Chương 392NGHI NGỜ THÂN THẾ
Nghịch thiên cải mệnh, trước giờ Lang Hoa chưa từng tin có chuyện đó, nhưng sau khi trọng sinh, nàng đã chứng kiến quá nhiều kết quả không giống như kiếp trước, nói một cách chính xác, tại sao nàng lại không thay đổi số mệnh, thay đổi vận mệnh của kiếp trược, vận mệnh của nàng, Mẫn đại nhân, A Thần, huynh trưởng, bao gồm cả Hồ tiên sinh và Bùi Khởi Đường, số mệnh của họ đều không giống như kiếp trước nữa.
Sau khi xem xét cẩn thận chuyện của Hứa thị, nàng có thể khẳng định chắc chắn đáp án trong lòng.
Hứa thị và nàng đều là người trọng sinh.
Thế nhưng tại sao kiếp này Hứa thị lại làm những chuyện giống hệt kiếp trước?
Chẳng lẽ kiếp trước Hứa thị chính là như vậy?
Hứa thị có thể tiên tri hoặc cũng là người trọng sinh giống nàng, cho nên mới có thể nghịch thiên cải mệnh.
“Đang nghĩ gì vậy?” Bùi Khởi Đường đưa lô ấm tay cho Lang Hoa.
Đầu ngón tay chạm vào hơi ấm, Lang Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, ta chỉ đang cảm thấy Hứa thị rất kỳ lạ, nếu như nói vào kỳ thi ân khoa bà ta cố tình đi cửa sau để thêm Từ Sĩ Nguyên vào, vậy thì những chuyện bà ta làm sau đó đều khiến người khác cho rằng không thể lần ra được. Ta nghĩ ngay cả cao nhân huyền học như Lục Văn Hiển cũng là do một tay Hứa thị tạo nên.”
Trải qua kiếp trước, Lang Hoa hiểu rất rõ một điều, Hứa thị và Lục Văn Hiển đã lợi dụng huyền học để thao túng triều cục, mang lại vinh quang cho Lục gia và Hứa gia.
Kẻ tầm thường như Lục Văn Hiển lại có thể được Hoàng đế trọng dụng như Bùi Khởi Đường.
Nghĩ tới đây Lang Hoa liền ngẩng đầu nhìn Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường cũng đang suy nghĩ chuyện này, hai người bốn mắt nhìn nhau, Bùi Khởi Đường lập tức thấp giọng nói: “Muội đừng buồn, quan trọng không phải là ai sinh ra và nuôi dưỡng muội, mà là muội lớn lên bên cạnh ai, tuy ta là hậu duệ nhà Tề nhưng lại mang trên mình cái danh công tử Bùi gia, bây giờ ta thấy... như vậy cũng tốt...”
“Bùi lão phu nhân, Bùi phu nhân đều coi ta như con cháu Bùi gia, Bùi đại nhân cũng vậy, nếu ta gây ra chuyện gì không tốt, Bùi đại nhân lập tức răn dạy ta như một người cha.” Bùi Khởi Đường cười nói, “Sau khi phụ thân ta mất, ta không muốn liên lụy đến Bùi gia, cố ý tránh xa Bùi gia, nhưng Bùi đại nhân vẫn kiên trì gánh vác giáo đạo ta.”
Bùi Khởi Đường mắt sáng lên: “Thử nghĩ xem, người ở bên cạnh khi muội buồn, răn dạy muội khi muội phạm sai lầm, truyền thụ lại kinh nghiệm và những sai lầm trong cuộc sống cho muội biết, đó không phải là một người cha thì là gì nữa?”
Lang Hoa nghe được những lời này liền cảm thấy ấm áp.
“Còn muội, ngoài việc không được lựa chọn cách để đến với thế giới này ra, thì sinh ra ở Cố gia, lớn lên ở Cố gia, vì Cố gia làm biết bao chuyện người khác không làm được như vậy đã là đủ rồi.”
Lang Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện này tuy khiến nàng nghi ngờ về thân thế của mình, nhưng trong lòng nàng không hề quá buồn đau, “Ta đã không còn cần người khác chứng minh ta là ai nữa rồi.”
