Chương 346TỪ HÔN
Nói tới Lục Anh, Cố lão thái thái và Cố Thế Hoành đều nhìn về phía Lang Hoa.
Nụ cười vừa nãy trên mặt Lang Hoa đột nhiên biến mất.
Cố lão thái thái nói, “Về phòng con đi! Hôn sự hai nhà vốn nên để phụ thân con và ta làm chủ.”
Nàng không nên ở lại đây, sự tồn tại của nàng chỉ khiến phụ thân và Lục Anh đều khó xử, Lang Hoa nghĩ rồi đi ra.
...
Lục Anh được người dẫn tới phòng của Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái ngồi trên giường lớn gần cửa sổ, bên cạnh là Cố Thế Hoành.
Dù trên mặt hai người đều mang nụ cười thân thiện, nhưng không khí trong phòng vẫn có chút kìm nén, dù Lục Anh đã có chút chuẩn bị nhưng tim vẫn đập nhanh vài nhịp.
Lục Anh lên trước hành lễ với Cố lão thái thái và Cố Thế Hoành.
“Mau đứng lên đi!”Cố lão thái thái vừa nói vừa quan sát Lục Anh.
Lục Anh đã cao hơn nhiều so với trước đây, trên mặt thêm vài phần vững vàng, trong mắt toàn là sự trầm lắng vượt ra khỏi tuổi tác của hắn, nếu không phải giữa Lục gia và Cố gia xảy ra những việc đó, có lẽ Cố lão thái thái còn cảm thấy con mắt của bà ấy năm đó không kém lắm, Lục Anh cũng coi như đã thành tài.
“Tổ mẫu con thế nào rồi?”Cố lão thái thái hỏi.
Lục Anh cung kính nói: “Sức khoẻ của tổ phụ không tốt lắm, tinh thần của tổ mẫu cũng không bằng trước đây, không chỉ phải đảm nhiệm bếp núc còn phải chăm sóc tổ phụ.”
Nghĩ tới bộ dạng hà khắc đó của Lục lão thái gia, trong lòng Cố lão thái thái không nhịn được mỉa mai: “Vương thị đâu? Bà ta thế nào?”
Lục Anh nói: “Mẫu thân tin phật, đã lập am đường trong phòng, lúc bình thường sẽ không ra khỏi cửa.”
Cố lão thái thái biết, Vương thị là bị Lục gia trừng trị, mới bị nhốt trong am đường. Sau khi Lục Văn Hiển chết, Lục gia đã không được như trước, hôm nay Lục Anh có thể đứng trong kinh có lẽ cũng là dựa vào bản lĩnh của chính hắn.
Lục Anh nhìn về phía Cố Thế Hoành: “Khi ở Thái Nguyên con đã từng nghe nói Cố Thế thúc còn sống, vốn muốn đi gặp, tiếc là triều đình lại sai con vào kinh điều tra vụ án quân lương nên đã bỏ lỡ dịp gặp Cố Thế thúc.”
Cố Thế Hoành gật gật đầu, “Ngươi có thể tới Thái Nguyên giúp cũng là không dễ.”
Lời khách sáo nói xong rồi, luôn là phải nói tới việc then chốt.
Cố Thế Hoành nhìn Lục Anh: “Việc này ta vốn muốn để hai tộc xử trí... nhưng vì ngươi sắp thi Minh Kinh... Chúng ta không muốn vì việc này ảnh hưởng tới việc ngươi ứng thí, nhưng ngươi nhiều lần tới nhà, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách giải quyết,” Nói tới đây dừng lại, “Ta đã viết thư cho tộc, mời trưởng bối trong tộc tới Lục gia, giải trừ hôn ước của ngươi và Lang Hoa, việc này vốn không trách ngươi, chẳng qua quan hệ hai nhà chúng ta đã tới bước này, đã không còn cần thiết kết thân nữa.”
Lục Anh chỉ cảm thấy bên ai ong ong.
Thì ra đã mời trưởng bối trong tộc ra mặt.
Cố Thế Hoành không gặp hắn đã ra quyết định như vậy, là vì từ trong lòng đã hận thấu Lục gia.
“Triều đình không dễ gì mở ân khoa, ngươi phải chịu khó thi, cũng có thể sớm ngày lấy được công danh.”
“Dì tổ mẫu, Cố Thế thúc,” Lục Anh đứng lên quỳ dưới Cố lão thái thái, “Con biết là Lục gia có lỗi với Cố gia, nhưng phụ thân con giờ đã không còn nữa, tổ phụ cũng bệnh nặng, Vương thị đóng cửa không ra... trong nhà trên trên dưới dưới cũng chỉ còn lại một mình con, nếu người lo hai nhà sau này không chung sống được, con... sẽ nghĩ cách ở lại Kinh thành, sau này Lang Hoa qua cửa cũng không cần theo con về tộc nữa.”
