Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 338: Chương 338




Chương 338TÌM CÁI CHẾT Lang Hoa nhìn về phía Thái hậu: “Thái hậu nương nương, có thể bảo Ninh Vương ra ngoài trước không, ngài ấy ở đây, Hồ tiên sinh không tiện xem vết thương của Ninh Vương phi.”

Ninh Vương nhìn thấy máu, có thể sẽ có hành động bất thường.

Thái hậu nhìn về phía Ninh Vương: “Con theo mẫu hậu ra ngoài trước đi.”

Ninh Vương lại ra sức lắc đầu: “Không... Con phải ở lại xem A Nguyễn.”

Thái hậu rất có kiên nhẫn: “Con có muốn A Nguyễn khoẻ lên không?”

Ninh Vương nắm chặt tay Ninh Vương phi: “Muốn, con đương nhiên muốn, A Nguyễn khoẻ rồi chúng con sẽ có thể về nhà.”

“Vậy thì đúng rồi,” Thái hậu đưa tay ra kéo Ninh Vương, “Con nghe lời mẫu thân, A Nguyễn mới có thể khoẻ, nếu không thì A Nguyễn không thể tỉnh lại chăm sóc con đâu.”

Sắc mặt Ninh Vương thoáng chốc trở nên rất khó coi, từ từ buông tay của Ninh Vương phi.

Nữ quan vội lên trước hầu hạ Ninh Vương đi giày, Trình nữ quan tiến lên hầu hạ Ninh Vương: “Vương gia theo nô tì tới đây, nô tì thay y phục cho ngài.” Vạt dưới trường bào của Ninh Vương đã bị máu thấm đỏ rồi.

Đợi tới khi Ninh Vương và nữ quan đi ra ngoài.

Hồ Trọng Cốt mới từ từ vạch khăn vải trên đầu Ninh Vương phi ra, vết thương như lỗ máu gớm ghiếc đột nhiên lộ trước mắt, gợi nhẹ là có thể nhìn thấy xương trắng xám bên dưới thịt và máu.

Hồ Trọng Cốt nói: “Trong vết thương còn có xương vụn, phải dọn sạch lại.”

Lang Hoa gật gật đầu, lập tức lấy ra nước và thuốc bột từ trong hòm thuốc đưa cho Hồ Trọng Cốt.

Hồ Trọng Cốt hơi hơi chạm vào, máu tươi lập tức chảy xuống.

Ngự y bên cạnh nhíu mày, họ không dễ gì mới cầm được máu, Hồ Trọng Cốt này lại không nói tới lời thứ hai, liền đổ nỗ lực của họ ra sông ra biển, ông ấy vừa muốn lên trước ngăn cản, lại bị nữ quan bên cạnh chặn lại.

Nữ quan cúi người nói: “Thái hậu nương nương mời ngài ra ngoài đợi, khi Hồ tiên sinh đang trị thương, không thích bên cạnh có người ngoài.”

Ngự y đột nhiên cảm thấy cơn tức đầy ngực, chẳng qua chỉ là một lang trung dân gian nhỏ bé, lại muốn đuổi Ngự y như ông ấy ra ngoài.

Sao hắn dám ngông cuồng như vậy.

Thái hậu nương nương lại tin tưởng người Cố gia thế này.

“Ngự y đại nhân, mời đi bên này!”

Ngự y không nhịn được hừ một tiếng, quay người ra khỏi cửa.

Đắp xong thuốc, Lang Hoa nhìn về phía Hồ Trọng Cốt.

Hồ Trọng Cốt nhẹ nhàng gật gật đầu với Lang Hoa: “Muộn nhất ngày mai là có thể uống nước canh, chỉ cần không phát sốt, có lẽ có thể tỉnh lại.”

Vết thương này không nặng như họ tưởng tượng.

Trên chiến trường, Lang Hoa từng gặp vết thương nặng hơn thế này, nhưng những thương binh đó thường đều là kêu la liên tục, rất ít người giống như Ninh Vương phi im lặng nằm ở đây.

Trong lòng Lang Hoa khẽ động, nhìn Ninh Vương phi kĩ càng.

Có lẽ là khi Hồ Trọng Cốt băng bó thít chặt vết thương, lông mày của Ninh Vương phi hơi hơi rung động.

Khoé miệng Lang Hoa cũng theo đó cong lên, người ngất đi căn bản sẽ không cảm giác được đau đớn.

Ninh Vương phi hiển nhiên đã tỉnh lại, giờ không lên tiếng, là không muốn bị người ta phát hiện, vì chỉ có giả vờ mệnh treo sợi chỉ, mới có thể nhận được nhiều sự đồng cảm hơn.

Cho nên việc đập đầu của nàng ta có lẽ chính là muốn đánh cược một con đường sống cho mình.

Thu dọn xong hòm thuốc, Lang Hoa và Hồ Trọng Cốt đến chính điện phục mệnh với Thái hậu.

Trang Vương phi, Trang Vương Trắc phi đã ngồi ở đó nói chuyện, nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt tất cả mọi người đều dồn vào người Lang Hoa.

“Thế nào rồi?”Thái hậu sốt ruột hỏi tới.

Hồ Trọng Cốt khom người bẩm báo: “Ninh Vương phi bị thương rất nặng, nhưng dưỡng thương thêm một ngày rưỡi nữa có lẽ có thể uống chút nước canh rồi.”

Cũng có nghĩa là, có thể chữa khỏi.