Cho nên, tổ mẫu mới dẫn người đến Phủ Ninh Vương.
Phụ thân mới tiếp tục thẩm tra Đường Bân, nhanh chóng giao lại khẩu cung của Đường Bân lên triều đình.
Họ không lùi bước, không do dự, mà toàn tâm toàn lực để bảo vệ nàng.
Đồng thời, nàng cũng sẽ không nghi ngờ chính bản thân mình.
Ước chừng là bởi vì có những trải nghiệm tương tự như Bùi Khởi Đường, lần thứ hai Lang Hoa cảm thấy đứng ở đây nàng không hề cô đơn, có một người thấu hiểu được cõi lòng của nàng, thấu hiểu tâm tình của nàng, ủng hộ nàng, trao cho nàng sự ấm áp, sau khi nhận thấy có điều kỳ quái lập tức cùng nàng điều tra hành vi bao năm nay của Hứa thị.
Cũng chính bởi vì như vậy, nàng mới đồng ý chia sẻ với hắn.
Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường: “Chúng ta cùng ngồi xuống đây, ta có chuyện muốn nói với huynh.”
Lão Nhạc từ trong phòng đi ra, Lang Hoa ngồi xếp bằng trên giường, đích thân châm trà cho Bùi Khởi Đường, khuôn mặt nàng tĩnh xuống, trong đôi mắt có ánh sáng nhàn nhạt đang chảy, nàng khẽ mím môi, so với ngày thường ôn hòa hơn mấy phần, ngón tay trắng nõn bưng chén trà, Bùi Khởi Đường nhận lấy, tầm nhìn lơ đãng quét qua ngón tay Lang Hoa, trái tim hắn liền giống như bị ai đó nhẹ nhàng ép xuống, sau đó hắn nghe thấy nhịp thở của mình cũng gấp rút hơn.
Bùi Khởi Đường không khỏi thở dài một cái, cố gắng để bản thân không có gì khác với bình thường, ánh mắt của hắn trong suốt, không có biểu hiện tâm thần nhiễu loạn.
Quả nhiên Lang Hoa không nhận thấy có điều gì khác thường, cũng không biết được rằng chỉ một nụ cười, một cử động của nàng cũng có thể khiến hắn rung động trong lòng như vậy.
Lang Hoa và Bùi Khởi Đường bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt hắn tựa như đã được sóng biển gột rửa, trong trẻo đến không nói được thành lời, giờ đây hắn đang yên lặng chờ đợi, mỗi câu nàng nói hắn đều tin tưởng, đều tiếp thu cả.
Tại sao hắn vẫn luôn thấu hiểu được nỗi lòng nàng như vậy, còn nàng dường như cũng hiểu tường tận hắn từ trong tiềm thức, đối mặt hắn cùng nhau ngồi xuống, cảnh tượng này dường như đã từng xuất hiện trước đây.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lang Hoa, Bùi Khởi Đường một lần nữa cúi đầu xuống, vân vê cái chén trong tay, giống như một vị cư sĩ tu thân dưỡng tính vứt lại tất cả những phồn hoa phía sau, lông mi chỉ khẽ động lại bại lộ hết tâm tư.
Nhịp tim của Lang Hoa cũng không khỏi đập nhanh hơn, có một cảm giác kỳ diệu đang dâng lên trong lòng nàng.
Lang Hoa mím môi: “Huynh có tin có tiên tri không?”
Bùi Khởi Đường có chút kinh ngạc ngẩng đầu: “Muội cũng nghĩ vậy sao?” Hứa thị thực sự rất giống như một người có tài tiên tri, có thể lợi dụng những điều bà ta biết trước sẽ xảy ra trong tương lai để mưu cầu trục lợi cho bà ta và những người bên cạnh.
Bùi Khởi Đường cẩn thận đánh giá: “Ta biết trước đây có một bài ca ‘Càn khôn vạn niên ca’, bản triều cũng có ‘Mai hoa tự’, nhưng những thứ đó đều có sau khi vương triều thành lập, để che giấu nhân tâm triều đình đã cố ý lưu truyền ra ngoài, từ chuyện đời trước tất nhiên có thể nói là linh nghiệm, nhưng chuyện sau đó ghi chép lại cũng rất mơ hồ, những thứ này cũng là một dạng của huyền học, ta không hề tin tưởng nó.”
