Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 368: Chương 368




Chương 368ĐAU LÒNG Hứa thị nhìn chằm chằm vào Hàng Văn Đồng, nghiến răng nghiến lợi, bà ta cảm nhận được sự đau đớn, sau đó máu tươi phun ra.

“Bà ta cắn lưỡi rồi.”

Lính canh ngay lập tức phản ứng, Tả Thừa Ân vội cầm chặt cằm của Hứa thị, máu đã chảy xuống mu bàn tay Tả Thừa Ân.

Đại lao đột nhiên hỗn loạn.

Tả Thừa Ân dặn dò: “Mau đi tìm thầy lang.”

Đại lao Hoàng Thành Ti vốn là nơi bất cứ lúc nào cũng có người chết.

Nhưng rõ ràng Tả Thừa Ân rất lưu tâm về sự sống chết của nữ nhân này.

Người này rốt cuộc là ai?

Hàng Văn Đồng bối rối bước ra khỏi đại lao.

“Lão đại.” Hàng lão phu nhân đang đứng cạnh xe ngựa từ đằng xa, khuôn mặt tươi cười.

Hàng Văn Đồng không giấu được niềm vui, sáng nay khi ra khỏi nhà, hắn không ngờ lại được gặp lại mẫu thân nhanh như vậy, giờ cả nhà đã được đoàn tụ rồi, hắn dường như cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng.

“Về thôi.” Hàng Đại thái thái lau nước mắt, mới qua một ngày mà lão gia đã tiều tụy đi rất nhiều, sắc mặt trắng bệch. Bà ấy thực không dám nghĩ, nếu phải ở trong lao thêm một thời gian nữa thì lão gia sẽ như thế nào.

“Lão Tam đâu?” Hàng Văn Đồng hỏi.

Hàng thị lập tức nói: “Tam đệ vào cung rồi, ở Cần Chính Điện bái kiến Hoàng thượng.”

Có thể tới Cần Chính Điện bái kiến Hoàng thượng, chứng tỏ không bị định tội, mắt Hàng Văn Đồng sáng lên, mỉm cười: “Tốt rồi, đây đúng là... chuyện vui.” Rồi không kìm được mà chảy nước mắt.

“Đi thôi,” Hàng lão thái thái nói, “Các con mau về đi!”

Hàng Văn Đồng bỗng sững lại: “Người muốn đi đâu? Không phải là cùng chúng con về nhà sao?”

Hàng lão thái thái lắc lắc đầu: “Nghe nói chuyện này là nhờ có Cố Đại tiểu thư giúp, nếu không phải Cố Đại tiểu thư báo việc tham ô dược liệu, thì vụ án của lão Tam sẽ không có thay đổi, không thể vô ơn với người có ơn được, cứ coi như là việc nhà ta không có kết quả tốt thì chúng ta cũng nên cảm ơn Cố gia đã cho chúng ta một tia hi vọng.”

Huống hồ đã thả lão Đại, chứng tỏ Hoàng thượng đã tin lời của lão Tam.

Nếu phải đợi tới khi mọi thứ lắng xuống mới đi tạ ơn thì tình cảm cũng sẽ thay đổi rồi.

Hàng Văn Đồng gật gật đầu: “Con... vừa từ đại lao ra, e là trên người còn vận đen, đợi có cơ hội con sẽ trực tiếp tới bái tạ Cố Thế Hoành đại nhân.”

Ông ấy từ Hoàng Thành Ti đại lao ra, Cố Thế Hoành lại là người trong Hoàng Thành Ti, ông ấy trực tiếp tới Cố gia e là không hay, nhưng việc đi lại của nữ tử trong nhà lại khác.

Hàng lão thái thái đưa Hàng thị tới Cố gia.

Lang Hoa cũng vừa lúc ra khỏi cung, ở cửa thủy hoa đón Hàng lão thái thái và Hàng thị vào phòng khách.

Cố lão thái thái tươi cười, vẫy Hàng lão thái thái ngồi xuống.

Hàng gia tuy cũng ở Hàng Châu, nhưng trước đây bọn họ chưa từng qua lại.

Hàng lão thái thái thẳng thắn nói: “Nói là tới thăm, nhưng thực ra chúng ta tới để cảm tạ... Nếu không có quyển sổ đó của Đại tiểu thư thì Hàng gia ta đã gặp họa rồi, Hàng gia chúng ta từ nay về sau nợ Cố gia một ân tình.”

Cố lão thái thái nghe xong lặng người: “Lão tỉ tỉ, đừng nói vậy, không nghiêm trọng như vậy đâu, chúng ta cũng không biết quyển sổ mà chúng ta gửi đến có giúp được Hàng gia hay không, tất cả là duyên số, người đừng bận tâm.”

Bất luận là duyên số hay cố ý giúp cũng đều như nhau. Hàng lão thái thái hiểu rõ đạo lí này.

Không ngờ Hàng gia lại phô trương thanh thế tới cảm tạ như vậy, Cố lão thái thái xấu hổ đứng dậy: “Đại lão gia đã về rồi sao?” Nói rồi nhìn về phía Hàng thị, “Sáng sớm nghe tiếng Trống Đăng Văn thực sự làm ta giật mình, Trống Đăng Văn này đã lâu không vang lên rồi.” Hàng gia cũng gan dạ sáng suốt, chuyện của Hàng Đình Chi Lang Hoa cũng đã nói với bà ấy, bà ấy không thể không khâm phục gia phong của Hàng gia.

