Chương 461TRONG MƠ CÓ CHÀNG
Bùi Khởi Đường lẳng lặng nghe Bùi phu nhân nói xong xoay người đi đến tiền viện.
Bùi phu nhân thở phào nhẹ nhõm, sao hôm nay lão Tứ lại nghe lời như vậy? Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho hắn thay đổi lớn như thế, bất kể như thế nào cũng đủ khiến bà ta cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ.
Chỉ chốc lát sau, Bùi đại gia đã từ nhà chính tiền viện quay lại.
“Thế nào rồi?”
Không đợi Bùi đại gia nói gì, Bùi phu nhân đã hỏi trước.
Bùi đại gia gật gật đầu: “Tứ đệ đã nhận lỗi với hai vị Vương gia, còn nói một lần chuyện lúc đó tranh chấp với Trang Vương.”
Bùi Thái phu nhân nói: “Nói bình tĩnh hoà nhã sao?”
Bùi đại gia cũng không nghĩ tới chuyện sẽ thuận lợi như vậy: “Tứ đệ nói, khi đó Trang Vương gia hỏi đệ ấy vụ án Đỗ Kỳ Trọng, đệ ấy không trả lời, Trang Vương liền tức giận, đánh một trượng vào bả vai đệ ấy, ban đầu đệ ấy không tránh né, nhưng sau đó... Trang Vương không chịu buông tha, vì vậy đệ ấy giơ tay lên chặn, không ngờ lại đánh vào đầu Trang Vương.”
“Bả vai Tứ đệ bị thương rất nặng, vừa đỏ vừa sưng, may mà đắp thuốc của Cố gia, nếu không cánh tay kia sợ rằng nửa tháng cũng không động được.”
Bùi phu nhân nghe được điểm mấu chốt: “Con nói đắp thuốc nhà ai?”
“Cố gia,” Bùi đại gia nghe rất rõ ràng, “Chính là nhà Cố Thế Hoành đại nhân Đô tri của Hoàng Thành Ti.”
Bùi phu nhân dĩ nhiên biết Cố Thế Hoành, bởi vì ông ta có người con gái là Cố Lang Hoa, nghĩ tới đây bà ta nhìn Bùi Thái phu nhân, Bùi Thái phu nhân vừa vặn cũng nhìn sang.
“Đi đi,” Bùi Thái phu nhân nói, “Giúp đỡ đệ đệ con nhiều chút, nó ở hành cung chúng ta không giúp được gì, quay về nhà không thể để cho nó chịu ấm ức được.”
Đây mới là chuyện người nhà nên làm.
...
Qua một lúc lâu, Bùi Khởi Đường tiễn Tịnh Vương và Dụ Vương ra cửa, sau đó đi thẳng tới phòng Bùi Thái phu nhân đáp lời: “Con đều nói rõ rồi, người cũng tiễn đi rồi.”
Bùi Thái phu nhân thở dài: “Việc của con cũng không dễ làm, mới có chút mặt mũi đã đưa tới nhiều người như vậy.”
Vụ án của Trang Vương còn dễ chút, quan trọng nhất là Triệu thị và Triệu gia.
Lang Hoa nhắc tới Triệu thị luôn như có suy nghĩ gì đó làm hắn cũng lo lắng theo, rất sợ sẽ xảy ra vấn đề chỗ nào, nhưng Lang Hoa không nói, hắn cũng không tìm được cơ hội đi hỏi.
Bùi Khởi Đường thu hồi suy nghĩ: “Tịnh Vương, Dụ Vương bình thường lui tới với Trang Vương không ít, con nhắc tới vụ án Trang Vương, hai người đều không dám quấy rầy tiếp, nói cho cùng là họ tới thăm dò ý con.”
Giờ Bùi Thái phu nhân mới thở phào.