Người thông minh đều không tin tưởng những thứ đó.
Lang Hoa gật đầu: “Ta không nói đến những thứ đó, nếu có người mang theo ký ức của kiếp trước để sống lại kiếp này thì sao? Tuy bà ta không thể dự báo tương lai, nhưng bà ta rất rõ ràng những con đường đã từng đi qua, những chuyện đã từng làm trước đây.”
“Giống như Hứa thị, những chuyện bà ta làm, tuy trông có vẻ như không hề liên quan đến bà ta, nhưng đều có thể truy ra được có quan hệ mật thiết tới bà ta, khi đó bởi vì kiếp trước bà ta đi qua con đường này nên tự nhiên biết được con đường này sẽ dẫn đến đâu.”
Bùi Khởi Đường ngẩng đầu, ánh mắt dần trầm trầm mặc, hắn biết Lang Hoa sẽ không tùy tiện nói ra những lời này, hơn nữa chúng đều có căn cứ rõ ràng, hiển nhiên là đã trải qua suy nghĩ cẩn trọng.
Nhất là ánh mắt nàng vô cùng chắc chắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lần đầu tiên Bùi Khởi Đường nghe được lời giải thích như vậy về tiên tri, sau khi Lang Hoa nói xong, vẻ mặt của nàng khẽ thả lỏng, dường như cuối cùng cũng nói ra được bí mật trong lòng nàng.
Một người có thể tin tưởng một chuyện vô cùng hoang đường trong mắt người khác, thường là vì chính bản thân nàng đã trải qua.
Lang Hoa bây giờ khiến hắn cảm thấy như vậy.
Nếu như đây cũng là bí mật của Lang Hoa thì sao?
Một đứa trẻ mới chỉ hơn mười tuổi lại có thể xoay chuyển càn khôn, thứ để dựa vào cũng không phải là Phật Bồ Tát mà là...
Nghĩ tới đây ngón tay Bùi Khởi Đường không khỏi cuộn lên, Lang Hoa không nói ra những lời này, hắn cũng không nên thăm dò, họ đang nói chuyện về Hứa thị thì sẽ chỉ có Hứa thị mà thôi.
Bùi Khởi Đường nói: “Tuy rằng ta rất khó tin, nhưng muội đã nói ra thì ta bằng lòng thử đi suy đoán xem sao.”
Bùi Khởi Đường không mở lời cắt ngang nàng, phủ quyết suy nghĩ của nàng, như vậy đã là chuyện rất hiếm thấy rồi.
Lang Hoa nói: “Bây giờ nếu cẩn thận suy nghĩ lại chuyện hồi nhỏ của ta thì thấy, Hứa thị chưa từng may y phuc cho ta, chưa từng dạy dỗ ta, không hề nói với ta điều hay lẽ phải, chỉ giả bộ cưng chiều trước mặt người khác, sau lưng thì hững hờ không quan tâm, trước đây ta cho rằng Hứa thị chán ghét Cố gia và phụ thân ta nên không quý mến ta.”
“Nếu ta không phải là nữ nhi của Cố gia, thì tại sao Hứa thị lại làm vậy với ta? Bao năm nay bà ta thân thiết với Từ Sĩ Nguyên như vậy, có thể nói hai người họ tình cũ chưa dứt, nếu ta là con của Từ Sĩ Nguyên, thì Hứa thị nắm chặt được ta mới là quân bài tình cảm tốt nhất đối với Từ Sĩ Nguyên.” Nhưng kiếp trước người đàn bà mưa nắng thất thường như Hứa thị từ đầu đến cuối chưa từng lợi dụng nàng để đến bên Từ Sĩ Nguyên.
Từ Sĩ Nguyên cũng chưa từng quan tâm hay thân thiết với nàng.
Nàng không giống như là con gái của Từ Sĩ Nguyên, thậm chí cũng không hề có tình mẫu tử với Hứa thị.
Lang Hoa nói: “Quan hệ giữa ta và Hứa thị, ta giống như là người Hứa thị căm hận thì đúng hơn.”