninh Vương phi không biết là thật sự oan khuất, hay là muốn tìm đường sống trong chỗ chết đây.”
Bất luận nàng ta thật sự muốn chết, hay là đang diễn kịch, đều là một người có thể vứt bỏ được tính mạng.
Bùi Khởi Đường nói: “Là thật hay giả sau này đều có thể nhìn rõ, nàng ta cũng chỉ có một lần cơ hội lấy cái chết đánh cược.” Hơn nữa từ nay về sau trong lòng người khác đó sẽ không phải là Ninh Vương phi không có tiếng tăm nữa, bất luận làm việc gì cũng không tiện như trước rồi.
“Phụ thân về trước đi,” Bùi Khởi Đường vén rèm xe nhìn ra ngoài, “Con còn có việc, lát nữa mới về nhà.”
Bùi Tư Thông nhíu mày: “Tổ mẫu và mẫu thân của con đã dời tới Kinh thành, con cả ngày không về nhà, tổ mẫu con còn cho rằng ta quá nghiêm khắc với con.” Nghĩ tới lúc mẫu thân lảm nhảm, Bùi Tư Thông liền cảm thấy lỗ tai ngứa ngứa.
Bùi Tư Thông vì hắn đã chịu không ít oán trách ở Bùi gia, nếu không có Bùi Tư Thông, hắn cũng không thể từ Triệu Linh thuận lợi biến thành Bùi Khởi Đường.
Thân phận phụ thân, nhi tử dùng lâu rồi, cũng dần dần liền sinh ra một phần tình cảm tương đồng.
“Phụ thân yên tâm,” Bùi Khởi Đường nói, “Con làm xong chuyện liền về nhà, tối nay nhất định về nhà.”
Tiếng phụ thân này khiến Bùi Tư Thông thoải mái cả cõi lòng.
...
Lang Hoa đang cùng thêu thùa với Mẫn Giang Thần, nhìn thấy Tiêu ma ma sắc mặt bất thường, Lang Hoa tìm lí do, đi ra ngoài nghe Tiêu ma ma bẩm báo.
Tiêu ma ma nói: “Bùi Tướng quân đang ở bên ngoài, nói muốn kể chuyện trong cung hôm nay cho tiểu thư nghe, ngày mai tiểu thư phải vào cung, cũng nên có sự chuẩn bị trước, Đại tiểu thư có muốn gặp không?”
Lang Hoa nhìn vào trong phòng, A Thần đang dạy A Mạt thắt nút, nếu nàng ra ngoài như vậy, nhất định A Thần sẽ hỏi nàng.
Lang Hoa nói: “Có nói chuyện gì không?”
Tiêu ma ma gật gật đầu: “Bùi Tướng quân nói, sau khi Ninh Vương phi nhìn thấy chứng cứ, không thể giải thích liền đập đầu vào cột tự sát rồi.”
Lang Hoa không cầm được kinh ngạc, Ninh Vương phi lại đập vào cột sao: “Người chết chưa?”
Tiêu ma ma nói: “Ngự y đang chữa trị, còn chưa biết tình hình.”
Cũng có nghĩa là có thể sẽ không sao.
“Đại tiểu thư,” Tiêu ma ma mím mím môi, “Người có muốn gặp Bùi Tướng quân không.”
Lang Hoa rất muốn biết ngọn ngành cả câu chuyện này, nhưng giờ đã muộn rồi, còn có A Thần ở đây nữa, như vậy không được tiện lắm. Hơn nữa dù bây giờ nàng không biết, ngày mai ở trong cung cũng có thể nghe được tin tức. Lại nói, Ninh Vương phi còn ở lại Từ Ninh Cung dưỡng thương, nàng chỉ cần nhìn thấy vết thương của Ninh Vương phi, về cơ bản là có thể đoán ra đại khái.
Lang Hoa nghĩ một lát: “Ngươi cứ nói trong phòng ta có khách, bảo huynh ấy về đi, có gì mai hãy nói.”
Tiêu ma ma gật gật đầu, vừa rời khỏi đột nhiên lại nghĩ ra một việc: “Bùi Tướng quân còn nói, ngài ấy đã bắn chết Thẩm Xương Cát rồi.”
“Cái gì?” Lang Hoa nhướng mày, “Huynh ấy giết Thẩm Xương Cát rồi sao?”
Bùi Khởi Đường làm sao có thể giết Thẩm Xương Cát, huynh ấy ra tay thế nào? Ra tay ở đâu?
Việc này nàng lại phải hỏi cho rõ ràng, “Cầm áo khoác của ta tới, bảo Bùi Tướng quân đến phòng tây viện.”
Tiêu ma ma đáp lại một tiếng, cùng A Quỳnh chia nhau đi sắp xếp, không lâu sau, Lang Hoa liền nhìn thấy Bùi Khởi Đường trong phòng.
Bùi Khởi Đường vừa vào cửa vừa nhìn vào trong phòng: “Đây là thư phòng sao? Vì sao lại che kín vậy? Bên ngoài đều là thuý trúc, đã chắn mất ánh sáng, nếu đặt sách ở đây sẽ dễ bị mốc, chi bằng chặt thuý trúc đi, trồng ít hoa cỏ lạ bên ngoài, trong viện có thể đào thêm một giếng nước, tiện dùng nước rửa bút mực.”
Nàng thì muốn hỏi việc của Thẩm Xương Cát, còn Bùi Khởi Đường lại soi mói căn phòng này.
