Chương 359GẶP GỠ
Liễu Tử Dụ không thể không bội phục Cố Đại tiểu thư, nàng ta có thể đem chuyện không có nói thành y như thật.
Vị Bệnh, là mạch tượng đã xuất hiện triệu chứng, giải thích giống như Cố Đại tiểu thư hắn vẫn là lần đầu nghe nói .
“Liễu đại gia biết Phúc Nguyên Tự không?”
Liễu Tử Dụ đương nhiên biết.
Lang Hoa đứng lên: “Nếu Liễu đại gia hai ngày này có triệu chứng như vậy thì đến Phúc Nguyên Tự, Dược Tăng ở đó có thể trị bệnh cho Liễu đại gia.”
Liễu Tử Dụ nhíu mày, “Các ngươi không kê đơn?”
Lang Hoa cười nói: “Liễu đại gia giờ chưa có bệnh, đương nhiên không cần đơn thuốc của chúng ta.”
Hồ Trọng Cốt nhận hòm thuốc từ trong tay Lang Hoa, hai người này chuẩn bị lui xuống.
Liễu Tử Dụ nhìn Cố Đại tiểu thư ăn mặc nam trang, nàng cứ từ từ mà tới như vậy, lại rời khỏi như vậy, dường như vô cùng nắm chắc với việc mình làm.
Cố Lang Hoa đi tới cửa, dừng bước, quay đầu: “Liễu đại gia biết cái gì là ‘Trúc Kinh Quan’ không?”
Liễu Tử Dụ dường như bị người ta hắt một gáo nước lạnh, lông tơ trên người đều dựng đứng lên.
Trúc Kinh Quan.
Hai năm đối chiến, bên thắng sẽ chất đống thi thể tướng sĩ tử trận bên thua sang hai bên đường lớn, thể hiện uy võ của kẻ thắng.
Thời Cao Tông, Tây Hạ và nước Liêu từng lấy thi thể tướng sĩ Đại Tề xây thành Kinh Quan cao cao, đến tướng sĩ bị bắt cũng bị dồn tới hố giết bên cạnh Kinh Quan.
Liễu Tử Dụ từng nghe tổ phụ kể, dù nhiều năm trôi qua, đứng trên thành lầu biên cương, nhìn thấy Kinh Quan cao cao đó, vẫn cảm thấy nhục nhã. Cho tới khi Tiên hoàng đoạt lại thành trì của Đại Tề, mới tách những thi cốt đó khỏi đống đất, đưa vào đất an táng, tướng sĩ cả biên cương mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Đại Tề còn có thể đánh bại trận không?
Lần này thắng Tây Hạ, lần sau thì sao?
Nếu ghi chép sổ sách đó của Cố Lang Hoa không sai, sẽ có một ngày Đại Tề sẽ bại trận nữa, lúc đó biên cương sẽ xuất hiện Kinh Quan xây lên cao cao.
...
Lang Hoa và Hồ Trọng Cốt lên xe ngựa.
“Đại tiểu thư,” Hồ Trọng Cốt nói, “Sao người cảm thấy vị Liễu đại gia đó sẽ giúp chứ?”
Lang Hoa cũng không thể nắm chắc Liễu Tử Dụ nhất định sẽ tới Phúc Nguyên Tự tìm đáp án, nhưng luôn phải thử một lần: “Tổ phụ của Liễu Tử Dụ từng theo Tiên đế thu lại vùng Ngũ Châu của Đại Tề,”
Khi đó chính là tổ phụ của Liễu Tử Dụ đưa người tẩm liệm lại thi thể trên Kinh Quan nhập thổ, tử đệ của Liễu gia nhất định rõ việc này hơn ai hết.
Hơn nữa, Liễu Tử Dụ hiện giờ trông như là công tử ca không hỏi thế sự, ở kiếp trước hắn lại là khi Đại Tề xuất hiện suy yếu đến Binh bộ, bôn tẩu khắp nơi vì quân phí của Đại Tề, đến nổi tuổi trẻ tích tụ thành bệnh.
Rõ ràng là một người lo cho dân cho nước, lại giả bộ không chút để tâm.
Nàng không tin, kiếp trước Liễu Tử Dụ vì một đồng tiền mà muốn tranh luận với Hộ bộ, nhìn thấy những sổ sách đó, còn có thể ngủ ngon.
Lang Hoa xuống xe ở cổng Cố gia.
Khương ma ma đợi ở cửa thuỵ hoa, nhìn thấy Lang Hoa lập tức nói: “Đại tiểu thư, Bùi Tướng quân tới rồi, đang nói chuyện với lão gia trong thư phòng phía trước.”
Bất luận là vụ án gì, Hoàng thượng đều phải sai Hoàng Thành Ti tham gia vào, đương nhiên Bùi Khởi Đường sẽ đến nghị sự với phụ thân.
Lang Hoa gật gật đầu, về phòng thay y phục, vừa chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng chim kêu ríu ra ríu rít.
Thanh âm đó vô cùng trong trẻo, không giống như dã tước bay đi bay lại.
Nhất định là Bùi Khởi Đường.
Lang Hoa nhìn Tiêu ma ma một cái, Tiêu ma ma lập tức lên trước mở cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Bùi Khởi Đường đứng ở ngoài cửa.
Hắn mặc một chiếc áo dài màu trắng, đôi mắt như ngọc phát sáng, khoé miệng hơi hơi nâng lên, ngậm một nụ cười, trong tay là một chiếc lồng chim.
