Chương 370NGẠI NGÙNG
Lang Hoa muốn nói chuyện với Bùi Khởi Đường nhưng nàng không còn chút sức lực nào, cơ thể như cứng đờ ra đó.
Bên tai là tiếng mưa rơi lộp độp lên trên chiếc ô giấy, trong đó như trộn lẫn nỗi niềm nghẹn ngào của nàng.
Bầu trời tối đen như có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào.
Lang Hoa nghe mà lòng không cầm được cảm thấy đau đớn.
Nàng và Hứa thị đã trải qua kiếp trước và kiếp này cùng nhau, nàng phải mất mấy chục năm mới nhìn rõ được tình mẫu tử giữa bọn họ. Có thể người ngoài cho rằng nàng là một người lạnh nhạt nhẫn tâm.
Nhưng những vết thương đẫm máu đó vẫn luôn bị nàng giấu kín tận đáy lòng.
Về chuyện của Hứa thị, việc mà nàng có thể làm là trơ mắt nhìn Hứa thị nhận báo ứng, không tha thứ cũng không xử trí.
“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường không nhịn được đưa tay ra lau nước mắt trên mặt Lang Hoa, “Lang Hoa...” Hắn nhẹ nhàng gọi nàng, giọng hắn vừa trong trẻo vừa mềm mại.
Hắn áp sát vào vai nàng, để nàng dựa vào ngực mình.
Ngực của hắn khác hẳn với nước mưa lạnh lẽo, hởi thở ấm áp khiến nàng cảm thấy sự thân thiết khó tả, xoa dịu đi tâm trạng phiền não của nàng.
Mưa đã tạnh, sấm cũng đã tan.
Lang Hoa dần dần lấy lại tinh thần trong khung cảnh tĩnh mịch ấy.
Thì ra vừa nãy nàng nghe thấy tiếng nghẹn ngào không phải đến từ trong mưa mà là tiếng mình khóc sụt sùi, nước mắt rơi lã chã, rơi vào người Bùi Khởi Đường.
Nàng có vẻ rất tuyệt vọng, tâm trạng đau vô cùng đau buồn.
Đều vì Hứa thị.
Vì tình mẫu tử nhạt nhẽo giữa nàng và Hứa thị.
“Lang Hoa, từ nay trở đi mọi thứ sẽ ổn, không còn chuyện gì có thể khiến muội đau lòng như thế này nữa,” Bùi Khởi Đường nhẹ giọng nói, “Sau này sẽ tốt thôi, sẽ ổn thôi.”
Lang Hoa nhẹ nhàng gật đầu, đúng vậy! Sẽ ổn thôi, nàng nhất định sẽ ổn, nàng sẽ thắng được vận mệnh của kiếp trước, nàng sẽ hạnh phúc, vui vẻ, niềm vui mà kiếp trước nàng không có được kiếp này nàng sẽ tìm được nó.
Nàng sẽ không đau lòng vì Hứa thị nữa.
Đây là lần cuối cùng.
Từ nay trở đi, trái tim nàng sẽ không còn vị trí cho Hứa thị nữa.
Lại một trận gió lạnh thổi tới đình viện, thổi bay lá rơi trên mặt đất, nhưng dưới chiếc ô giấy dầu kia, Lang Hoa không hề cảm thấy lạnh, dáng vóc rắn rỏi của Bùi Khởi Đường, cái ôm ấm áp phóng khoáng làm những cảm giác ớn lạnh đến tấn xương tủy đều tiêu tan hết.
Lang Hoa thoáng như có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Lang Hoa hơi hơi ngọ nguậy, Bùi Khởi Đường đang ôm nàng lập tức bỏ tay ra.
Mắt của hắn trong veo, đôi mắt lấp lánh phản chiếu bóng dáng của nàng, mắt nàng hơi đỏ lại.
Lang Hoa đứng dậy mới phát hiện nửa người Bùi Khởi Đường bị dính nước mưa, trường bào đã ướt hết, dính chặt vào người.
Trong không khí phảng phất có hương thơm của cỏ tươi thổi vào mặt nàng.
Lang Hoa nói một cách khó khăn: “Để ta sai Tiêu Ấp tìm bộ trường bào sạch sẽ cho huynh thay!”
Bùi Khởi Đường nói: “Chuyện nhỏ thôi, lát nữa nó sẽ khô.”
Mưa mùa thu lạnh nhất, như thế này sẽ bị bệnh mất.
Lang Hoa vào phòng sai người gọi Tiêu Ấp mới nghĩ ra đã bảo mấy người Tiêu ma ma đi ra rồi.
“Huynh ngồi đây một lát đi!”
Lang Hoa vội vào phòng rung chuông, có lẽ vì tiếng mưa quá to nên mãi Tiêu ma ma mới vào phòng.
Một mình nàng ngồi đối diện với Bùi Khởi Đường.
Nhìn sự ấm áp và tươi vui trên mặt hắn, lần đầu tiên Lang Hoa cảm thấy có chút lúng túng, dường như chỉ lo mình sẽ nói ra những lời chẳng đâu vào đâu.
Đặc biệt là lúc này, cả người hắn đang ướt sũng, mắt dường như được tắm mưa nên nhìn rất giống hoa đào của tháng ba.
Có chút nảy nở, có chút tỏa hương.
Trước đây trị bệnh cho hắn trong quân trướng, nàng cũng không hề có cảm giác như thế này.
