Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 467: Chương 467




Chương 467XUẤT CAO CHIÊU Từ Sĩ Nguyên kéo Trình Di lên ngựa, hai người tới chỗ quán rượu nhỏ yên tĩnh ngồi xuống.

Trình Di nói: “Trước đây Từ đại nhân lao tâm khổ tứ vì Tam gia chúng ta, bây giờ sức khoẻ Tam gia không tốt, không tiện ra mặt đáp ơn Từ đại nhân.”

Lục Anh bệnh đến nước này sao? Lần trước gặp Lục Anh là sau khi ra khỏi Cống Viện, qua thời gian dài như vậy rồi, lẽ nào bệnh ho của Lục Anh còn chưa khỏi hẳn ư?

Từ Sĩ Nguyên nói: “Bệnh này sao còn chưa khỏi? Kéo dài như vậy nữa, e rằng sẽ thành bệnh mãn tính, tương lai vào quan trường, cũng sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan.”

Suốt ngày ốm đau như vậy rất khó được lên chức. Trình Di không phải là không biết đạo lý này, cho nên mới nôn nóng.

Từ Sĩ Nguyên nói xong thở dài: “Chỉ sợ Lục Anh không chỉ vì thân thể khó chịu, đột nhiên bị từ hôn, chắc trong lòng cũng buồn lắm.”

Trình Di nghĩ tới cảnh cáo của Lục Anh đối với hắn, không cho phép hắn nói tới Cố Lang Hoa nữa, nhưng nghĩ đến tình hình của Lục Anh bây giờ, Trình Di mím mím môi, cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng: “Tam gia nhà ta còn trẻ tuổi, vốn là từ nhỏ đã đính ước, lớn lên cùng Cố Đại tiểu thư, trong lòng chỉ muốn cưới Cố Đại tiểu thư vào cửa. Bây giờ Cố gia thất tín bội nghĩa, đương nhiên ngài ấy rất đau lòng. Vốn là Tam gia dặn dò ta, không cho phép nói tới những thứ này với bất kỳ ai. Nhưng thấy triều đình sắp yết bảng, lại phải đi Lại bộ báo cáo, mọi người đều đang đưa hối lộ khắp nơi, chỉ có Tam gia nhà chúng ta không dòm ngó tới, có thể tưởng tượng được tương lai sẽ như thế nào.”

Trình Di nói rồi lại vái lạy Từ Sĩ Nguyên: “Nhìn bộ dạng Tam gia nhà chúng ta, ta thực sự rất khó chịu, lúc này mới không nhịn được đến tìm Từ đại nhân, Từ đại nhân quen biết Minh Tiến sĩ, lại có vài người quen trong triều, xin ngài nói giúp Tam gia nhà chúng ta, để cho Tam gia có một nơi để đi.” Từ Sĩ Nguyên là từ Hàng Châu đi ra, hẳn biết quan viên có thể nói chuyện thay sĩ tử Giang Chiết, nếu như ông ta có thể giúp đút lót, cho dù Tam gia không mưu cầu được vị trí tốt, cũng sẽ không đến nỗi quá kém.

Từ Sĩ Nguyên hơi cân nhắc: “Cho dù ngươi hôm nay không nhắc tới, ta cũng sẽ nghe ngóng giúp Lục Anh, tốt nhất là có thể được Đại Lý Tự lựa chọn.”

Trình Di vui ra mặt.

Từ Sĩ Nguyên nói tiếp: “Đại Lý Tự vốn là có chỗ trống, mặc dù lần này cũng không phải là thi Tiến sĩ, nhưng triều đình đang lúc cần dùng người, cũng mặc Đại Lý Tự lựa chọn, phân định, giám thừa chức quan. Lục Anh đứng hạng nhất, giành được lựa chọn của Đại Lý Tự cũng coi là hợp lý.” Nói tới chỗ này dừng một chút, “Chỉ tiếc Cố gia không thể giúp, nếu không Cố Thế Hoành mở miệng, tất nhiên có thể nắm chắc.”

Hoàng Thành Ti đang phối hợp với Đại Lý Tự phá án.

Đệ đệ Tào Gia của Tào Ung Đại Lý Tự khanh có thể được thả ra, cũng có công lao của Cố Thế Hoành.

“Án của Tào Ung Đại Lý Tự khanh năm đó mặc dù liên luỵ đến không ít người, nhưng hiện nay Chu Trực của Đại Lý Tự, từ đầu đến cuối rất quan tâm đến án Tào Ung năm đó. Lần này lại phối hợp với Bùi Khởi Đường tra án, có thể thấy năm đó hắn ngoài mặt không lui tới với Tào Ung, sau lưng nhất định giao tình không ít.”

Từ Sĩ Nguyên vuốt râu, như không nhận ra vẻ phẫn hận trên mặt Trình Di.

Cố gia sẽ không thể nào giúp đỡ.

Loại người như Cố Thế Hoành, vừa làm quan đã hất Lục gia ra, thấy Tam gia giành được hạng nhất, không đến đạp một cước đã là Phật tổ phù hộ rồi.

Nếu như Tam gia ở lại kinh thành, Cố Đại tiểu thư sẽ khó tránh khỏi bị người ta nhớ tới chuyện đã từng có hôn ước.

Muốn kết thân với Cố gia, sẽ đến Lục gia hỏi thăm tin tức, Cố gia muốn che giấu sẽ không dễ dàng như vậy.

Từ Sĩ Nguyên nhấp một hớp trà mách nước: “Bên này ta nhất định sẽ giúp đỡ Lục Anh, nhưng còn có một người càng quan trọng hơn.”

Trình Di lập tức cẩn thận nghe.