Mặt Hàng lão thái thái đầy vẻ đau khổ: “Cũng không còn cách nào khác, chúng ta cùng đường rồi, bỗng nghĩ chẳng phải vẫn còn Trống Đăng Văn sao? Chỉ có cách làm lớn sự việc mới còn đường sống, tôi thực sự sợ triều đình tới tiêu diệt, cả nhà chết không dấu vết.”

Hàng lão thái thái nói đều là sự thật, quan hệ giữa hai nhà dường như cũng ngày càng gần gũi.

Hàng thị ngồi trên ghế nhìn Lang Hoa, không biết vì sao, bà ấy càng nhìn Lang Hoa càng thấy thích.

Đang nói chuyện, Quản gia Cố gia vội vội vàng vàng tới nói thầm với Lang Hoa, sắc mặt Lang Hoa hơi hơi thay đổi, Hàng thị biết ngay đã xảy ra chuyện gì đó.

Cố Đại tiểu thư là người biết kiềm chế, chuyện bình thường không thể khiến nàng trở nên như vậy.

Lang Hoa nhìn về phía Cố lão thái thái, mắt hơi đỏ.

Cố lão thái thái vội vẫy tay: “Sao vậy Lang Hoa?”

Hàng thị đột nhiên sốt sắng: “Có phải chuyện của Hàng gia ta đã liên lụy tới Cố gia?” Hiện giờ đối với Cố gia mà nói, chuyện lớn nhất chính là quyển sổ kia phải không?

Lang Hoa lắc lắc đầu, hồi lâu thở gấp nói: “Không phải, là phụ thân ta nhắn về, Hàng Tam lão gia không sao rồi, có lẽ chút nữa sẽ về tới Hàng gia.”

Lang Hoa nói rồi cúi mặt xuống.

Hàng lão thái thái và Hàng thị đều biết Cố Đại tiểu thư đang nói dối.

Hàng lão thái thái vội vàng đứng lên: “Hôm khác chúng ta lại tới cảm ơn.”

Cố lão thái thái cũng không giữ lại, gật gật đầu dặn dò Cố Tam thái thái rồi sai người đưa ra cửa.

Người Hàng gia vừa đi khỏi, Lang Hoa liền tiến lên trước: “Tổ mẫu, đại lao Hoàng Thành Ti xảy ra chuyện rồi, Hứa thị cắn lưỡi tự tử, con... sai Tiêu Ấp nghe ngóng rõ ràng rồi đi báo cho phụ thân... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một lát nữa mới biết.”

Hứa thị chết trong đại lao Hoàng Thành Ti?

Cố lão thái thái há hốc mồm kinh ngạc, trong lòng đột nhiên rối loạn, bà ấy tuy hận Hứa thị thấu xương nhưng nghe được tin này lại khó tránh được kinh hoàng.

Cố lão thái thái kéo Lang Hoa lại gần: “Hứa thị đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, bị triều đình bắt lại, sống hay chết là kết quả mà bà ta tự chọn, con cũng không cần phải vì bà ta mà thấy khó chịu.”

Lang Hoa gật gật đầu: “Con biết, Hứa thị bị bắt tới Hoàng Thành Ti, con sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý.” Vì vậy tuy là mẫu thân ruột thịt nhưng nàng không đi hỏi kỹ, không phải vì nàng không hề quan tâm mà vì mỗi khi nghĩ tới những chuyện mà kiếp trước Hứa thị làm thì lại thấy bà ta đáng bị như vậy.

Lang Hoa tuy nói thế nhưng trong lòng vẫn không thoải mái đúng không?

Cố lão thái thái nhẹ vỗ vai Lang Hoa: “Không sao, vẫn còn tổ mẫu, còn cả phụ thân nữa, chúng ta sẽ luôn bên cạnh con, không sao đâu...”

Cố lão thái thái nhẹ nhàng an ủi Lang Hoa.

...

Hàng thị đỡ Hàng lão thái thái vào trong cửa, Từ Tùng Nguyên vội vàng lên trước chịu lỗi trước mặt Hàng lão thái thái.

Hàng lão thái thái xua tay: “Đều là người một nhà, nếu không phải nhờ có con, chúng ta sao biết những thông tin về quyển sổ của Cố gia.”

Phải nhìn từ hai phía, một phía là Từ lão phu nhân, một phía là Từ Tùng Nguyên, không thể lẫn lộn được, nếu không bà ấy đúng là không biết phân biệt đúng sai.

Từ Tùng Nguyên nhẹ giọng, trong lòng thầm cảm ơn nhạc mẫu, mấy năm nay nếu không có nhạc mẫu khoan dung e là gia đình đã liên tục gặp rắc rối, tính cách của mẫu thân quá cố chấp, bất luận là ai cũng đều phải cúi đầu trước mặt bà, Hàng gia có thể mắt nhắm mắt mở rốt cuộc đều là do nể mặt Hàng thị và bà ấy, ông cũng không thể không biết điều được.

“Có phải bên Cố gia đã xảy ra chuyện không?” Trước mắt Hàng thị hiện ra bộ dạng vừa kinh ngạc vừa buồn bã của Cố Lang Hoa, trong lòng bỗng nhiên thấp thỏm không yên

Từ Tùng Nguyên gật gật đầu: “Ta cũng mới nghe Cữu huynh nói, trong đại lao Hoàng Thành Ti có nữ nhân cắn lưỡi chết, hình như chính là Hứa thị - mẫu thân của Cố Đại tiểu thư.”

Hàng thị há hốc mồm kinh ngạc, trong lòng Cố Lang Hoa chắc rất buồn, không biết vì sao bà bỗng thấy rất đau lòng.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.