Chương 404BẮT CHƯỚC BỪA
Từ Tùng Nguyên đi tới phân phó Quản sự trong viện: “Không ai được phép đưa cơm cho hắn. “
Từ Chính Nguyên đang muốn thấp giọng nói chuyện với Từ Sĩ Nguyên. Tiếng của Từ Tùng Nguyên lại truyền tới: “Lão nhị, đi ra, ta có lời cần nói với đệ.”
“Ngày hôm nay huynh ấy thực sự không bình thường, đệ đạp phải đuôi huynh ấy à?” Từ Chính Nguyên nhíu mày, “Bên lão thái thái sợ rằng tạm thời chưa thể nguôi giận, đệ yên tâm, ta tìm được cơ hội sẽ giúp đệ nói rõ ràng.”
Trên mặt Từ Sĩ Nguyên nhìn không ra vui buồn, khẽ gật đầu. Ở đây vốn có ba người, Ninh Vương phi, Hoàng hậu, Cố Lang Hoa, hoàng thân quốc thích, mẫu nghi thiên hạ cũng thua trong cục diện này, chỉ thoát Cố Lang Hoa. Có Thái hậu chống đỡ, Vinh Quốc Công bảo vệ, Cố gia trên dưới một lòng, đừng nói Hà Hương lâm trận lùi bước, dù là miệng lưỡi thiên hạ, cũng khó tổn hại đến Cố Lang Hoa chút nào.
Cố gia đó vẫn là Cố gia mà ông ta biết sao?
Năm đó vợ chồng Hứa thị và Cố Thế Hoành sinh ra nhiều oán hận, cho ông ta cơ hội chen chân vào.
Nếu không phải lúc đó ông ta cùng đường, làm sao có thể sẽ muốn một nữ nhân ngu xuẩn như Hứa thị, sau khi mọi chuyện đã qua, Hứa thị lại sinh ra tâm tư muốn cao chạy xa bay với ông ta. Ông ta không chịu đáp ứng, Hứa thị lấy cớ mang thai, lúc đó ông ta căn bản không để ý tới Hứa thị.
Sau khi hắn đỗ đạt, nhậm chức trong triều đình, Hứa thị viết phong thư nói cho ông ta biết: Bà ta sẽ đưa hài tử đến Từ gia, bởi vì vốn dĩ là cốt nhục Từ gia.
Hắn cho rằng Hứa thị chỉ nói bừa vậy thôi.
Sau lại nghe nói đại tẩu đi ngang qua Trấn Giang thì sinh Cẩn Du, đồng thời còn có Cố Lang Hoa ra đời.
Ông ta đã hoài nghi khi đó Hứa thị động tay động chân, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, hai người phụ nữ có thai gặp nhau, sinh con ngay ở nông thôn, bà đỡ nhận đỡ đẻ chết một cách bi thảm trên đường về nhà.
Ông ta không hỏi rốt cuộc Hứa thị có ra tay hay không, Hứa thị cũng không hề nhắc lại, chỉ là sẽ viết cho ông ta vài phong thư kỳ quái, trong thư đều nhắc tới chuyện sắp xảy ra.
Ngoài mặt ông ta vẫn hờ hững với Hứa thị như trước, lại sai người chú ý hành động của Hứa thị.
Hứa thị cũng có chuyện nói sai, đó chính là về Cố gia.
Từ sau cuộc chiến Trấn Giang, biểu hiện của Cố Lang Hoa rất khác thường, mang theo Cố gia rời khỏi Trấn Giang, đi tới kinh thành, lại cùng lang trung đi Tây Hạ, ở Tây Hạ kết giao cùng Đông Bình Trưởng Công chúa, quang minh chánh đại buôn bán dược liệu.
Hứa thị đoán trước rất nhiều chuyện, nhưng lại không nói đúng kết cục của Cố gia.
