Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 410: Chương 410




Chương 410KHÔNG PHẢI CHUYỆN KHÓ Lang Hoa bước ra cửa, Tiêu Ấp lập tức đuổi theo.

Lang Hoa dặn dò: “Đợi Chu Tứ tỉnh rượu thì nói lại những lời ta vừa nói cho hắn nghe, sau đó đưa hắn rời khỏi Cố gia.”

“Người đó thật sự do Từ Sĩ Nguyên phái đến sao?” Tiêu Ấp chau mày.

Lang Hoa có ý đào tạo Tiêu Ấp nên giải thích rõ ràng: “Từ Sĩ Nguyên cố ý chọn một người trung thành lại thẳng thắn đến mật báo, để chúng ta biết là hắn đứng phía sau sắp đặt, sau đó Cố gia bất giác sẽ nhận ân tình này của hắn.”

Tiêu Ấp chợt hiểu ra.

Lang Hoa ngước mắt lên: “Ta ghét nhất là kiểu lén lút này.” Nếu ông ta muốn thể hiện sự ăn năn, muốn làm “phụ thân” bù đắp mọi chuyện thì phải bỏ ra nhiều công sức hơn.

Yêu cầu của nàng đối với phụ thân rất cao.

Lang Hoa nghĩ đến đây liền nhìn về hướng thư phòng.



Hàn Chương cẩn thận nghe Bùi Khởi Đường nói.

Bùi Khởi Đường trên chiến trường phát huy tài đánh nhanh thắng nhanh một cách tinh tế, nay gặp phải chính sự, ra tay cũng rất nhanh gọn.

Hàn Chương hỏi: “Những gì Triệu Nhị nói trong Hoàng Thành Ti, ngươi định khi nào thì cho Hoàng thượng và Thái hậu biết?”

Ánh mắt Bùi Khởi Đường lóe sáng: “Sau khi bắt quả tang được Trang Vương, dù sao cũng là xử oan trọng thần triều đình, tội danh này không dễ dàng ém xuống. Ngoài việc chúng ta điều tra, Trang Vương thêm chút lửa mới có thể khiến mọi chuyện càng thuận lợi.”

Hàn Chương cũng nghĩ vậy, đây chính là một công đôi việc.

Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Muốn tìm được chứng cứ của Trang Vương ở kinh đô, phải thương lượng với người ở Kinh Doanh, suy cho cùng thì người trấn giữ thành đều là tướng sĩ Kinh Doanh.”

Hàn Chương nói: “Không phải ngươi có thể điều động người của Kinh Doanh và Hoàng Thành Ti sao? Cần gì phải dùng người khác.”

Bùi Khởi Đường cười nói: “Tuy hiện tại là phó tướng thuộc hạ của ta trấn thủ cửa thành, nhưng kinh đô có chín cửa, chúng ta không thể chú ý hết tất cả được, những kẻ đó chỉ cần đợi lúc ta sơ hở mà hành động thì có thể an toàn rời khỏi thành.”

“Nếu đã như vậy, muốn bắt được bọn chúng nhất định phải tìm người phối hợp.”

Hàn Chương hiểu ý của Bùi Khởi Đường, hắn chau mày, ánh mắt trầm xuống: “Trước đây Kinh Doanh đều nghe lệnh của Hoàng thượng, cho dù họ nể mặt chúng ta, nhưng sẽ không hoàn toàn nghe theo sự điều khiển của ngươi. Nếu ngươi phán đoán không sai, vấn đề ở chỗ Trang Vương, Trang Vương muốn thoái thác thì nhất định sẽ sắp xếp trước.”

“Đến lúc đó tướng sĩ canh cửa sẽ phải cân đo phân lượng giữa ngươi và Trang Vương, trừ phi ngươi lôi Hoàng thượng ra mới không có sai sót, nhưng như thế lại bứt dây động rừng.”

Tinh thần Bùi Khởi Đường rất thoải mái, trong ánh mắt có sự bình tĩnh khiến người khác cảm thấy yên tâm: “Quốc Công gia chỉ cần mời Thường phó tướng đang nhậm chức ở Kinh Doanh ra, chuyện còn lại cứ để ta lo.”

Hàn Chương nghi ngờ không biết Bùi Khởi Đường có làm tốt việc này được không.

Nhưng trước mắt không còn cách nào tốt hơn.

Hàn Chương híp mắt lại, lấy ra một tấm thiệp đưa cho Vân Thường: “Cầm thiệp của ta đi tìm Thường Dụ, nói ta mời huynh đệ họ uống rượu.”

Nói xong Hàn Chương nhìn Bùi Khởi Đường một cách đầy nghi ngờ: “Ngươi thử đi.”

Bùi Khởi Đường tuy có vài phần bản lĩnh, nhưng ánh mắt đều hướng về Lang Hoa, điều này khiến Hàn Chương không thích hắn tý nào.

Người trẻ tuổi ngông cuồng rất nhiều, lúc vẻ vang thì không cần nói, khi thất bại đều liên lụy đến người bên cạnh. Lần này nếu Bùi Khởi Đường thất bại, cũng coi như cho hắn một bài học.

Hàn Chương nhẹ nhàng nói: “Thường Dụ trấn giữ cửa thành kinh đô đã bảy tám năm, việc trấn giữ cửa thành rất dễ xảy ra sai sót, hắn có thể giữ vững được lâu như vậy, tất nhiên là có bản lĩnh, dù hắn có đồng ý với ngươi, thì cũng có thể chỉ là khéo léo ứng phó với ngươi, nhưng có thể bắt được tội phạm và vật chứng hay không thì cơ hội chỉ có một lần.”

