Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 427: Chương 427




Chương 427ĐI SĂN Tề Ngọc Chân rất muốn kéo tỷ tỷ lại để hỏi cho rõ ràng, nhưng nữ quan đã ra hiệu cho các nàng đi vào trong.

Trong phòng đốt hương, giống như một màn sương mù, quấn quanh trên xà nhà.

Thái hậu ngồi đó cười, đang lật qua lật lại túi thơm trong tay.

Toàn thân Tề Ngọc Hoàn như bị kim đâm vào, quả nhiên Thái hậu rất thích Cố Lang Hoa.

Hai người tiến lên phía trước hành lễ, Thái hậu phất phất tay ban ngồi.

“Nghe nói mẫu thân các ngươi đã mời Nữ tiên sinh,” Thái hậu nói rồi nâng chén trà lên uống, “Các ngươi học được cái gì rồi?”

Tề Ngọc Hoàn nói: “Chính là Nữ Tứ Thư ạ.” Những quyển sách đó ghi chép rất khô khan nhàm chán, mẫu thân vì đối phó với Thái hậu nương nương, mỗi ngày đều yêu cầu tiên sinh giữ tỷ muội nàng ta ở trong phòng, đây cũng là nguyên nhân khiến nàng ta căm hận Cố Lang Hoa, nếu không phải vì Cố Lang Hoa bọn họ sao có thể bị Thái hậu nương nương trách phạt như vậy.

Thái hậu vuốt ve túi thơm ở trong tay: “Vậy các ngươi học được rồi sao?”

“Học được rồi ạ,” Tề Ngọc Hoàn cúi đầu xuống, “Lần trước ở Từ Ninh Cung con không nên không hiểu lễ nghĩa, khiến Thái hậu nương nương thương tâm, sau này chúng con sẽ không dám làm như vậy nữa.”

“Vậy thì tốt rồi,” Trên mặt Thái hậu lộ ra vẻ vui mừng, “Như vậy Ai gia cũng yên tâm rồi.”

Thái hậu không nói thêm gì nữa, Tề Ngọc Chân hiểu, đang muốn đứng dậy cáo lui, Tề Ngọc Hoàn lại không có ý rời đi, ngược lại nhìn về phía lư hương bên cạnh: “Thái hậu nương nương mới vừa xông hương sao?”

Thái hậu gật đầu: “Lang Hoa nói mùi hương này có lợi đối với Ai gia, phấn hương này là dùng tô hợp hương, trầm hương, đàn hương làm thành, thường ngày có thể đặt trong lư hương, nếu trong lòng Ai gia không thoải mái, còn có thể tán nó ra uống, cái này Ai gia từ trước tới giờ không biết,” Nói tới đây ánh mắt Thái hậu sáng lên, nhìn Tề Ngọc Hoàn, “Các ngươi có biết không?”

Tề Ngọc Hoàn từ trước tới giờ chưa từng nghe nói qua loại chuyện này, hương liệu cũng có thể dùng để chữa bệnh sao? Điều này mà Cố Lang Hoa cũng nghĩ ra được, những đồ đặt trong lư hương làm sao có thể ăn được chứ.

Xuất thân thương nhân quả nhiên là coi trời bằng vung, vì muốn Thái hậu nương nương vui vẻ, cái gì cũng dám làm.

Dù gì cũng chỉ là hương liệu mà thôi, ai chưa từng dùng qua, rốt cuộc có cái gì lạ chứ? Làm sao đặt trong tay nàng ta liền không giống như vậy nữa, mỗi người đều như cầu tiên dược trong tay nàng, người người dùng số bạc lớn nhưng lại hớn hở vui mừng…

Tề Ngọc Hoàn ngẩng đầu lên, cảm giác tức giận không biết từ đâu đến khiến toàn thân nàng ta như bốc cháy: “Có chuyện thần nữ vốn không muốn nói, nhưng nghĩ tới việc Thái hậu nương nương còn muốn uống những thứ này, trong lòng liền không khỏi lo lắng.”

Thái hậu nương nương rất kinh ngạc: “Ngươi nói xem, có chỗ nào không đúng sao?”

Tề Ngọc Hoàn mím mím môi, cầm túi thơm trong ống tay áo ra: “Thái hậu nương nương, túi thơm này là thần nữ lấy từ trong tay nữ quyến mang tới, thần nữ ngửi được mùi bên trong, dám nói bên trong có trộn đồ giả.”

Cố Lang Hoa giở những trò lừa gạt này bịp được những nữ quyến chưa thấy qua sự đời thì thôi đi, nhưng tuyệt đối không thể lừa gạt nàng ta.

Thái hậu nghe những lời này không khỏi sững người: “Trộn đồ giả?”

Tề Ngọc Hoàn nói: “Mấy ngày nay giá cả hương liệu tăng mạnh, thần nữ hoài nghi thương nhân sẽ mượn việc này để mưu lợi, nhưng không nghĩ rằng Cố Đại tiểu thư sẽ làm ra loại chuyện này, nếu là ngày thường dùng để xông hương đã đành, nhưng tuyệt đối không uống được.”

Trình nữ quan lập tức nhận lấy túi thơm từ trong tay Tề Ngọc Hoàn, Thái hậu ghé túi thơm vào chóp mũi cẩn thận ngửi, cũng không cảm thấy có gì khác thường cả.

Tề Ngọc Hoàn nói: “Không bằng để cho Cố Lang Hoa mang phương pháp điều chế túi thơm ra, chỉ cần chúng ta dựa theo đơn thuốc phối hương, Thái hậu nương nương ngửi thấy lập tức sẽ thấy có chút khác biệt.”

“Những hương liệu này còn quý hơn vàng, Cố Lang Hoa làm như vậy, nhất định có thể thu lợi từ đó.”