Bùi Khởi Đường nói: “Bây giờ bọn họ chẳng ra sao cả, ngày sau có biến động nhỏ gì, bọn họ mới có thể nhắc lại chuyện xưa.” Những người này đều là nhìn hướng gió sống qua ngày, nếu không làm sao có thể gọi là tông thất nhàn tản. Lúc triều đình thật sự có chuyện bọn họ đều tránh ra thật xa, có điều, hắn cảm thấy Tịnh Vương và Dụ Vương vẫn là có chút thú vị, nếu như có cơ hội có thể gặp bọn họ một chút.
“Vết thương trên người thế nào rồi?” Bùi phu nhân không nhịn được hỏi.
“Không sao ạ,” Bùi Khởi Đường động động bả vai, “Nhìn nghiêm trọng, thật ra thì không có gì đáng ngại, tổ mẫu, mẫu thân không cần lo âu, tối nay con ngủ ở nhà, sáng mai đi nha môn.”
Bùi Khởi Đường nói xong hành lễ với Bùi Thái phu nhân và Bùi phu nhân.
“Đi đi, đi đi!” Trong lòng Bùi Thái phu nhân đã rất thỏa mãn, từ khi vào kinh tới nay, Bùi Khởi Đường làm nhiều nhất chỉ là thỉnh an, rất hiếm khi nói chuyện giống như hôm nay.
Bùi phu nhân nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội lần này: “Nghe nói Cố Đại tiểu thư trị thương cho Tào Gia? Đưa những phạm nhân kia đến Dưỡng Tề viện là nàng ta đề nghị?”
Bùi Khởi Đường gật đầu, ánh mắt hơi lóe, trở nên trong suốt sáng ngời, cũng chỉ có Lang Hoa mới có cái gan như vậy, dám nói thật trước mặt mọi người.
“Cố Đại tiểu thư nói, bên trong đại lao Hoàng Thành Ti quá ẩm ướt, không thích hợp dưỡng thương, nếu chữa trị ở trong đại lao sợ rằng sẽ còn tiếp tục có người chết, cho nên nhắc đến Dưỡng Tề viện.”
Những lời này Thái Y Viện không dám nói, đưa phạm nhân từ trong đại lao ra ngoài, lỡ xảy ra chuyện, tất nhiên sẽ tính đến trên đầu bọn họ. Lang Hoa đã tính đến điểm ấy nên mới đồng ý nhận chuyện này, trong ứng ngoài hợp với hắn.
Bùi phu nhân nghe rất kinh ngạc: “Dưỡng Tề viện có thể an bài đầy đủ nhân thủ sao? Người mà thật sự chạy mất, các con đều phải gánh trách nhiệm.”
“Mẫu thân yên tâm đi,” Bùi Khởi Đường nói, “Những người đó ở đại lao Hoàng Thành Ti chịu đựng nhiều năm như vậy, mắt thấy trầm oan được rửa sạch, bây giờ có để cho bọn họ đi, bọn họ cũng sẽ không đi.”
Bùi phu nhân nghe liền hiểu ra, nếu lão Tứ có thể khẳng định như vậy, sẽ không có sai lầm gì.
Chuyện lớn cũng nói rõ ràng rồi, bây giờ bà ta chỉ có một việc còn chưa bỏ được, ngẩng đầu lên thử thăm dò nói: “Tỷ tỷ con cũng thông dược lý, nghe nói chuyện Cố Đại tiểu thư, luôn muốn đi thăm hỏi nàng ấy.”
Trên mặt Bùi Khởi Đường tươi cười, mang theo chút ý vui mừng và vinh yên.
Thấy hắn lộ ra chân tình như vậy, khiến cho Bùi phu nhân có chút kinh ngạc, Bùi Khởi Đường cho tới bây giờ đều là từ chối người ta, lại cũng sẽ có vẻ mặt như vậy.
Bùi Khởi Đường nói: “Tỷ tỷ học chút dược lý cũng tốt, nếu như muốn tìm một người hỏi thêm, đương nhiên Cố Đại tiểu thư thích hợp nhất.”
Mẫu tử hai người nói xong, Bùi Khởi Đường lui ra ngoài.