Mặt Thái hậu chợt lộ niềm vui, “Đúng là Hồ tiên sinh y thuật cao minh,” Quay đầu dặn dò Trình nữ quan, “Đem Ngọc Hồ Lô năm ngoái Ninh Vương mừng thọ ta thưởng cho Hồ tiên sinh.”

Hồ Trọng Cốt tạ thưởng, khom người lui ra.

Thái hậu cười vẫy tay với Lang Hoa: “Mau qua đây để Ai gia nhìn kỹ xem nào, trẻ con lớn nhanh thật, nửa năm không gặp giống như đã đổi người khác.”

Trang Vương Trắc phi cũng mím môi cười: “Đúng vậy, mặt mũi cũng trưởng thành rồi, có thể so sánh với các tiểu thư trong phòng này rồi.”

Nghe được lời này Tề Ngọc Hoàn nhíu mày, ánh mắt nàng ta lướt qua mặt Lang Hoa. Chẳng qua chỉ là thiếu nữ tầm thường, đâu có đẹp như Trắc mẫu phi nói, đặc biệt là ăn mặc trang điểm, chỗ nào cũng quê mùa.

Trong lòng Tề Ngọc Hoàn cười lạnh, lại giả bộ thân thiện đứng lên: “Trắc mẫu phi ở trước mặt tỉ muội chúng ta khen Lang Hoa muội muội lanh lợi, hôm nay vừa gặp quả nhiên là vậy, ta đã làm cho Lang Hoa muội muội một món quà,” Nói rồi đưa túi tiền trong tay tới trước mặt Lang Hoa, “Hi vọng Lang Hoa muội muội đừng chê là được.”

Lang Hoa ngẩng mặt nhìn qua, túi tiền màu hồng thêu từng đoá hoa hạnh, vô cùng đẹp.

Thái hậu mặt mũi tươi cười: “Bảo Ngọc Hoàn thêu đồ không dễ, ngay cả Ai gia, cũng chỉ mới có hai ba chiếc mà thôi.”

Tề Ngọc Hoàn đỏ mặt: “Thái hậu nương nương nói quá lời, bữa trước con còn thêu cho người cái đỡ trán đó.”

Thái hậu đột nhiên cười lên: “Nó nhớ kĩ thật.”

Thấy Lang Hoa không nhận, Tề Ngọc Hoàn nói: “Lang Hoa muội muội không phải không thích đấy chứ?” Nói rồi đung đưa mắt, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

“Thích,” Lang Hoa cười nói, “Tỉ muội trong nhà ta không nhiều, rất ít có người tặng ta những thứ này, hơn nữa túi tiền này của Quận chúa thêu vô cùng tinh tế...”

Lang Hoa nói rồi đưa tay muốn nhận, Tề Ngọc Hoàn lại lập tức rụt tay lại, Lang Hoa đột nhiên nhận hụt.

Tề Ngọc Hoàn mắt đầy đắc ý: “Ta nghĩ ra rồi, đều nói vô công bất thụ lộc, muội phải trả lời ta một câu hỏi trước mới được.”

Tề Ngọc Chân nhìn ra manh mối, vội nháy nháy mắt với Tề Ngọc Hoàn.

Tề Ngọc Hoàn lại dường như không hề nhìn thấy, Tề Ngọc Chân sốt ruột đứng lên: “Lang Hoa tỉ tỉ đừng tức giận, tỉ tỉ ta chính là thích trêu chọc người khác như vậy, trong nhà đều bị tỉ ấy gây chuyện tới gà bay chó chạy, hai vị mẫu phi mỗi ngày đều phải răn dạy tỉ ấy một lượt...” Nói rồi nhìn về phía Trang Vương phi, “Tỉ ấy trở về nhất định là phải bị phạt.”

Vốn là hành động thất lễ, được Tề Ngọc Chân nói như vậy lại giống nhau trò đùa giữa các cô nương với nhau.

Trang Vương phi lại cảm thấy có chút không đúng lắm, bà ấy đã dặn dò Ngọc Hoàn, Ngọc Chân tới Từ Ninh Cung đừng quá hiểu chuyện, nhưng cũng không bảo chúng làm bừa làm bậy, có phải là hai đứa trẻ hiểu sai rồi không...

Lang Hoa hơi hơi cười: “Quận chúa muốn hỏi ta điều gì?”

Tề Ngọc Hoàn nuốt nước bọt sắp mở miệng.

Trang Vương phi nhíu mày nói: “Ngọc Hoàn, không được làm bậy.”

Mặt của Tề Ngọc Hoàn lập tức rơi xuống: “Lang Hoa đã đồng ý rồi, mẫu phi lại còn muốn ngăn cản, con chỉ là lén hỏi Lang Hoa...”

Tề Ngọc Hoàn nói rồi cúi đầu tiến tới, dùng thanh âm không to không nhỏ nói: “Ta chỉ là rất hiếu kì với y thuật của muội, các người ở trên chiến trường, cứu những thương binh đó, vết thương của họ, muội đều là phải đích thân chữa trị sao? Vậy muội há không phải là phải đụng chạm họ sao? Những người đó đều là nam tử... không phải nói nam nữ phải kiêng dè...”

Trang Vương phi, Trang Vương Trắc phi đều biến sắc, Trang Vương Trắc phi lên tiếng nói trước: “Ngọc Hoàn, sao con không có quy củ như vậy, một Quận chúa sao có thể nói ra lời thô bỉ như thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.