Đây chính là gốc rễ sinh lời của thương nhân, trong lòng Tề Ngọc Hoàn hưng phấn, lần này nàng ta cuối cùng cũng bắt được Cố Lang Hoa rồi.

“Ngươi có thể khẳng định?” Thái hậu nhíu mày lại, nhìn kỹ hai túi hương trong lòng bàn tay.

“Thần nữ dám khẳng định,” Tề Ngọc Hoàn nói, “Không cần nói nhiều, chỉ cần mang toàn bộ túi hương của các nữ quyến tới đối chiếu, liền có thể biết rõ được… Cố Lang Hoa lợi dụng lần này để thu lợi, kiếm một món bạc lớn, nàng ta làm túi thơm cho những nữ quyến, chính là vì biết chắc không có người nào nắm được cách thức làm ra nó.”

“Sao nàng ta dám làm như vậy,” Sắc mặt Thái hậu tái xanh, nghiêm mặt, “Nếu quả thật là như vậy Ai gia tất nhiên sẽ không nhân nhượng cho nàng ta.”

Tề Ngọc Hoàn hết sức vui mừng, Cố Lang Hoa lại nghĩ được cách hay như vậy, mài tất cả hương liệu thành bột phấn mịn, như vậy thì sẽ không ai có thể biết được bên trong trộn lẫn bao nhiêu hương liệu giả, có lẽ cách này có thể lừa gạt người bình thường, nhưng nàng ta hàng năm đều làm hương, ngửi một cái liền phát hiện ra có điều kỳ lạ.

Nàng ta vội vã nhìn Thái hậu nương nương: “Nếu Thái hậu giao chuyện này cho thần nữ, thần nữ rất nhanh có thể tra ra chân tướng.”

...

Trang Vương phi cảm thấy rất lo lắng, bởi vì Thái hậu nương nương giữ hai người Ngọc Hoàn, Ngọc Chân lại trong phòng. Bà ta nhắc nhở Ngọc Hoàn, nhất định không được gây thêm rắc rối, cũng không biết rốt cuộc Ngọc Hoàn có nghe lọt tai được lời nào hay không.

“Vương phi,” Nội thị vội vã chạy lại, “Thái hậu nương nương bên đó có động tĩnh rồi, mời người của cục Hương Dược qua, nói là muốn phân biệt hương liệu, cũng không biết từ đâu mang tới mấy rương đồ lớn… tận mắt ta thấy họ mang vào chỗ Thái hậu nương nương rồi, nghe nói hai vị Quận chúa cũng đều ở đó….”

Đây là muốn làm cái gì vậy?

Có phải là xảy ra vấn đề gì không?

“Ngươi có thấy Quận chúa không?” Trang Vương phi cau mày.

Nội thị gật gật đầu: “Quận chúa hình như rất vui mừng….”

Nếu như xảy ra chuyện, Ngọc Hoàn hẳn sẽ nghĩ đủ cách để cầu cứu, nói như vậy, sẽ không có chuyện gì. Lại nói hàng hoá của bọn họ sớm đã xuất kinh, không có chứng cứ cho dù là Hoàng Thành Ti cũng không thể làm gì được, bà ta hẳn rất yên tâm mới đúng.

Trang Vương phi đang suy nghĩ, cung nhân đi vào nói: “Thái hậu nương nương mời các vị phu nhân đi vào trong khách sảnh thưởng lãm mẫu đơn.”

Các vị nữ quyến nghe thấy lời này lập tức đứng lên.

Thư Vương phi cười nói: “Vậy chúng ta cũng nhanh qua đó đi, đừng để Thái hậu nương nương chờ lâu sốt ruột.”

Từ sau khi Tề Ngọc Song được phong làm Phúc An Công chúa, Thư Vương phủ liền trở thành người quan trọng nhất trong lòng Thái hậu nương nương, Thư Vương phi ở trong đám nữ quyến cũng dần dần nở mày nở mặt.

“Trong cung nương nương có mười học sỹ, lần này cũng không biết có bỏ được ra cho chúng ra nhìn một chút hay không.”

Mọi người vừa cười vừa tiến lên phía trước, Thư Vương phi đi tới cửa thì nghĩ ra, lập tức nhìn về phía Trang Vương phi: “Việc ngắm hoa, cũng không thể thiếu Trang Vương phi được.”

Mọi người nhìn Trang Vương phi mỉm cười, Trang Vương phi chỉ đành đi tới.

Thư Vương phi cầm tay Trang Vương phi: “Lần này đi săn bắn Thái hậu nương nương rất cao hứng, sai người bố trí hành cung từ trong ra ngoài, còn nói, nếu như trẻ lại mấy tuổi, nói không chừng có thể ra khu vực săn bắn xem xem, thu hoạch chút ít.”

Mọi người vừa nói vừa đi về phía trước.

Cung nhân đi trước dẫn đường, đi qua hòn non bộ, ngắm kỳ hoa dị thảo, phòng khách đã ở ngay trước mắt mọi người.

“Mọi người xem xem, đó là cái gì?”

Cung nhân tiến lên phía trước mở cửa lớn ra, cả viện khói lượn lờ, mây khói bồng bềnh trong gió, giống như theo gió bay tới, lại dường như muốn cưỡi gió mà đi, toàn bộ khói trong phòng khách cũng mờ mờ ảo ảo, như ẩn như hiện.

Các nữ quyến ngẩn người nhìn.

Thư Vương phi không nhịn được nói: “Chợt nghe trên biển có tiên sơn, núi ẩn trong màn sương mờ mịt. Ta đây không phải là đang nằm mơ chứ?”

Ở trong đám người kinh ngạc, sắc mặt Trang Vương phi dần dần trở nên u ám.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.