Ý cười trên mặt Bùi phu nhân từ từ biến mất, hơi có chút nghiêm túc, quay đầu nhìn về phía Bùi Thái phu nhân: “Mẫu thân, hôn sự này chúng ta nhất định phải kết thành.” Trực giác của bà ta từ trước đến giờ rất bén nhạy, nụ cười vừa rồi của lão Tứ có chút mùi vị không phải nàng ấy thì không lấy, nhưng Thái hậu bên kia còn chưa nhả ra, cái này sợ rằng còn phải phí chút trắc trở.
Nhưng bất luận như thế nào, chỉ cần Cố gia có thể gật đầu, Bùi gia nhất định phải đưa Cố Đại tiểu thư vào cửa.
Trên đời này nếu như có ai có thể khuyên được lão Tứ, ngoài Cố Lang Hoa thì không còn ai.
...
Lang Hoa trở lại Cố gia thỉnh an Cố lão thái thái, rồi lao thẳng lên giường.
“Đại tiểu thư, tắm rửa rồi hãy ngủ!” Tiêu ma ma thấp giọng hỏi.
Lang Hoa lắc lắc đầu: “Để cho ta ngủ một khắc đã, sau đó ta sẽ đi tắm.” Nói xong liền chôn mặt trong gối.
Tiêu ma ma vừa đau lòng vừa buồn cười, tiểu thư nhà nào có cái bộ dạng này, để cho người ta biết chắc chắn cười nhạo, ở khuê các thì còn tốt, nếu như tương lai gả cho người ta rồi, chẳng lẽ còn muốn cô gia tới hầu hạ sao?
Tiêu ma ma nhỏ giọng thương lượng: “Vậy thì lau mặt chút.” Vừa dứt lời, trên giường đã truyền tới tiếng thở đều đều.
Ngón tay Lang Hoa khẽ giật giật, người đã lâm vào mộng đẹp.
Lần này Tiêu ma ma thật sự đau lòng, nhẹ nhàng đắp chăn lên người Lang Hoa, khoát tay với A Quỳnh, A Mạt, mấy người từ từ lui ra ngoài.
Lang Hoa nằm mơ.
Bùi Khởi Đường trong mơ mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt tựa vào giường mềm.
Nàng đang tức giận, cúi đầu lật sách trong tay, không muốn để ý tới hắn. Ngón tay thon dài của hắn bắt đầu bóc quả vải trước mặt, bỏ vỏ đi, thịt quả trắng nõn xuất hiện ở trước mắt nàng, giống như da dẻ lộ ra trong cổ áo rộng mở của hắn. Hắn đưa quả vải đến bên miệng nàng, trong mắt phơi phới ý cười dịu dàng: “Lang Hoa, nàng xem thịt quả này trắng nõn thật đẹp, ăn nhất định vừa thơm vừa ngọt.”
Bộ dạng của hắn giống như đứa trẻ đòi kẹo.
Nàng quay đầu tránh, hắn nhưng vẫn đưa miếng vải mềm mềm đến bên miệng nàng, sau đó liếm mặt ôm eo nàng.
Trái tim nàng run lên, nàng đã bao giờ thân cận như vậy với Bùi Khởi Đường chứ?
Hắn nỉ non ở bên tai nàng: “Ăn nhiều một chút, chờ nàng có thai rồi, thì không ăn được nữa.”
Có thai.
Lang Hoa giống như nghĩ tới cái gì, tỉnh táo mở mắt.
Trời đã tờ mờ sáng, trong phòng hết sức yên tĩnh, vừa vặn thích hợp cho nàng suy nghĩ rõ ràng.
Có một chuyện hiện lên sinh động ở trong đầu nàng.
Có thai.
Đúng rồi, cuối cùng nàng nhớ ra rồi, Hoàng hậu Triệu thị trải qua nhiều năm điều dưỡng, cuối cùng lại có thai một lần, dường như chính là vào lúc này.
Kiếp trước Triệu thị có thai không giữ được, kiếp này Triệu gia rơi vào tình cảnh như vậy, sẽ là kết quả gì?