Chương 377ĐỐI PHÓ NGƯỜI
Tướng mạo con cháu Cố gia không phải là rất tốt.
Cố Thế Hoành tuy rằng khí chất không tệ, thế nhưng so với Từ Tùng Nguyên vẫn là chênh lệch một ít như vậy. Từ Tùng Nguyên đã bước vào tuổi trung niên, cả ngày chìm đắm với công văn, trên người sinh ra một chút phong độ khô khan của người trí thức, nhưng đôi khi so với người bình thường càng thêm trong suốt.
Tuy rằng đều là người ở Giang Nam, bằng vào tướng mạo vẫn có thể đến phân ra cao thấp riêng biệt.
Chính là điều này có thể nói rõ cái gì? Lang Hoa cho tới bây giờ không hề đem chuyện này để ở trong lòng, không nghĩ tới bây giờ Hoàng hậu nương nương lại rõ ràng mà nói ra.
Ninh Vương cũng nói nàng giống Từ Như Tịnh.
Hình như là đang cố ý đem nàng và Ninh Vương buộc chung một chỗ.
Đây là cách Hoàng hậu lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác? Nếu như nàng không chịu lấy lòng Hoàng hậu, kế tiếp nàng phải đối mặt chính là những lời ra tiếng vào không có điểm dừng.
Nếu như là tiểu thư nhà bình thường, ước chừng đều cảm giác được sợ hãi.
Nhưng nàng lúc nào để ý qua những thứ kia.
Danh tiếng, cấp bậc lễ nghĩa, chẳng qua chỉ là thủ đoạn người khác lên án nàng mà thôi.
Từ lão phu nhân nhíu mày, Từ gia bọn họ cũng không có nữ nhi như vậy, Cố Lang Hoa khắp nơi rêu rao, không để ý cấp bậc lễ nghĩa, nếu là đặt ở Từ gia chỉ sợ sớm đã bị trói đến trong tộc, nghĩ tới đây bà ta mỉm cười: “Từ gia chúng ta nào có phúc khí như vậy.”
Cố Lang Hoa hơi mím môi, ánh mắt trong suốt giống như ánh trăng trên trời đổ xuống hào quang, để cho người vĩnh viễn không cách nào bắt được: “Lão phu nhân nói phải, Từ gia có nhiều nữ quyến như vậy, nếu nói về giống nhau, đâu đến lượt thần nữ, là Hoàng hậu nương nương cất nhắc thần nữ.”
Nàng cũng là cho Từ lão phu nhân giác ngộ, đừng bởi vì muốn chèn ép nàng, mang nữ quyến Từ gia đều vòng vào bên trong.
Từ Như Tịnh cùng Ninh Vương gây ra chuyện, Từ gia đứng mũi chịu sào, danh tiếng bị hao tổn, huống chi Hoàng hậu nương nương cố ý phải đem chuyện này cùng liên hệ tới chính sự, Từ lão phu nhân dù muốn xem nàng bị chê cười, cũng không dám tùy tiện vào tham dự trong đó.
Người Từ gia nếu như đủ thông minh thì sẽ không trở thành con cờ trong tay Hoàng hậu nương nương.
Từ lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi, Cố Lang Hoa uy hiếp bà ta ngay trước mặt Hoàng hậu nương nương.
“Được rồi,“ Hoàng hậu đưa tay tới cầm tay Lang Hoa, “Không câu nệ ngươi, ngươi mấy ngày nay cũng là rất mệt mỏi, trở về nghỉ nhiều một chút.”
Lang Hoa khom người nhận, từ từ lui xuống.
Tiêu ma ma nghe được lời của Hoàng hậu nương nương, mồ hôi đã sớm ướt vạt áo, vội vội vàng vàng mà đem bạc trong tay kín đáo đưa cho Nội thị, lập tức đuổi theo Lang Hoa, đi ra Khôn Ninh Cung.