Cố Thế Hoành không chết, Cố gia cũng không gục ngã từ đó không thịnh vượng, Cố Lang Hoa cũng không từng sống cuộc sống túng quẫn nhờ vả khắp nơi, thậm chí ngay cả Cố lão thái thái bệnh mãi không khỏi cuối cùng vẫn sống tốt.
Hiện tại điều ông ta muốn biết nhất chính là, Cố Lang Hoa muốn làm gì? Ông ta không tin Cố Thế Hoành thật lòng làm việc cho Hoàng thượng, Cố Lang Hoa chỉ đơn giản ngồi giảng kinh cho Thái hậu như vậy.
Người có bao nhiêu bản lĩnh sẽ gây ra bấy nhiêu chuyện.
Chỉ cần có thời cơ thích hợp, ông ta không tin người như Cố Lang Hoa sẽ không nhúng tay.
Cố Lang Hoa sẽ đứng ở bên nào.
Để lời đồn Hứa thị và hắn cấu kết ồn ào lên, Cố gia chắc chắn nghĩ cách ngăn chặn lời đồn, như vậy thanh danh của ông ta ít nhiều sẽ bị hao tổn, thế nhưng không có chứng cớ xác thực, thì không thể ảnh hưởng đường làm quan của ông ta, quan trọng nhất là, có thể mượn gió đông của Cố gia lật đổ Ninh Vương phi và Hoàng hậu.
Đến khi Cố Lang Hoa tới tìm hắn chứng thực, ông ta sẽ dẫn dắt Cố Lang Hoa, để Cố Lang Hoa cho rằng ông ta mới là cha ruột của nàng, như vậy là có thể lôi kéo Cố Lang Hoa đến bên cạnh ông ta.
Từ Sĩ Nguyên nghĩ tới đây, Quản sự bên người tới bẩm báo: “Lão gia, người của nha môn Hình bộ truyền ngài đi qua...”
Từ Chính Nguyên vui mừng: “Tam đệ ngươi mau đi đi, cũng không thể vì chuyện nhà bỏ lỡ việc công được.”
Từ Sĩ Nguyên làm ra vẻ tâm sự nặng nề đứng lên.
Trong phòng truyền đến tiếng của Từ lão phu nhân: “Để hắn đi, ném hết mọi thứ của hắn ra khỏi nhà cho ta, ta đã sớm nói không cho phép hắn bước vào cửa Từ gia, hôm nay vẫn là lời này, lập tức đi làm ngay.”
Hạ nhân Từ gia đương nhiên không dám động thủ, Từ lão phu nhân lại lạnh lùng nói: “Thế nào? Ta nói các ngươi không nghe à? Muốn lão thái bà ta tự động thủ phải không?”
Trong phòng truyền đến tiếng đồ sứ vỡ.
Từ Sĩ Nguyên nhìn sang Từ Chính Nguyên bên cạnh: “Mẫu thân nổi giận như vậy, ta vẫn nên tạm thời dọn ra ngoài trước đã.”
Ánh mắt Từ Chính Nguyên lóe lên, Từ Tùng Nguyên không chịu nói đỡ, ý Từ lão phu nhân đã quyết, tạm thời chắc cũng chỉ có thể làm như vậy.
Từ Cẩn Du từ trong nhà đi ra,Từ Chính Nguyên lập tức nghênh đón: “Bên trong thế nào?”
Từ Cẩn Du lắc đầu: “Tổ mẫu giận lắm.”
Hoàn toàn không có đường cứu vãn.
Từ Sĩ Nguyên gọi nha hoàn tới, để nha hoàn giúp đỡ Từ tam thái thái thu thập rương hòm, cả nhà đột nhiên đến kinh thành rồi lại bị Từ lão phu nhân đuổi thẳng ra ngoài không chút nể tình.
Nhìn mấy rương hòm bị mang lên xe, Từ Cẩn Du thở dài một tiếng, đang muốn xoay người quay về phòng Từ lão phu nhân, chợt nghe tiếng của Từ Sĩ Nguyên vang lên bên tai: “Chỉ cần con được ở nhà là tốt rồi.”