Tiêu ma ma vào phòng, nhìn thấy Bùi Khởi Đường cũng đang trong này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sao bà ta lại quên mất việc này chứ, chỉ cần Đại tiểu thư gặp rắc rối gì thì vị Bùi thiếu gia này cũng nhất định sẽ xuất hiện.
Hồi lâu Tiêu Ấp mới lấy ra trường bào đưa cho Bùi Khởi Đường sang phòng bên cạnh thay.
Khi Bùi Khởi Đường ra, Lang Hoa nhìn lên thì không nhịn được cười thành tiếng.
Gì thế này?
Trường bào ở trên mắt cá chân, tay áo đáng lẽ phải buộc vào thì quấn lên cánh tay, lộ ra một đoạn bắp tay, Tiêu Ấp ở bên cạnh sắc mặt tối xầm, nhìn chằm chằm Bùi Khởi Đường, ngầm so sánh chiều cao của hai người.
Ngày thường, hai người đứng ở đó cũng không cảm thấy Bùi Khởi Đường cao hơn Tiêu Ấp là bao, nhưng khi hắn mặc y phục của Tiêu Ấp, lập tức nhìn thấy sự khác biệt.
Chinh chiến sa trường, Bùi Khởi Đường thường xuyên luyện võ thuật, tuy tuổi còn nhỏ nhưng... lại rất tốn vải.
Y phục của Bùi Khởi Đường nếu để Tiêu Ấp mặc thì sẽ thành trò cười cho mọi người xem.
Bị quấy nhiễu như vậy, nỗi đau của Lang Hoa cũng vơi đi bảy tám phần.
Mưa càng ngày càng lớn, trong vườn đã đọng rất nhiều nước.
Bùi Khởi Đường nhìn về phía A Mạt: “Còn không mau đi lấy hai cái lò sưởi.”
A Mạt lúc này mới có phản ứng, vừa nãy mọi người đều bị câu chuyện của Hứa thị làm kinh động, chỉ lo Đại tiểu thư sẽ buồn, quên luôn cả chuyện đó, không ngờ Bùi Tướng quân lại chu đáo như vậy.
A Mạt mang tới hai lò sưởi, một cái nhét vào tay Lang Hoa, cái kia để dưới chân Lang Hoa.
Lang Hoa đã cảm thấy toàn thân ấm lên, nàng quay đầu nhìn Tiêu Ấp: “Lão Nhạc vẫn chưa về sao?”
Tiêu Ấp lắc lắc đầu: “Có lẽ bên Hoàng Thành Ti khó nghe ngóng.”
Bùi Khởi Đường nhìn sang: “Muội cảm thấy Hứa thị...”
Lang Hoa không biết vì sao, luôn cảm thấy việc này đến quá nhanh, cũng có chút kỳ lạ.
“Đại tiểu thư, Lão Nhạc đến rồi.”
Lão Nhạc vào phòng, lập tức mang theo khí lạnh, khắp người ướt hết, như vừa được moi từ dưới nước lên.
Lão Nhạc nói: “Ta đi hỏi lính gác, mấy ngày trước có người chết trong đại lao sau đó được lôi đi mai táng rồi, vì tội nhân của Hoàng Thành Ti hầu hết đều không có người thân tới nhận thi thể về chôn cất, hơn nữa làm việc này là vì tạo uy cho Hoàng Thành Ti, người có tội mới chết không toàn thây...”
Cũng chính là, hình phạt của Hứa thị hôm nay không có gì đặc biệt.
“Nhưng khi mang người chết đi thiêu hủy, thường sẽ mất một canh giờ, nhưng Hứa thị chỉ cần nửa canh giờ đã xử lí xong, nói là Tả Thừa Ân dặn dò, hôm nay Hàng Văn Đồng bình yên ra khỏi đại lao Hoàng Thành Ti, Tả Thừa Ân cảm thấy ảnh hưởng tới thể diện của Hoàng Thành Ti, vì vậy thiêu thi thể người chết cũng coi như là vì loại bỏ khí xui cho Hoàng Thành Ti.”
Lang Hoa cảm thấy không phải như vậy.
Sự việc xảy ra lại vào đúng thời gian này.
Hứa thị và phụ thân ít nhiều cũng có cùng nguồn gốc, nếu Hứa thị đã chết, để cho phụ thân xử lí thi thể, Tả Thừa Ân mới có thể đứng bên cạnh chế giễu.
Lang Hoa nhìn về phía Bùi Khởi Đường, bốn mắt gặp nhau, Bùi Khởi Đường lập tức hiểu ý Lang Hoa.
Có lẽ Hứa thị chưa chết.
Nếu dự đoán này đúng thì ai là người đưa Hứa thị ra khỏi đại lao Hoàng Thành Ti, mang Hứa thị đi có ý gì?
Một người phụ nữ đã mất danh tiếng, không có ưu điểm gì để mang ra trao đổi, ai có thể giúp bà ta như vậy.
Trừ khi Hứa thị có giá trị lợi dụng với ai đó.
Lão Nhạc lui ra, Tiêu ma ma cùng A Mạt và mấy người khác sang phòng bên.
Bùi Khởi Đường nói: “Hứa gia không tới Kinh thành, Thẩm Xương Cát đã chết, về lí mà nói thì một phụ nhân như Hứa thị có lẽ không thể có bản lĩnh cầu xin người bên cạnh giúp đỡ, thoát khỏi đại lao, thoát ra khỏi đại lao Hoàng Thành Ti không phải người bình thường nào cũng làm được.”
Lang Hoa gật đầu.
Vì vậy, Hứa thị rốt cuộc có giá trị gì mà khiến người khác mạo hiểm vì bà ta.