Hai người đi tới Thúy Trúc Lâm, Tiêu ma ma đang muốn nói, chợt thấy một bóng người từ trong rừng nhô ra, vươn tay liền hướng phía Lang Hoa bắt đi.
Tiêu ma ma kinh ngạc thiếu chút nữa la lên.
“Là ta.”
Người nọ dừng bước lại, Tiêu ma ma mới nhìn rõ diện mạo người này.
Ninh Vương ngơ ngác đứng ở nơi đó, đôi mắt nhìn Cố Lang Hoa: “Ta... Ta... Chính là nói câu... A Tịnh... Ngươi...”
“Ta không phải là A Tịnh,“ Thanh âm Lang Hoa trong trẻo, lẳng lặng nhìn Ninh Vương, “Vương gia cũng có thể rất rõ ràng, Từ Như Tịnh đã chết, ta không phải là nàng, sau này Vương gia không nên gọi ta A Tịnh.”
Ninh Vương bị nói xong ngẩn ra.
Lang Hoa nói tiếp: “Người chết đã rồi, Vương gia nếu đúng là có vài phần tâm tư với Từ Như Tịnh thì nên tôn trọng nàng, không nên thường thường mà gây ra phong ba nữa, để cho nàng không được yên ổn.”
Ánh mắt Ninh Vương giống như hơi đổi, có một tia tâm tình, giống như tuyết rơi xuống từ từ đọng lại, thế nhưng trong chớp mắt lại trở nên dại ra: “Ngươi đây là... Ta chính là nghĩ muốn nói cho ngươi... Đừng ở chỗ Hoàng hậu, sẽ không tốt, ngươi đừng đi nữa.”
Thanh âm của Ninh Vương rất thấp, trên mặt là biểu tình thận trọng.
Nói xong Ninh Vương càng không ngừng ở trước mặt xua tay: “Ngươi đừng nóng giận, ta... Ta chỉ là nghĩ...” Hắn tựa như bị người nhẹ nhàng nắm yết hầu, lại như cũ giùng giằng muốn nói nói ra, “Ngươi chính là...”
Nói xong lời cuối cùng lại bưng kín miệng mình, đem hai chữ “A Tịnh” gắng gượng mà nuốt xuống.
Ninh Vương nói: “Nếu ngươi mất hứng, sau này ta sẽ không nói,“ sau đó giống như hiến vật quý từ trong ngực lấy ra một túi hương, kín đáo đưa cho Lang Hoa, “Đây là ta tự mình làm, ngươi xem một chút... Rất thơm...”
Tiêu ma ma vội vàng tiến lên ngăn cản Ninh Vương: “Vương gia, tiểu thư nhà chúng ta không thể nhận gì đó của ngài, ngài vẫn là lấy về đi!”
Mặt Ninh Vương vốn hiện lên bộ dáng tươi cười bỗng mất đi sạch sẽ, cúi đầu xuống: “Ngươi... không thích hả? Lần sau, lần sau ta làm một cái ngươi thích, có được hay không?”
Thời điểm Ninh Vương mở miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, giống như là một đứa trẻ, hắn nhiều lần đem túi hương mở ra rồi khép lại, cuối cùng từ bên trong móc ra một chút hương liệu tới: “Đây đều là tự ta phối, ngươi ngửi thử một cái.”
Ai có thể nghiêm nghị cự tuyệt một đứa bé chứ.
Ninh Vương dùng sức xoa xoa hương liệu này, bất an liền lấy mu bàn tay xoa xoa gương mặt, lập tức đem phấn hoa trong tay bôi hết trên mặt.
Vừa thấy Ninh Vương đem chính chính mình bôi thành một vai hoa kiểm*, Tiêu ma ma cả người cũng buông lỏng xuống, nhẹ giọng khuyên bảo: “Vương gia, một lát lỡ bị người nhìn thấy, còn không biết sẽ nói gì nữa, ngài vẫn là đi nhanh lên đi!”
*Các vai nam vẽ mặt trong kinh kịch.