“Ta đang nói thật đó,” Bùi Khởi Đường cười nói, “Căn phòng này thật sự thích hợp làm thư phòng, nàng trang trí nó lên, đợi tới mùa thu cũng sẽ không quá lạnh, không thì lần sau tới, không có bồn lửa ở trong phòng, nhất định sẽ lạnh cóng chân đấy.”
Mấy ngày không gặp, người này lại trở nên lắm lời, tự cho mình là đúng rồi nói một đống lời lải nhải, giống như xác định lần sau sẽ lại tới vậy.
Lang Hoa không tiếp lời Bùi Khởi Đường, hỏi thẳng: “Huynh làm thế nào giết Thẩm Xương Cát? Hoàng thượng nói thế nào?”
Hắn biết Lang Hoa sẽ sốt ruột hỏi chuyện này.
Khi Thẩm Xương Cát ở trước mặt Hoàng thượng nhắc tới Cố gia, hắn liền biết Thẩm Xương Cát phải lập tức chết, không thì lần sau người bị nhốt vào đại lao Hoàng Thành Ti e rằng chính là Cố Thế Hoành.
Thẩm Xương Cát giống như dòi trong xương, chỉ cần để hắn cắn được Cố gia thì tuyệt đối sẽ không nhả ra. Lang Hoa cũng sẽ nghĩ cách, trăm phương ngàn kế loại bỏ Thẩm Xương Cát, cho nên chi bằng hắn tự động thủ còn hơn để Lang Hoa đi mạo hiểm.
Bùi Khởi Đường ngồi xuống, kể lại cả quá trình sự việc cho Lang Hoa nghe: “Hoàng thượng chỉ có thể cho rằng ta đang hộ giá, có mặt nhiều người như vậy ở đó, không ai có thể nhìn ra sơ hở.”
Lang Hoa nghe xong toàn thân lạnh toát, “Lỡ một tên của huynh không bắn chết Thẩm Xương Cát, để hắn nói ra bí mật huynh chính là Triệu Linh, huynh phải làm thế nào?”
Tới lúc đó Cấm vệ trên thao trường không phải đối phó Thẩm Xương Cát mà là đối phó Bùi Khởi Đường rồi.
“Không thể nào,” Bùi Khởi Đường nói, “Trên đường ta từ Tây Hạ trở về, luôn luyện tập Thần Tí Cung, tuyệt đối sẽ không sai sót, hơn nữa, ta từng tiếp mười chiêu với Thẩm Xương Cát trước đó, tiêu hao thể lực của hắn, bảo đảm một phát là trúng.”
Nói rất đơn giản, bên trong còn có nhiều tình tiết có thể xảy ra sơ sót như thế.
Lang Hoa nói: “Lỡ Thẩm Xương Cát không chạy về phía Hoàng đế, mà là đứng ở tít xa thì sao?”
“Cũng giết hắn,” Bùi Khởi Đường hơi hơi cười, “Hoàng thượng còn có thể trách tội ta vì ta giết một trọng phạm sao? Ta vừa đánh thắng trận trở về, giờ chính là ở thế thượng phong, dù thế nào Hoàng thượng cũng phải có chút kiêng dè.”
Bùi Khởi Đường rất biết lợi dụng môi trường xung quanh và ưu thế của bản thân.
Bùi Khởi Đường nói: “Cứ coi như mạo hiểm cũng đáng, Thẩm Xương Cát nhắc nhở Hoàng thượng trong tay Cố gia có Sát tử tiền triều, nếu Hoàng thượng sai Thẩm Xương Cát đi tra xét, thì rất có thể bị hắn tìm được chứng cứ thật, hôm nay nếu là nàng ở đó, nàng cũng sẽ làm như vậy.”
Đương nhiên nàng sẽ làm như thế, vì việc này có thể liên quan tới sống chết của Cố gia. Nhưng Bùi Khởi Đường không cần phải mạo hiểm lớn như vậy vì Cố gia.
Lang Hoa nói: “Huynh không nên mạo hiểm, suy cho cùng huynh và ta khác nhau...”
“Có gì khác?” Bùi Khởi Đường hơi hơi mỉm cười, “Cố gia đã không chê ta là khâm phạm triều đình, bất luận tới lúc nào, ta cũng sẽ không bỏ mặc các người.”
Tiếng nói của Bùi Khởi Đường rất trong sáng, khi nói lời này bình thản ung dung, khiến nàng cảm giác được một loại chân thành và tin tưởng.
Mắt Lang Hoa hơi hơi tối lại: “Vẫn là phải cảm ơn huynh.”
Bùi Khởi Đường nói: “Ngày mai khi nàng tới Từ Ninh Cung nhất định phải cẩn thận, Nữ quan của Tây Hạ đã nói ra ý tứ của Đông Bình Trưởng Công chúa trước mặt các mệnh phụ, từ chối kết thân với Đại Tề, nhất định Thái hậu sẽ hỏi nàng.”
Lang Hoa gật gật đầu, có một chuyện khiến nàng cảm thấy rất kì lạ: “Ninh Vương phi đập đầu vào cột ở đâu?”
Nhắc tới cái này, Bùi Khởi Đường không cầm được bật cười: “Lang Hoa, nàng không nhìn thấy đúng là quá đáng tiếc, ta cũng không ngờ Hoàng đế lại vừa hồ đồ vừa ngu xuẩn như vậy, hắn gọi Ninh Vương và Ninh Vương phi tới Cần Chính Điện trước mặt chúng ta, muốn làm nhục Phủ Ninh Vương, vừa hay bị Ninh Vương phi bắt được điểm yếu, gây chuyện một trận.”