Từ Sĩ Nguyên nói: “Lần này trong quan viên minh oan ở Hoàng Thành Ti có vị từng đảm nhiệm Tri phủ Hàng Châu, vì thế Mẫn Hoài bị truyền vào kinh. Mẫn Hoài là Bố chính sử của Giang Chiết, Lục Anh lại là sĩ tử của Giang Chiết, Mẫn Hoài tùy tiện nói vài câu, tiền đồ của Lục Anh sẽ không cần lo nữa, không phải Lục Anh khá thân với Mẫn Tử Thần con trai của Mẫn Hoài sao?”

Trình Di có cảm giác thông suốt hẳn.

Mẫn Tử Thần có thể vì Tam gia, đi nhờ vả Mẫn Hoài hay không?

“Ta lập tức đi nhắc nhở Tam gia ngay.” Trình Di có chút hưng phấn, không nghĩ tới Mẫn Hoài sẽ tới kinh thành vào lúc này.

“Đừng gấp,” Từ Sĩ Nguyên lắc lắc đầu, “Với tính tình của Lục Anh sẽ rất khó cúi đầu xuống cầu người khác, huống chi quan hệ của Mẫn gia và Cố gia luôn rất tốt, ngươi phải từ từ, không thể khuyên nhủ ngay được, đến lúc đó Mẫn Tử Thần thật sự tới rồi, Lục Anh lại không mở miệng, chẳng phải là mất cả chì lẫn chài sao.”

“Tốt nhất là không cần Lục Anh mở lời mà Mẫn gia đã có thể giúp đỡ.”

Lời của Từ Sĩ Nguyên cũng vô tình hợp với cách nghĩ của Trình Di.

Trình Di cảm kích nhìn về phía Từ Sĩ Nguyên: “Từ đại nhân... thật lòng lo nghĩ cho Tam gia nhà ta.”

Từ Sĩ Nguyên hoà nhã nói: “Từ từ đi, từ đề bảng đến bổ nhiệm hẳn là phải kéo dài đến đầu xuân, bây giờ vào đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, dưỡng tốt thân thể là quan trọng nhất.” Nói rồi thân thiết nói, “Bao giờ trưởng bối Lục gia có thể vào kinh? Như vậy cũng có thể chăm sóc Lục Anh nhiều hơn, dẫu sao bây giờ Lục Anh đã làm rạng rỡ tổ tông rồi.”

Từ Sĩ Nguyên chân thành đối đãi như vậy, Trình Di cũng sẽ không che che giấu giấu nữa: “Lão thái gia, Lão thái thái nhà chúng ta đã sớm rời Hàng Châu đến kinh thành rồi, có điều đi hơi chậm chút, chắc chỉ một hai ngày này sẽ đến đây.”

Từ Sĩ Nguyên nói: “Vậy thì tốt.”

Hai người nói xong, Trình Di lập tức đứng lên hành lễ với Từ Sĩ Nguyên, sau đó từ từ lui ra ngoài.

Từ Sĩ Nguyên chậm rãi uống trà.

“Lão gia,” Phụ tá từ bên ngoài đi tới nói, “Sao ngài lại chiếu cố Lục Tam như vậy.”

Từ Sĩ Nguyên chỉ cười không nói. Nếu Hứa thị nói là sự thật, như vậy Lục Anh chính là cánh tay đắc lực của công tử. Mặc dù Lục Anh và Cố Lang Hoa từ hôn, nhưng với sự thông minh của Lục Anh, nhất định sẽ không yên lặng vào lúc này. Ông ta sẽ nghĩ đủ cách mượn ngoại lực, đặt chân lên triều đường.

Đối với Lục Anh mà nói, trưởng bối Lục gia chính là động lực lớn nhất.

...

Cố lão thái thái đập sách xuống bàn: “Viết thì có vẻ chân tình thật ý lắm, thực ra là đang hỏi ta, năm đó lúc Thái lão gia của con ra ở riêng, có phải thiếu phần ruộng đất của bà ta hay không.”

“Năm đó ruộng đất chia cho bà ta là đất màu mỡ, của ta là mảnh đất bạc màu, ta dùng mười năm, mới nuôi dưỡng được đất tốt, bây giờ bà ta lại nói, có phải là trong mảnh đất đó có phần của bà ta hay không, bà ta cũng không cần những thứ này, chỉ là muốn ta nhớ ân tình tỷ muội năm đó.”

Tính cách Lục lão thái thái vẫn luôn như thế.

Lang Hoa thấp giọng nói: “Vậy tổ mẫu không cần để ý tới bà ta là được rồi.”

“Bà ta sắp chuyển tới đây, thế nào cũng tới cửa viếng thăm,” Cố lão thái thái nói, “Tuy nói chúng ta là tỷ muội ruột, nhưng bao năm nay ta giúp đỡ bà ta đã đủ nhiều rồi, nếu như bà ta còn được voi đòi tiên như vậy, ta sẽ tính toán hết nợ nần với bà ta.”

Cố lão thái thái đưa thư trên bàn cho Lang Hoa: “Con xem kỹ một chút, theo ý bà ta, chúng ta chẳng những phải cho bà ta bốn trăm mẫu ruộng tốt, còn phải chia trạch viện trong kinh thành này cho bà ta sao.”

“Những thứ này đều là của hồi môn năm đó lúc ta gả vào Cố gia mang tới, bà ta lại vẫn nhớ rõ ràng như thế.”

“Không cho,” Cố lão thái thái cười nhạt, “Ta chẳng những không cho, chỉ cần bà ta cứ quấy rầy không thôi như vậy, ta sẽ tố cáo đến phủ nha, xem bà ta có thể thắng vụ kiện này hay không.”

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.