Trên mặt Ninh Vương lộ ra biểu tình lưu luyến không rời: “Ta có lời còn chưa nói hết đâu... Ta ở bên kia trồng cây tường vi, ngươi có thể đi xem với ta hay không... Ta thấy bọn nó rất nhanh sẽ héo tàn, muốn xem nữa thì phải chờ tới sang năm.”
Lang Hoa nói: “Vương gia trở về đi, ta sẽ không đi xem cùng người.”
“Tại sao chứ?” Ngón tay Ninh Vương hướng phía váy Lang Hoa, “Trên váy ngươi thêu cây hoa tường vi, ngươi không phải là thích cây hoa tường vi sao? Ngươi đưa cho Trưởng tỷ trên khăn tay cũng là cây hoa tường vi... Ta còn tưởng rằng... Ngươi... chắc chắn sẽ thích...”
Không nghĩ tới Ninh Vương sẽ chú ý những thứ kia.
Ninh Vương vẻ mặt mong chờ.
Lang Hoa sắc mắt như cũ không hề động: “Vương gia trở về đi!” Nói xong hướng phía Tiêu ma ma gật đầu, đi về phía trước, Tiêu ma ma ngăn cản đường đi của Ninh Vương.
Lúc này vẻ mặt Ninh Vương vô cùng cấp bách, đang muốn vòng qua Tiêu ma ma đuổi theo Lang Hoa thì phía sau đã truyền đến thanh âm của Nội thị: “Ninh Vương gia, ngài tại sao lại ở chỗ này đây? Người bên Thái hậu đang tìm ngài khắp nơi đó, ngài mau cùng với nô tỳ đi thôi! Đừng làm cho Thái hậu nóng nảy.”
Nội thị nói xong nhìn thoáng qua Tiêu ma ma, Tiêu ma ma lập tức ngầm hiểu, xoay người đuổi theo Lang Hoa.
Nội thị kéo lại cánh tay Ninh Vương: “Vương gia, chúng ta từ bên này đi... Nô tỳ dẫn đường cho ngài.”
Ninh Vương nhìn bóng lưng Lang Hoa, quơ quơ túi hương trong tay.
...
Lang Hoa ra cửa cung ngồi lên xe ngựa, Tiêu ma ma lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện gì xảy ra với Ninh Vương vậy, vì sao luôn luôn muốn chạy đuổi theo tiểu thư?”
Lang Hoa cũng cảm thấy kỳ quái.
Xe ngựa đi về phía trước, dần dần cách xa hoàng cung, Lang Hoa phân phó Tiêu Ấp đang đánh xe: “Đến nhà liền đem lão Nhạc gọi tới, ta có việc muốn cho hắn đi làm.”
Nàng muốn biết đoạn chuyện cũ của Từ Như Tịnh và Ninh Vương.
Xe ngựa còn chưa tới Cố gia chợt dừng lại, Tiêu ma ma mới vừa xốc lên màn xe muốn hỏi thì Bùi Khởi Đường liền khom lưng đi đến.
Vẻ mặt Bùi Khởi Đường thân thiết: “Ninh Vương có hù đến muội không?”
Bùi Khởi Đường nhanh như vậy đã biết tin tức, chẳng lẽ Nội thị mang Ninh Vương đi, là cơ sở ngầm của Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường nói: “Ta sợ muội ở trong cung sẽ có bất trắc gì nên để người chăm sóc cho muội, vốn là đề phòng Hoàng hậu, ai biết Ninh Vương lại từ nửa đường xông tới.”
Quả nhiên Nội thị kia là người của Bùi Khởi Đường.
Lang Hoa suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Khởi Đường: “Đường Bân nhận tội sao?”
Mấu chốt là ở nơi này, mọi chuyện đều liên quan tới vụ án của Đường Bân, chỉ cần bọn họ nhìn chằm chằm chuyện trọng yếu nhất, những vấn đề khác dù nàng không đi tìm hiểu rõ ràng, chính bọn hắn cũng sẽ tự đụng vào.