Vinh Quốc Công đang nhắc nhở hắn, đừng khinh địch.

Bùi Khởi Đường nói: “Quốc Công yên tâm.”



Tiệc rượu đã định tại Phi Yến Các.

Với danh tiếng và địa vị của Hàn Chương, thiệp gửi đi từ Vinh Quốc Công phủ, sẽ không ai từ chối, vì vậy Thường Dụ biết chuyện này nhất định có liên quan đến vài vụ án triều đình đang điều tra, nên dẫn người đến điểm hẹn.

Chuyện Thường Dụ không ngờ đến là sau khi đẩy cửa vào, người tiếp hắn là Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường là nhân vật mới được Hoàng thượng sủng ái, mọi chuyện lớn gần đây trong kinh đa số đều liên quan đến hắn, nay hắn lại đang dẫn người của Kinh Doanh phối hợp cùng Hoàng Thành Ti tra án.

Trong lòng Thường Dụ đã hiểu, tiệc rượu tối nay là liên quan đến vụ án của Đường Bân.

Vụ án Đường Bân, nước rất sâu, người bình thường sẽ không dám nhúng tay vào.

Tuy Kinh Doanh phối hợp tra án nhưng chỉ là cùng điều tra, nói thẳng ra làm tốt hay không thì đều không liên quan đến Kinh Doanh, vì thế bọn họ chỉ nhận lời ngoài mặt, thực chất là muốn tránh đắc tội với người khác mà thôi.

Thường Dụ giữ nguyên chủ ý, trên mặt lộ ra nụ cười ngạc nhiên, bước đến hành lễ với Bùi Khởi Đường: “Vị này là Bùi đại nhân, ta từng gặp trong nha môn. Nói ra cũng thật trùng hợp, hôm qua ta còn nói muốn mời Bùi đại nhân đến, người học võ chúng ta chỉ cần sảng khoái uống vài ly thì cũng xem như đã có giao tình, không ngờ hôm nay lại mượn danh Vinh Quốc Công.”

Người bên cạnh Thường Dụ cũng tiến đến hành lễ với Bùi Khởi Đường.

Hàn Chương đứng một bên, ánh mắt sâu xa, cảnh tượng này quả giống như hắn đã dự liệu, lời Thường Dụ nói đều là những câu trên quan trường, nghe có vẻ thân thiết nhưng lại rất hời hợt, chuyện của Bùi Khởi Đường rõ ràng làm không xong rồi.

Bùi gia ở xa kinh thành đã lâu, Bùi Khởi Đường muốn có chỗ đứng trong kinh thành, vẫn còn cần chút thời gian.

Hơn nữa Bùi Khởi Đường lại có thân phận không thể lộ ra ngoài.

Chỉ dựa vào điểm này, Hàn Chương đã nhìn không thuận mắt vị “Bùi Tứ công tử” này.

Hắn không muốn Cố gia và Lang Hoa vì Bùi Khởi Đường mà lâm vào nguy hiểm.

Mọi người ồn ào ngồi xuống.

Cả phòng đều là võ tướng, người nào cũng cao to, trên người không giấu được sát khí.

Bùi Khởi Đường cũng không thua kém, ngồi giữa mọi người, khí thế anh hùng, vững vàng khiến người bên cạnh khó thể sánh bằng. Trên mặt hắn tuy nở nụ cười, nhưng lại khiến Thường Dụ bên cạnh cảm thấy căng thẳng.

Điều khiến Hàn Chương không ngờ được là Bùi Khởi Đường không nói nhiều lời nhưng lại có thể nắm cả cục diện.

Uống vài lần rượu, Hàn Chương viện lí do đi ra ngoài, Bùi Khởi Đường dứng đậy rót rượu cho Thường Dụ.

Những người khác cũng kéo nhau lui ra.

Bùi Khởi Đường nhìn Thường Dụ: “Nghe nói quân tư năm ngoái của Kinh Doanh không hề phát ra hết.”

Nói đến chuyện này, Thường Dụ thở dài theo thói quen: “Nói ra thì, như chúng ta thế cũng tốt rồi, thêm lương thực cũ vào thì miễn cưỡng cũng đủ dùng, tốt hơn nhiều so với Cấm quân và Sương quân, các huynh đệ đã biết hài lòng rồi. Ai bảo mấy năm nay không thái bình làm chi, biên cương có chiến sự, năm nào cũng có thiên tai, quốc khố trống rỗng, thật sự là hết cách.”

“Muốn Hộ bộ phát tiền, vẫn còn cách khác,“ Bùi Khởi Đường cười nhẹ, “Trước mắt có một khoản, phải xem rơi vào tay ai.”

Thường Dụ lờ mờ đoán được Bùi Khởi Đường đang nói gì, cười khổ một tiếng: “Chỉ tiếc chuyện của Hộ bộ không phải chúng ta nói là xong.”

“Triều đình lại có chính sách mới,“ Bùi Khởi Đường nói, “Nói ra thì cũng không phải chính sách mới gì, ở thời Thái tổ đã từng áp dụng qua, Thường huynh nghe thử sẽ biết khoản tiền này đến từ đâu.”

Thường Dụ đột nhiên lấy lại được tinh thần, không ai rõ hơn hắn, Kinh Doanh bây giờ đổ nát thế nào, sớm đã không còn vinh quang của trước kia, vì thế hắn không thể không động lòng.

Bùi Khởi Đường cúi đầu, Thường Dụ lập tức đưa tai qua lắng nghe.

Nói xong vài câu, trước mắt Thường Dụ sáng lên: “Bùi đại nhân nói thật chứ?”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.