Lục Anh nói tới đây, cổ họng ngứa không nhịn được ho lên, hồi lâu mới ngẩng mặt lên, trong mắt toàn là khẩn cầu: “Cố Thế thúc biết, làm trang nam tử có hai việc quan trọng nhất, một là thành gia, hai là lập nghiệp, từ khi biết sau này sẽ cưới Lang Hoa vào cửa, con đã động tâm tư với muội ấy, giờ đã không thể dứt bỏ, nếu hai vị trưởng bối cứ như vậy giải trừ hôn ước, vậy sẽ huỷ một đời con.”
Trong mắt Cố lão thái thái loé lên sự kinh ngạc, không ngờ Lục Anh sẽ nói ra lời như vậy: “Đứa trẻ ngốc, nói gì không cần về tộc, gì mà việc trong nhà không liên quan tới con, đây đều là lời trẻ con, phụ thân con đã chết rồi, chi thứ hai của Lục gia các con phải dựa vào con, con nói như vậy, tổ phụ, tổ mẫu con chỉ có thể căm hận Cố gia.”
“Mau đứng lên, đại trượng phu sợ gì không vợ, con với Lang Hoa đều là đứa trẻ tốt, chỉ là không thích hợp nữa, con từ từ thi cử công danh của mình, sau này nhất định có tiền đồ tốt đợi con.”
Cố gia không kịch liệt phản đối, mà là nói một cách ôn hoà.
Điều này vừa hay chứng tỏ người của Cố gia không phải nhất thời xúc động mà quyết định.
“Đi đi,” Cố lão thái thái nói, “Ta cũng không giữ con lại thêm nữa, sau này con sẽ hiểu, sớm quyết đoán đối với con và Lang Hoa đều là việc tốt.”
Cố Thế Hoành đứng lên đỡ Lục Anh.
Lục Anh ngẩng đầu lên, tình cảm cuối cùng chiến thắng lý trí.
Ánh mắt hắn đầy kiên định: “Cố Thế thúc, nếu người giao Lang Hoa cho con, con nhất định sẽ đối tốt với muội ấy, sẽ không để muội ấy chịu bất cứ ấm ức nào.” Đây là cách nghĩ trong lòng hắn, nếu Cố gia vì vậy mà đồng ý, từ nay về sau hắn đều sẽ vì câu nói này mà cố gắng, Lục Anh hắn nhất định có thể làm được.
Từ nhỏ tới lớn, chỉ cần việc hắn hạ quyết tâm muốn làm, đều sẽ làm được.
Chỉ cần hắn hứa, hắn sẽ làm được.
Hắn hi vọng Cố gia có thể tin hắn.
Cố Thế Hoành lại vẫn không gật đầu, nói: “Kết thân không phải việc của hai người các ngươi, Lang Hoa đã không có khả năng với ngươi.”
Bên tai Lục Anh như vang lên tiếng đổ vỡ giòn tan, âm thanh đó kéo dài tới sâu trong nội tâm của hắn.
Cố gia đã vạch rõ ranh giới với Lục gia như vậy rồi.
Trong ngực Lục Anh nặng trĩu, giống như bị một hòn đá đè lên, hắn thở không ra hơi, trán đã toàn là mồ hôi lạnh.
Lúc này hắn không nghĩ tới tiền đồ, không nghĩ tới được mất nữa.
Trong đầu hắn chỉ là hình bóng của Cố Lang Hoa.
Từ khi nào Cố Lang Hoa đã đi tới tận sâu trong nội tâm hắn, hình bóng của nàng khắc sâu trong đầu hắn.
Nhưng hắn dốc toàn lực, cuối cùng lại không cứu vãn được thái độ của Cố Thế Hoành.
Ngón tay của Lục Anh co lại, cuối cùng nắm chặt thành màu trắng xanh, thân thể của hắn bắt đầu nhẫn nhịn một loại đau đớn như có nghìn vạn mũi kim đâm vào trong huyết mạch của mình.
Cuối cùng hắn cúi người vái lạy: “Dì tổ mẫu, Cố Thế thúc, con là thật lòng thích Lang Hoa, xin hai người đừng dễ dàng huỷ cửa hôn sự này như thế.”
Bên tai là sự im lặng, không có ai đáp lời hắn.
Khoé miệng Lục Anh nổi lên một nụ cười đau khổ.
Hắn quá hiểu cảm giác như vậy, bất luận hắn cố gắng bao nhiêu, đối với người khác mà nói đều không đáng nhắc tới. Giống như lúc dì nương bệnh nặng, hắn dùng hết tất cả sức lực muốn giành cho bà ấy một cơ hội sống sót, kết quả cuối cùng chỉ là sự chế giễu lạnh lùng.
Hắn không nên lặp lại cảm giác đó nữa.
Hắn không nên buồn như vậy nữa.
Nhưng lần này sao hắn vẫn rơi vào, trừng trừng nhìn mình rơi sâu vào hố bùn không thể rút ra.
Vì sao chứ?
Vì sao loại đau khổ này hết lần này tới lần khác lại tái diễn.
Lục Anh cuối cùng quay đầu loạng choạng đi ra ngoài.
Ngoài phòng, ánh mặt trời trên đầu đã bị mây che đi, gió lướt qua má hắn, khiến hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương.