Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 456: Chương 456




Chương 456TÊN MẶT DÀY Lang Hoa không cần quay đầu lại cũng biết là Bùi Khởi Đường tới.

Bùi Khởi Đường nói: “Nổi gió rồi, sao không kêu hạ nhân lấy y phục cho nàng?”

Đảo mắt đã đến mùa đông rồi, gió có chút lạnh.

Lang Hoa cười cười: “Ta kêu A Quỳnh và A Mạt đi chuẩn bị khăn vải, thảo dược, hai người đi ra ngoài liền bị buộc ở tiền viện, luôn không trở lại, Tiêu ma ma còn phải trông nom ta... Ta đã kêu Tiêu Ấp đi lấy rồi.”

Lang Hoa nói rồi định trả lại áo khoác trên người cho Bùi Khởi Đường.

“Nàng khoác đi.”

Áo khoác của hắn vừa rộng vừa to, có thể mặc hai người nàng cũng còn dư chỗ, chắn gió rất tốt.

“Chuyện hôm nay phải cám ơn nàng,” Bùi Khởi Đường thấp giọng nói, “Nếu như không phải là nàng dặn Thế thúc chú ý tới Tào Gia, bắt đầu cho đám người Tào Gia dùng thuốc, sợ rằng Tào Gia cũng không chống đỡ được đến bây giờ.”

Lang Hoa không nhịn được hé miệng cười, trong ánh mắt lộ ra mấy phần vui mừng: “Vậy có phải ta cũng nên cám ơn huynh hay không? Nếu như không có huynh giúp đỡ, án Trang Vương cũng không thể phá nhanh như thế được, phụ thân ta cả ngày đối mặt với Đường Bân kia còn không biết phải lo âu thế nào.”

Nhìn Lang Hoa tươi cười, trong lòng Bùi Khởi Đường lay động, lát sau mới bình tĩnh lại.

Lang Hoa lập tức cảm thấy má nóng lên, lúc hai người ở một mình, nàng càng ngày càng không được tự nhiên.

“Bả vai huynh thế nào rồi? Ta xem xem.”

Lang Hoa xoay người, Bùi Khởi Đường mở cúc cổ áo ra, cúi xuống, lộ ra bả vai cho Lang Hoa xem.

Da thịt vẫn sưng đỏ như cũ.

Lang Hoa nói: “Không ngờ hiệu quả của thuốc này còn chưa hết.”

Có lúc Bùi Khởi Đường rất hiếu kỳ, sao Lang Hoa biết nhiều cách dùng thảo dược kỳ quái như vậy, hắn chưa từng nghĩ còn có loại thảo dược nào xoa lên người, thì sẽ khiến cho da sưng đỏ, nhìn giống như là bị đánh.

Lang Hoa đưa tay ra nhẹ nhàng ấn một cái, đột nhiên va chạm khiến cho trái tim Bùi Khởi Đường run rẩy.

Có thể là đầu ngón tay nàng hơi lạnh, Bùi Khởi Đường lại co rúm lại. Lang Hoa đanh định cười nhạo Bùi Khởi Đường, một nam tử lại yếu ớt như vậy, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt lóng lánh của Bùi Khởi Đường.

Ánh mắt hắn giống như là pháo hoa nổ tung trong đêm tối, rực rỡ tươi đẹp nhiều vẻ, đang ngơ ngẩn nhìn nàng.

Kiếp trước nàng nghe người ta nói, Bùi đại nhân tướng mạo anh tuấn, bây giờ gương mặt này ở ngay trước mặt, trong lòng nàng cũng không khỏi khen ngợi, nghĩ như vậy, lỗ tai không khỏi có chút nóng.

Hơi một chút hắn lại sán đến bên cạnh nàng, vừa nhõng nhẽo vừa lì lợm.

Phòng bị và kháng cự trong lòng nàng giống như băng đang từ từ tan ra.

Lang Hoa không nói được trong lòng là cảm giác gì, có chút vững vàng, lại có chút vui sướng.

“Lang Hoa.” Bùi Khởi Đường nhẹ nhàng nắm tay Lang Hoa.

Lang Hoa không khỏi né tránh.

Kiếp trước, nàng bị vu oan cấu kết với Bùi Khởi Đường, lẽ nào kiếp này phải quang minh chính đại đi lên con đường cũ này? Hắn rốt cuộc là người thế nào? Có phải giống như kiếp trước, trái ôm phải ấp, nổi tiếng phong lưu hay không.

Những người mang trong lòng thiên hạ, từ nhỏ học tập thuật Đế vương, sau khi làm Hoàng đế, phi tần thành đoàn, sợ rằng không cách nào giống như cuộc sống phu thê, phụ tử, huynh đệ bình thường được.

Ở bên cạnh Thái hậu thời gian lâu rồi, nàng ngược lại càng ngày càng sợ hãi hoàng cung, Thái hậu thông minh như vậy, Tiên hoàng là quân chủ anh minh như vậy, cuối cùng lại như thế nào?

Lang Hoa dời mắt đi: “Ta đắp cho huynh ít thuốc, hai ngày nay sợ rằng cũng không ít người muốn xem vết thương của huynh.”

Đột nhiên xa cách khiến cho Bùi Khởi Đường có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng không biết rốt cuộc trong lòng Lang Hoa đang suy nghĩ gì.

Mặc dù là như vậy, Lang Hoa vẫn lo nghĩ cho hắn như cũ.

Bùi Khởi Đường buồn cười tiến tới: “Được.”

