Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 487: Chương 487




Chương 487GIÁO HUẤN

Lục Lão thái thái nhìn Trình Di vô cùng dịu dàng: “Anh ca nhi cũng không dễ dàng gì, mấy ngày nay bận tới bận lui cũng gầy đi nhiều rồi, chẳng phải mục đích của nó chính là khiến Lục gia hưng vượng, nó có thể thuận lợi ra làm quan sao?”

“Theo như ngươi nói, chỉ cần Bùi gia và Cố gia chặn ở đó, liệu Anh ca nhi còn có ngày được nở mày nở mặt không?”

Trình Di thấy mình đã suy nghĩ rất rõ ràng, cho dù Tam gia có đồng ý hay không, lần này hắn nhất định phải đấu tranh vì Tam gia.

“Ta đi,” Trình Di nói, “Ngày mai ta sẽ đến Bùi gia, Bùi Khởi Đường sẽ không thể giả ngốc được nữa, để ta xem xem hắn sẽ làm thế nào.”

...

“Đến rồi sao?” Bùi Khởi Đường không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn vào danh sách trong tay, hiện đang là thời khắc quan trọng thẩm lý vụ án, thương thế của Tào Gia đã chuyển biến tốt hơn nhiều, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Triệu Thừa Diễn vạch trần Triệu gia, tất cả những người có qua lại với Triệu gia đều được lấy khẩu cung.

Bùi Tiền nhẹ giọng nói: “Trình Di và nữ quyến Lục gia đến rồi, đang chờ ngoài cổng.”

Bùi Khởi Đường ngẩng đầu, thanh âm rõ ràng: “Ta hỏi là có người đưa thiệp đến gặp ta hay không.”

Nói trắng ra Lục gia chính là một chất dẫn, vẫn cần có người lót đường, hắn biết người đó là ai.

Bùi Tiền nói: “Hình bộ thị lang Khuất đại nhân chuyển thiệp đến rồi.”

Bùi Khởi Đường khẽ cười: “Một lát nữa Khuất đại nhân đến thì mời hắn tới thư phòng.”

Bùi Tiền thưa vâng rồi lui xuống.

Trời càng lúc càng tối, mây tụ lại, một trận tuyết lớn sắp tới, Trình Di đứng ngoài thư phòng của Bùi Khởi Đường nhíu mày lại, hắn được đưa vào Bùi gia đã một canh giờ rồi nhưng chỉ đứng trong sân đợi.

Sau khi hạ nhân Bùi gia đưa hắn vào trong liền ai làm việc nấy, dường như không hề để ý đến hai người bọn họ, không một ai ngẩng đầu lên nhìn hắn lấy một cái.

Đây là thư phòng của Bùi Khởi Đường, không có nhiều người hầu hạ, nhưng ai nấy đều thông minh tháo vát, đặc biệt là người tên Bùi Tiền đó, cho dù là dặn dò hạ nhân hay đích thân làm việc đều có vẻ vô cùng cẩn mật. Hắn đứng đó nhưng không phát hiện ra được bất cứ điểm bất thường nào, cũng không thể đoán được rốt cuộc Bùi Khởi Đường muốn làm gì.

Sở dĩ hắn đến Bùi gia là vì cảm thấy mình biết quan sát hơn vị thẩm tử đó, hắn có thể đoán được dụng ý của Bùi Khởi Đường khi mời hắn đến đây.

Thế nhưng bây giờ những tin tức hắn có được lại rất ít.

“Mời Khuất đại nhân đi lối này.”

Tiếng của Bùi Tiền truyền đến, Trình Di lập tức nhìn sang.

Một vị mặc trang phục quan tứ phẩm bước vào.

Trình Di lập tức sáng mắt lên, vội vã tiến lên một bước nói với Bùi Tiền: “Nhờ Quản sự thông báo giúp một tiếng, ta đã chờ ở đây hai canh giờ rồi.”

Khuất đại nhân đương nhiên cảm thấy kỳ lạ, đánh giá Trình Di và vị thẩm tử đó một lượt, ánh mắt thâm sâu.

Trình Di nhân cơ hội nói tiếp: “Xin ngài nói với Bùi đại nhân, chúng ta là người Lục gia, đến để nhận lỗi với Bùi đại nhân, chúng ta đã hủy hôn với Cố gia, mong đại nhân đại lượng…”

Trình Di nói hết một hơi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Khuất đại nhân, vừa lúc tiếp đúng ánh mắt của Khuất đại nhân. Trình Di mừng thầm trong lòng, hắn biết Bùi Khởi Đường huênh hoang như vậy chắc chắn sẽ khiến những người bên cạnh đố kỵ, chỉ cần bị người khác để ý Bùi Khởi Đường sẽ không được yên thân.

Lần này cho dù hắn phải chịu chút ấm ức cũng đáng lắm.

Bùi Tiền không để ý tới Trình Di, thấp giọng nói: “Khuất đại nhân, Tứ gia nhà chúng ta đang đợi ngài.”

Trình Di giật mình, trước mặt quan viên tứ phẩm Bùi Khởi Đường còn dám huênh hoang như vậy, chỉ ngồi trong thư phòng đợi, không ra nghênh đón.

Như vậy tốt lắm, vậy sẽ khiến vị Khuất đại nhân này càng thêm phẫn hận Bùi Khởi Đường.

Khuất đại nhân đi theo Bùi Tiền, Trình Di tiếp tục đứng yên tại chỗ.