“Không cần theo chúng ta bôn ba chịu khổ.”
Từ Cẩn Du đổ mồ hôi lạnh.
Từ Sĩ Nguyên nói: “Con phải nhớ kỹ, bất luận là lúc nào, con đều là Từ Đại tiểu thư, tương lai... Phải giúp lão phu nhân quản gia, sẽ dùng thân phận trưởng nữ đích tôn gả đi.”
“Con phải nghĩ cách bảo vệ mình, dù tương lai Cố Lang Hoa điều tra tất cả mọi chuyện rõ ràng, con cũng phải nghĩ mọi cách đứng ở chỗ không thể thua.”
Từ Cẩn Du nắm tay thật chặt.
Từ Sĩ Nguyên nói tiếp: “Bằng không, Cố Lang Hoa sẽ cướp đi tất cả của con.”
Cố Lang Hoa là cái thá gì.
Từ Cẩn Du vừa định cười lạnh.
Từ Sĩ Nguyên lại như đã nhìn thấu suy nghĩ Từ Cẩn Du: “Con có thể không tin lời của ta, nhưng con không thể coi thường Lang Hoa, qua không bao lâu nữa, Cố gia sẽ là thương nhân số một số hai ở Đại Tề, Cố Thế Hoành cũng sẽ nắm chặt Hoàng Thành Ti trong tay, tiền tài và quyền lợi, cộng lại đủ để lay động triều đình.”
“Con nên học Cố Lang Hoa, một nữ tử vẫn có thể quản gia.”
Từ Tùng Nguyên không được Từ lão phu nhân thích, tính tình Hàng thị dịu dàng nhu nhược, nàng muốn chưởng gia chắc chắn có thể làm được, chẳng lẽ nàng còn có thể thua Cố Lang Hoa sao?
Từ Cẩn Du nói: “Lời của ngươi nói, ta sẽ không tin tưởng.”
Từ Sĩ Nguyên thở dài: “Còn ai có thể nói cho con những thứ này chứ? Ai lại đi nói với con những chuyện này? Thật là một đứa nhỏ ngốc.”
Từ Cẩn Du há to mồm kinh ngạc đứng ở nơi đó, một lát mới quay đầu lại, cũng đã không thấy Từ Sĩ Nguyên đâu nữa. Từ Cẩn Du dựa vào cửa nguyệt lượng.
Không cần biết Từ Sĩ Nguyên nói thật hay giả, nàng phải nghĩ mọi cách nắm Từ gia trong lòng bàn tay.
Chắc chắn nàng có thể làm được.
...
Lang Hoa xòe tay để cho Thanh Thanh tha vừng trong lòng bàn tay đi.
“Tiểu thư, Phúc An Công chúa tới.”
Lang hoa cười đón Tề Ngọc Song ở cửa thùy hoa, đang định hành lễ...
Tề Ngọc Song đã vội bước tới bịt kín miệng Lang Hoa: “Ngươi đừng có mà nói Phúc An Công chúa cái gì nữa, từ lúc Hoàng thượng phong thưởng xuống, người quen hay không quen cũng đều đến bái kiến Công chúa, những lời này ta nghe đến buồn nôn rồi, ngươi vẫn cứ gọi ta là Ngọc Song đi.”
Lang Hoa kéo tay Tề Ngọc Song xuống: “Ta vốn cũng không định gọi ngươi là Công chúa, ngươi nói vậy ta mới nghĩ tới, liệu có cần gọi hết người nhà ra bái kiến không nhỉ...”
Lang Hoa còn chưa nói hết lời, Tề Ngọc Song đã bước tới cù, chọc cho Lang Hoa cười không ngừng, hai người vào phòng, hai mắt Tề Ngọc Song sáng lấp lánh: “Sau khi Ninh Vương phi vào đại lao, Hoàng Thành Ti điều tra theo vụ án của Phủ Ninh Vương... Có vài người đã bắt đầu ngồi không yên.”