Chương 379CHUẨN BỊ
Đưa Lang Hoa về Cố gia, Bùi Khởi Đường liền trực tiếp về nhà, đi tới thư phòng.
Trương Đồng và Vương Phụng Hi đã chờ ở nơi đó.
Bùi Khởi Đường đi tới, ở phía trước, ánh tà dương mặt trời đang chiếu xuống, hắn khẽ mím môi, biểu tình có vài phần lạnh lùng.
Vương Phụng Hi nheo mắt, biết nhất định có chuyện trọng đại phát sinh, công tử rất ít khi có vẻ mặt như vậy.
Vương Phụng Hi tiến lên phía trước nói: “Có phải vụ án Đường Bân không thuận lợi hay không?”
Bùi Khởi Đường ngồi ở trên ghế không nói gì, một lát sau nhìn về phía Vương Phụng Hi: “Lúc phụ thân ta còn sống, ngươi có từng thấy Ninh Vương không?”
Vương Phụng Hi không khỏi vô cùng kinh ngạc, công tử đem hắn từ Trấn Giang gọi tới lẽ nào cũng là bởi vì chuyện của Ninh Vương?
Bùi Khởi Đường biểu tình nghiêm túc, Vương Phụng Hi không dám chậm trễ: “Có gặp qua, khi đó Ninh Vương gia còn chưa thành thân, giống như là vì chuyện gì mà tâm tình không tốt, liền đến Khánh Vương phủ làm khách. Ta còn nhớ rõ, Vương gia làm một cây cung cho Ninh Vương, lúc Vương gia cùng chúng ta nghị sự, Ninh Vương mang theo hai gã sai vặt ở trong vườn chơi một ngày đêm.”
“Khi đó Ninh Vương bệnh điên rất nặng, cứ đến buổi tối sẽ khóc nháo một mình không ngừng, không thích thấy hồ nước... Lúc đó Vương gia còn nói với chúng ta, đáng thương Ninh Vương vốn thích một người, kết quả người ấy lại chết đuối ở trong cung.”
Chân mày Bùi Khởi Đường cau lại, người mà phụ thân nói có phải là Từ Như Tịnh?
Sau đó Thái hậu đứng ra để Ninh Vương cưới Hàn thị làm Vương phi.
Hiện tại Ninh Vương phi thấy rõ bản thân khó bảo toàn, Ninh Vương lại vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Nếu đó thật là một kẻ ngu si thì cũng coi như là biểu hiện bình thường.
Hắn chỉ kỳ quái là vì sao Ninh Vương lại bắt lấy Lang Hoa không thả.
Lúc ở Tây Hạ đem Lang Hoa nhận nhầm thành Từ Như Tịnh, hiện tại ngay cả Hoàng hậu nương nương đều biết được chuyện này, thậm chí lấy việc này uy hiếp Cố gia.
Hắn luôn cảm thấy chuyện lần này không đơn giản chỉ là Hoàng hậu biết được Ninh Vương đem Cố Lang Hoa nhận nhầm thành Từ Như Tịnh.
Có một chuyện rất quan trọng liên quan tới Lang Hoa đang từng bước hé lộ.
Nhưng cũng tại chính lúc này Hứa thị “chết” tại trong đại lao Hoàng Thành Ti.
Hết thảy mọi chuyện đều quá mức trùng hợp.
Có người đang muốn hãm hại Lang Hoa, hơn nữa chuyện này cùng Hứa thị, Từ Như Tịnh và Từ gia có liên quan.
Hắn tuyệt đối không có khả năng thờ ơ.
Bùi Khởi Đường nhìn về phía Vương Phụng Hi: “Ngươi lập tức trở về Hàng Châu, đi điều tra một chút nhà mẹ đẻ Hứa thị, xem Hứa gia cùng Từ gia có quan hệ gì.”
Vương Phụng Hi không khỏi giật mình, công tử nghĩ như thế nào lại điều tra chuyện này?
Bùi Khởi Đường càng nghĩ càng thấy có vấn đề, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Tiền: “Lão gia ở nơi nào?”