Nhân lúc cửa sổ mở, Bùi Khởi Đường đưa lồng chim vào.
“Huynh đang làm gì?” Lang Hoa nhìn thuý điểm trong lồng nói, “Cầm về, trong nhà ta không nuôi những thứ này.” Con chim đang yên đang lành, lại bị nhốt trong lồng.
Bùi Khởi Đường nói: “Chim này khác với chim thường, nếu muội không thích nhốt nó, thì thả nó ra là được rồi, chỉ là trước khi đi ngủ để một cánh cửa sổ cho nó, nó tự nhiên sẽ trở về.”
Lang Hoa chưa từng nghe còn có con chim như vậy.
“Ta nói thật đó.” Ngón tay Bùi Khởi Đường khẽ động đậy, lồng chim bị mở, chim bên trong lập tức nhảy ra.
Tiêu ma ma “Ya” mộng tiếng, chim đó liền giang cánh theo cửa sổ bay ra ngoài.
Bùi Khởi Đường cười nói: “Không cần lo, nó rất nhanh sẽ trở lại.”
Lang Hoa nửa tin nửa ngờ nhìn ra ngoài, ánh mắt cuối cùng dừng trên mặt Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường bị nhốt ở Cần Chính Điện cả một ngày, thần thái vẫn hồng hào, không thấy chút mệt mỏi nào.
Người này khác với người thường, dường như luôn có tinh thần dùng không hết, dù là ở Diêm Châu không nghỉ không ngủ khổ chiến nhiều ngày, cũng chỉ là ngủ một đêm, ngày thứ hai thức dậy lại khôi phục lại bộ dạng thường ngày.
Tiêu ma ma mời Bùi Khởi Đường vào phòng.
Lang Hoa tiện tay rót một ly trà nóng đưa qua.
Bùi Khởi Đường cười nhận lấy trà, nhìn Lang Hoa chăm chú, Thái Y Viện đã loạn cào cào, Trần Viện sứ chủ quản Vệ sở giống như kiến trên chảo nóng, đến những học sinh toán học đó cũng cả mặt u sầu. Khi hắn ra khỏi cung, quan viên của Hộ bộ, Hình bộ đều hỏi thăm hắn tin tức, sắc mặt ai cũng nặng nề, e là ngọn lửa này sẽ đốt tới đầu họ.
Chỉ có Lang Hoa, gương mặt điềm tĩnh mà nhàn nhã, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn nàng như vậy, Bùi Khởi Đường cũng cảm thấy tâm trạng yên bình trở lại.
Trời rất nhanh đã tối, Tiêu ma ma chỉnh sáng hai ngọn đèn trên bàn, ánh mắt Lang Hoa dưới sự phản chiếu của ánh đèn trở nên vô cùng dịu dàng.
Bùi Khởi Đường rất muốn đưa tay ra vuốt sợi tóc đen bên tai đó của nàng.
Lang Hoa nói: “Sổ sách của Vệ sở đã đưa vào rồi chứ?”
Không nghe thấy Bùi Khởi Đường trả lời, Lang Hoa ngẩng đầu lên.
Trong mắt Bùi Khởi Đường hàm chứa sự bối rối nhẹ, giống như trên trăng sáng phủ một tầng sương, tô thêm màu sắc diễm lệ, hắn cứ nhìn nàng không chớp mắt như vậy, mang theo vài phần nho nhã và dịu dàng.
Tim của Lang Hoa dường như bị người ta bóp mạnh một cái, đột nhiên nhảy loạn lên mấy nhịp, nàng nhíu mày sầm mắt xuống: “Ta đang nói chuyện với huynh đấy.”
Bùi Khởi Đường lúc này mới tỉnh lại: “Muội nói gì?”
Lang Hoa không cầm được ngạc nhiên, chuyện vừa nãy nàng nói hắn đúng là không nghe thấy? Sao có thể chứ, nàng nói rõ ràng rành rọt, hai người lại cách gần như vậy...
Nhìn mặt Lang Hoa có ý giận, Bùi Khởi Đường vội nói: “Muội đừng giận, vừa nãy ta thất thần, thật sự không nghe thấy, nếu muội hỏi chuyện sổ sách... trên cuốn sổ đó của muội ghi Thất Thừa Phương Đồ, Hoàng thượng nhất định muốn giải ra đáp án, đã bảo người thu dọn phòng trực ban trong cung, học sinh toán học đều bị nhốt ở đó, cứ tiếp tục như vậy, ngày mai ta và Liễu Tử Dụ cũng sẽ bị giữ lại.”
Nếu là sổ sách bình thường, Hoàng thượng nhất định không kiên nhẫn nổi.
Dùng Thất Thừa Phương Đồ như vậy để tính toán, vừa hay hợp tâm tư thúc đẩy toán học của Hoàng thượng, cho nên Hoàng thượng nhất định sẽ tính kết quả.
Lang Hoa gật gật đầu.
Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Phía Hàng gia cũng có động tác, huynh trưởng của Hàng Đình Chi đang liên hệ Ngự Sử cùng tố cáo, đợi khi sổ sách của muội có kết quả, ta sẽ lén giúp Hàng gia một tay, vụ án của Hàng Đình Chi cũng có thể danh chính ngôn thuận tra xét.”
Bùi Khởi Đường nói tới đây, có chút hiếu kỳ: “Vì sao muội để tâm tới vụ án của Hàng Đình Chi như vậy?”