Tuyết rơi xuống từng cơn, gió lạnh thấu xương, Trình Di bắt đầu cảm nhận được cái lạnh.

Vị thẩm tử Lục gia đứng bên cạnh đã sớm không chịu được, sắc mặt trắng bệch, đôi môi xanh lét, đầu ngón chân cảm thấy đau đớn như bị kim châm, cứ tiếp tục như vậy nhất định bà ta sẽ chết cóng ở đây.

“Trình Di,” Vị thẩm Lục gia nói, “Chúng ta đi thôi, ta… ta… nếu cứ thế này… ta sẽ chết mất.”

Gió thổi tới, vị thẩm tử Lục gia bỗng cảm thấy choáng váng, cứ như sắp ngã quỵ xuống đất vậy.

Đây đâu có giống như nhận lỗi, vốn dĩ chính là đang hành hạ họ.

Vị thẩm tử Lục gia bắt đầu di chuyển bước chân, Trình Di không sợ chết, nhưng bà ta thì không được, bà ta vẫn còn ba đứa con đang đợi bà ta về, bà ta phải đi.

Trình Di không nhịn được mở lời ngăn cản: “Ngũ thái thái, bà cố gắng nhẫn nhịn thêm chút nữa, bây giờ… vẫn chưa đi được.”

Vị thẩm tử Lục gia đó sao còn nghe vào lời của Trình Di, chỉ cần bây giờ bà ta còn đi được, bà ta bằng lòng làm bất cứ điều gì. Cũng không biết sức lực từ đâu ra, bà ta chạy nhanh về phía trước, hạ nhân Bùi gia cũng không hề ngăn cản, để mặc bà ta loạng choạng chạy ra ngoài.

Trình Di cắn chặt răng, nếu bây giờ hắn rời khỏi đây đồng nghĩa với việc những khổ cực phải chịu trước đó đổ hết xuống sông xuống bể, ít nhất thì hắn phải đứng đó đến khi Khuất đại nhân ra ngoài, cho Khuất đại nhân biết được hắn đã bị Bùi Khởi Đường làm nhục bao lâu.

Tuy bình thường Trình Di là người luyện võ, nhưng cũng chưa từng đứng bất động dưới trời tuyết lâu như vậy bao giờ. Trời đã tối đen, hắn đứng trong bóng tối, dường như đã sớm bị người ta lãng quên. Hắn đang cảm thấy mê man, không biết có ai đó đẩy cánh cửa phòng bên ra, hắt một chậu nước qua đó.

Trình Di không tránh được bỗng chốc bị hắt trọn chậu nước kia.

Nước nóng thấm ướt cơ thể hắn, giống như mấy vạn mũi kim châm đâm mạnh vào cơ thể hắn.

Trình Di không nhịn được hét lớn.

“A, tỷ tỷ, tỷ hất trúng người ta rồi kìa.” Có người hét lên.

“Là ai không có mắt vậy, cũng không xem xem đây là đâu, còn không chịu lên tiếng, rốt cuộc là có hiểu quy tắc không hả?”

Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.

Trình Di muốn nói nhưng người đó lại không cho hắn cơ hội.

“Đây là thư phòng của Tứ gia, sao lại tùy tiện cho người khác vào, Trần Đại lăn đi đâu rồi, mau đến xem đây là hạ nhân nơi nào.”

Trình Di mở miệng: “Ta… không phải là…” Lúc này hắn mới phát hiện môi hắn đã cứng nhắc, phải thở chậm mấy hơi mới nói được hết lời.

Nhưng người đó lại rất lợi hại, vốn không hề cho hắn cơ hội.

“Trần Đại, các ngươi quản người thế nào vậy? Trong phòng Tứ gia đều là văn thư, nếu bị người ta lấy đi mất thì cũng đừng mong sống được, đây chẳng phải là hạ nhân của tiền viện sử các ngươi sao, đứng ở đây bao lâu rồi? Lôi ra ngoài, cho hắn biết thế nào là quy tắc.”

“Cũng may Tứ gia đang tiếp khách trong phòng, nếu không nhất định sẽ lột da các ngươi.”

Hậu viện?

Chẳng phải Bùi Khởi Đường dẫn người đi vào thư phòng đó sao? Trình Di nhìn chăm chú vào thư phòng, ngoài ánh đèn ra không còn bất cứ bóng người nào nữa.

Đúng rồi, chắc chắn là thư phòng này thông được ra hậu viện, vị Khuất đại nhân đó đã sớm không ở đây nữa rồi.

Hắn đã bị Bùi Khởi Đường chơi rồi.

Trình Di nén lại cơn giận trong lồng ngực, đang muốn hít thở mạnh, nhưng lại cảm thấy đôi chân đau nhức khiến cơ thể đổ về phía trước, đầu gối nặng nề quỳ trên mặt đất.

Tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp ra khỏi miệng, trong miệng đã bị chặn bởi thứ gì đó, sau đó bị người ta dùng dây thừng trói lại lôi đi như một con heo.

Trần Đại trói Trình Di lại cúi người cười nói: “Thúy Hoàn cô nương chớ có tức giận, có lẽ người này ở điền trang được điều tạm đến đây nên còn chưa hiểu quy tắc, chúng ta sẽ cho hắn một bài học, để hắn hiểu rõ bổn phận của kẻ làm hạ nhân.”

Nghe thấy vậy Trình Di ra sức giãy dụa, người Bùi gia đang làm gì vậy? Coi hắn là hạ nhân Bùi gia để giáo huấn sao?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.