Bùi Tiền lập tức nói: “Lão gia thu thập xong quần áo và đồ dùng hàng ngày chuẩn bị ngày mai khởi hành đi Thái Nguyên, hiện tại chắc là ở trong phòng phu nhân.”
Bùi Khởi Đường sải bước đi ra ngoài.
...
Bùi Tư Thông vừa mới hồi kinh thì lại phải rời đi, trong lòng không khỏi đối với thê tử có chút hổ thẹn, vì vậy mới sáng sớm liền tắm sơ qua, tựa ở đầu giường chuẩn bị cùng Bùi phu nhân nói mấy lời tâm sự.
Không nghĩ tới bên ngoài lại đột nhiên truyền đến thanh âm của hạ nhân: “Lão gia, Tứ thiếu gia tới.”
Bùi Khởi Đường?
Phu thê hai người đều rất khiếp sợ.
Nhất là Bùi phu nhân, vừa nghe mặt bà ấy liền biến sắc, lập tức đứng dậy mặc quần áo. Bà không bao giờ quên được buổi tối hơn mười năm trước, lão gia bỗng bí mật từ bên ngoài trở về, nói cho bà biết ông ấy nuôi vợ bé ở bên ngoài. Sức khỏe vợ bé có vẻ không tốt, sợ rằng sinh con xong sẽ chết. Lão gia khẩn cầu bà giữ bí mật, đem đứa bé kia trở thành con đẻ để nuôi nấng và xin thề từ đó về sau tuyệt đối không lại cưới vợ bé.
Bà tha thứ cho lão gia, vì lừa gạt Thái phu nhân, bà làm bộ mang thai mười tháng, lại cùng lão gia nhậm chức ở bên ngoài rồi giả bộ đem đứa bé sinh ra. Lão gia luôn cảm thấy có lỗi với bà nên mượn cớ cho đứa bé chữa bệnh, luôn đem nó nuôi ở bên ngoài.
Tuy rằng lão gia từ đó về sau thật không có lại cưới vợ bé, nhưng chuyện này vẫn như cũ là một vết sẹo trong lòng bà. Nói cho cùng lão gia là yêu thích đứa bé này, vì cho hắn địa vị con trai trưởng lại không tiếc lừa gạt trưởng bối trong nhà, thậm chí ở trước mặt Thái phu nhân gánh tội danh bất hiếu. Vì đứa bé này, mấy năm nay Bùi gia huyên náo gà bay chó sủa, lão gia đều nhịn xuống.
Mọi người đều thấy rõ, lão đại, lão nhị, lão tam cũng thường hỏi nàng chuyện Tứ đệ, thế nhưng ngoại trừ vài lời nói dối đã sớm soạn sẵn, bà cũng không biết nên nói đứa bé kia như thế nào mới tốt.
Bà cho rằng cuộc sống từ từ đi qua, cuối cùng chuyện này sẽ nhạt đi, ai mà nghĩ được đứa bé kia chẳng những được Hoàng thượng tín nhiệm, hơn nữa còn mang binh đánh thắng trận ở Diêm Châu, bắt giữ Lí Thường Hiển, bỗng chốc hào quang của nó liền vượt qua mấy ca ca. Thái phu nhân biết tin tức như thế, thế nào cũng muốn đưa nó quay về Bùi gia.
Bà cũng muốn, đây là chuyện tốt, dù sao nó cũng là con nối dòng của lão gia, có thể trở về nhận tổ quy tông, lão gia cũng sẽ vui vẻ.
Bùi Khởi Đường đã trở về nhưng lại một mình ở trong tiểu viện nhỏ phía Đông, rất ít cùng người nhà lui tới, dường như cùng toàn bộ người của Bùi gia cách một ngọn núi vậy.
Đây là lần đầu tiên Bùi Khởi Đường chủ động đến sân nhỏ của bà gặp lão gia.
Bùi phu nhân giúp Bùi Tư Thông mặc quần áo xong, hai người đi tới nhà chính.
Bùi Khởi Đường hướng Bùi Tư Thông và Bùi phu nhân hành lễ.
“Mẫu thân,“ Bùi Khởi Đường nhìn về Bùi phu nhân nói, “Nhi tử muốn cùng phụ thân nói mấy câu.”