Nhìn thấy những quan viên bị đổ oan mưu phản kia, hắn liền nhớ tới phụ thân, không khỏi ưu tư kích động. Vào giờ phút này, hắn mới có thể bình tĩnh lại, tất cả đều vì có Lang Hoa ở bên cạnh hắn.

Cảm thấy nàng nhẹ tay bó thuốc trên bả vai hắn, hắn rất muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khắc này.

Trong tim Bùi Khởi Đường khẽ rung động, bỗng nhiên rất muốn nói một chút chuyện nhà với Lang Hoa: “Hành cung xảy ra chuyện lớn như vậy, ban đầu Hoàng thượng chưa phản ứng kịp, mặc cho ta đi lo liệu, nhưng lát nữa những lão thần kia đến, nhất định sẽ chỉ trích cách làm của ta, chỉ sợ còn sẽ có người tìm đến Bùi gia.”

Bùi Khởi Đường nói rồi thở dài: “Ta nghĩ rồi, mấy ngày nay không thể trở về Bùi gia được.”

Lang Hoa hồi lâu không nói gì.

Bùi Khởi Đường không khỏi có chút thất vọng.

Lang Hoa đè bả vai Bùi Khởi Đường, vòng qua sau lưng hắn quấn vải, nhìn cổ Bùi Khởi Đường, hắn cúi thấp đầu, dường như rất nhụt chí, trong lòng mềm ra: “Dù sao huynh cũng lấy thân phận Bùi Tứ công tử đứng ở chỗ này, tránh cũng không tránh được.”

Trong lòng Bùi Khởi Đường mừng rỡ, hắn nói tiếp: “Trước đây ta không muốn đi lại quá nhiều với Bùi gia, tránh cho tương lai liên luỵ bọn họ, nhưng nhìn thấy Tào Gia và người của Hoàng Thành Ti ta mới biết... Nếu như ta xảy ra chuyện, triều đình sẽ không vì ta có quan hệ không tốt với Bùi gia, mà miễn trừng phạt Bùi gia.”

Lang Hoa nghe vậy khẽ gật đầu: “Cho nên, quan hệ của huynh và người Bùi gia không thể quá gần cũng không thể có ngăn cách.”

Bùi Khởi Đường xoay người, ánh mắt trong suốt lộ ra vẻ cam chịu, giống như con mèo lớn làm bộ đáng thương, lỗ mũi hơi nhăn: “Đáng tiếc không phải là ai ai cũng hiểu nên làm con em thế gia như thế nào, nên chuyện trò với trưởng bối trong nhà, lui tới với huynh đệ tỷ muội như thế nào.”

Nói tới chỗ này, ánh mắt Bùi Khởi Đường đung đưa: “Nếu không nàng... giúp ta đi.”

Được voi đòi tiên là thế này đây, Bùi Khởi Đường cẩn thận nhìn Lang Hoa, trò chuyện bất ngờ theo thứ tự như vậy, chẳng những không chọc giận Lang Hoa, ngược lại khiến nàng hơi cau mày suy nghĩ.

Lang Hoa cột chặt khăn vải lại, kéo quần áo Bùi Khởi Đường: “Những chuyện này, cần huynh tự mình làm, người khác không giúp được.”

Kiếp trước, Bùi Khởi Đường từ đầu đến cuối không rửa sạch được danh tiếng con cháu chẳng ra gì của Bùi gia. Bên ngoài đồn đại, Bùi Khởi Đường và người Bùi gia gặp nhau giống như cừu địch. Trái tim nam tử lại không cách nào chiếu cố đến mọi việc trong nhà được, hơn nữa Bùi Khởi Đường luôn làm việc ở bên ngoài.

“Ở bên ngoài đương nhiên phải kiên cường chút, dẫu sao huynh cũng là Bùi đại nhân, về nhà thì không như thế nữa,” Lang Hoa nói rồi bắt đầu sửa sang lại hòm thuốc trong tay, “Bị thương lại không thể chịu đựng, lúc nên khó chịu phải khó chịu.”

“Lúc huynh ở Hàng Châu, tâm tư kia ở chỗ nào học hả?”

Giả bộ bệnh, giở trò lừa bịp vô lại.

Ở bên ngoài dễ dùng, ở trong nhà đương nhiên càng dễ dùng hơn.

Tiếng cười trầm thấp truyền tới, Bùi Khởi Đường nhếch miệng lên: “Sao ta lại không nghĩ đến chứ.”

Lang Hoa ung dung đưa mắt nhìn Bùi Khởi Đường: “Đây vẫn là huynh dạy ta đó.” Ở trước mặt nàng nhìn thì ngoan ngoãn như vậy, thật ra thì trong khuôn mặt dịu dàng ôn hòa kia lại cất giấu lưỡi đao sắc bén.

Nàng bị hắn lừa gạt lần hai lần, còn bị hắn lừa gạt ba lần, bốn lần sao? Không thể bởi vì nhìn hắn đáng thương liền giúp hắn lo nghĩ, đưa ra chủ ý, nếu không hắn nhất định sẽ được voi đòi tiên.

“Vẫn còn có việc, ta đi trước đây.” Lang Hoa cầm lấy hòm thuốc, xoay người đi về phía trước.

Bùi Khởi Đường cũng sửa sang lại quần áo, ra cửa cưỡi ngựa trở về Bùi gia.

...

Hoàng đế uống hai bát thuốc lớn, lần này, cuối cùng cũng có tinh thần hơn.

Hắn chống người lên phân phó Thường An Khang: “Thay y phục cho Trẫm, kêu Lưu tướng, Tạ tướng đến điện Cần Chính chờ, Trẫm muốn hồi cung.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.