Thái độ giống như là một người tính tình quật cường, gặp việc khó khăn, cuối cùng phải mở miệng hướng người bên cạnh xin giúp đỡ.
Bùi Tư Thông chưa từng thấy qua bộ dáng Bùi Khởi Đường như vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống: “Làm sao vậy?”
Bùi phu nhân cũng vội vàng nói: “Hai cha con vào thư phòng đi, ta để cho người bưng trà qua.”
Bùi Khởi Đường khom người nói: “Làm phiền mẫu thân.”
“Không có việc gì, không phiền phức...” Bùi phu nhân không biết nói cái gì cho phải, không nghĩ tới bầu không khí lúc gặp mặt của họ lại hòa hợp như vậy. Bùi Khởi Đường không hề làm khó bà, trái lại cấp bậc lễ nghĩa chu toàn.
Bùi Tư Thông và Bùi Khởi Đường đến trong thư phòng.
Bùi Khởi Đường sắc mặt thâm trầm: “Phụ thân lập tức sẽ đi Thái Nguyên, nếu như người của Hoàng hậu muốn nhúng tay vào vụ án này, trước tiên phụ thân có thể tạm thời đáp ứng.”
Bùi Tư Thông suy nghĩ một chút liền hiểu được: “Chuyện này cũng không khó, nếu con muốn đánh Hoàng hậu một cú trở tay không kịp, ta có thể trước tiên ổn định bọn họ.”
Đây là công việc, theo lí thuyết Bùi Khởi Đường có thể ngày mai mới cùng hắn thương nghị, nhưng vì sao ngày hôm nay lại vội vội vàng vàng tới tìm ông ta, hơn nữa còn là dáng vẻ tâm thần không yên.
“Còn có chuyện,“ Bùi Khởi Đường nói, “Con biết tổ mẫu cùng Thái phi có quan hệ không tệ, mấy ngày nay có thể nhờ tổ mẫu đi trong cung Thái phi trò chuyện hay không, hỏi thăm một chút tình huống trong cung, nhất là một ít tin tức có liên quan đến Cố gia.”
Bùi phu nhân bưng trà tiến đến đặt ở trước mặt hai cha con, nghe được lời Bùi Khởi Đường nói, không khỏi hơi nâng mắt lên.
Bùi Tư Thông có chút không giải thích được: “Cố gia đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì,“ Bùi Khởi Đường nói, “Con chỉ là có chút chuẩn bị.”
Hỏi thăm tin tức có thể cho Nội thị đi, vì sao lại muốn Thái phu nhân tiến cung, Bùi Tư Thông có chút không hiểu rõ: “Ta sẽ nói với tổ mẫu con.”
Bùi Khởi Đường gật đầu: “Sáng sớm ngày mai con sẽ đi thỉnh an tổ mẫu.”
Bùi Tư Thông vô cùng kinh ngạc, đây là chuyện chưa từng có a.
Bùi Khởi Đường một thân một mình ở bên ngoài lớn lên, không quá am hiểu xử lí các loại quan hệ trong nhà, cho nên hắn cùng Bùi gia qua lại cũng không mật thiết.
Vừa lúc lại có đồn đãi phụ tử bất hòa, người ở bên ngoài xem ra, chỉ coi là cha con bọn họ khúc mắc không có cởi ra, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng là bây giờ, Bùi Khởi Đường lại chủ động cùng trưởng bối của Bùi gia tiếp cận, đây là vì sao?
Bùi Tư Thông vẫn không nghĩ ra một kết quả nào hợp lý, Bùi Khởi Đường đã đứng dậy cáo từ đi ra ngoài.
Nhìn vẻ mặt trầm tư của Bùi Tư Thông, Bùi phu nhân không nhịn được nói: “Lão gia, trong lòng ngài nghĩ như thế nào?”
“Cái gì?” Bùi Tư Thông vẻ mặt đần ra, ngơ ngác nhìn Bùi phu nhân.
Bùi phu nhân thở dài: “Thiếp nói là việc Khởi Đường quan tâm chuyện Cố gia này.”