Chương 489MANG THAI
Hoàng đế nghe Khuất Thừa Như nói liền nhớ tới Thẩm Xương Cát.
Nếu Thẩm Xương Cát vẫn còn thì những chuyện này có thể giao cho hắn làm.
Hiện giờ Hoàng Thành Ti đã không giống như trước kia nữa, từ sau khi Cố Thế Hoành vào Hoàng Thành Ti, toàn bộ Hoàng Thành Ti không khác gì Cấm vệ quân.
Hoàng đế thấy hơi hối hận, năm xưa nhốt Thẩm Xương Cát vào ngục, hắn cảm thấy có một Tả Thừa Ân có thể chống đỡ được cục diện, bây giờ Tả Thừa Ân cũng bị liên lụy bởi vụ án tham ô.
Những người có thể dùng bên cạnh hắn đều không còn nữa, tên Cố Thế Hoành đó cũng là kẻ cứng đầu, không biết bắt người trong đại lao, ngược lại còn thả ra…
Khi xưa Hoàng Thành Ti của hắn là một nơi khiến mặt người ta biến sắc mỗi khi nhắc đến, bây giờ chẳng qua chỉ là một nha môn tầm thường mà thôi.
Rất nhiều chuyện đã trở nên sai lệch quá nhiều so với những suy nghĩ của hắn trước kia, giang sơn xã tắc của hắn liệu có dần dần bị đám người vô dụng đó hủy mất hay không?
Hoàng đế híp mắt lại, kỳ thi ân khoa lần này, hắn đã bàn bạc kỹ với Lưu Cảnh Thần, chọn ra một số nhân tài. Ai biết được từ sau khi hành cung trở về, hắn đã bị chỗ văn thư chất thành đống ấy gây phiền phức đến không thoát thân nổi.
Nay nghe nói Bùi Khởi Đường có thể là kẻ hai lòng, Hoàng đế càng không áp chế được lửa giận trong lòng.
“Tra, ngươi lập tức cho người đi hỏi, hôm nay Trẫm phải biết được kết quả.”
Khuất Thừa Như thưa vâng, hành lễ với Hoàng thượng rồi chầm chậm lui xuống.
Nội thị tiến lên bẩm báo: “Thái hậu nương nương đã truyền Cố Lang Hoa vào cung.”
Hoàng đế gật đầu, hôm qua đã có tin báo, nói Triệu thị cảm thấy khó chịu trong người, Thái hậu đã sai người đưa thuốc đến. Hôm nay truyền Cố Lang Hoa vào cung là vì muốn chẩn bệnh cho Triệu thị sao?
Từ lúc nào Thái hậu trở nên thân thiết với Triệu thị như vậy chứ? Thái hậu vẫn luôn phản đối hắn lập Triệu thị làm hậu, nói Triệu thị không đủ hiền lương, làm phi tử đã đành, làm gì có chuyện làm được mẫu nghi thiên hạ. Sau khi Triệu thị làm Hoàng hậu vẫn luôn cáo bệnh không ra ngoài để tránh mặt Thái hậu, dù vậy Thái hậu cũng bố trí tai mắt ở Khôn Ninh Cung, giám sát nhất cử nhất động của Triệu thị.
Bây giờ Triệu thị lâm vào bước đường này, đáng lẽ Thái hậu phải thấy vui mừng mới đúng.
Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Gọi cung nhân ở lãnh cung đến hỏi chuyện, xem rốt cuộc Triệu thị bị bệnh gì?” Hắn muốn biết Thái hậu đang có ý đồ gì.
...
Trong lãnh cung, Lang Hoa nhẹ nhàng di chuyển ngón tay.
Mạch đập rất đều, như bi lăn trên đĩa, đây là hóa mạch.
Nhưng chu kỳ kinh nguyệt của Triệu thị còn ngắn, vẫn chưa hiện rõ trên mạch tượng.
Tay Lang Hoa di chuyển khỏi cổ tay Triệu thị, đang chuẩn bị đứng dậy, Triệu thị lại kéo tay Lang Hoa lại.
“Cố Đại tiểu thư, ta… có phải là ta có thai rồi không?”
Triệu thị bị phế làm thứ nhân, nhốt trong lãnh cung, giờ đã không còn là Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng trước đây nữa, hiện tại trên mặt tràn ngập vẻ van xin khổ sở.
Lang Hoa gật đầu: “Đợi thêm mấy ngày nữa mạch tượng sẽ rõ rệt hơn.”
Nghe thấy vậy, Triệu thị vừa mừng vừa lo, tay ôm chặt lấy bụng: “Sớm biết có ngày hôm nay năm xưa ta đã nghe lời trưởng bối trong nhà, gả cho hàn môn tiểu hộ, hoặc thư hương môn đệ không cầu quan chức, cũng không cần ngồi đợi chồng đến tận cửa nữa. Triệu gia chúng ta không có cái bản lĩnh làm hoàng thân quốc thích đó.”
“Nếu như vậy, nói không chừng bây giờ ta đã con cái đề huề, sống những ngày tháng như người bình thường. Cuộc đời mỗi con người chỉ được lựa chọn một lần, đặc biệt là nữ nhân, nửa đầu cuộc đời nhờ nhà mẹ đẻ, nửa sau đời nhờ phu quân. Có rất nhiều người cứ muốn bám lấy quyền thế, nhưng không ngờ rằng vinh hoa phú quý đều chỉ như mây gió thoáng qua, thứ thực sự phải để tâm đến là sống như thế nào. Ta đã làm Hoàng hậu bao năm nay, nửa cuộc đời nhốt mình trong Khôn Ninh Cung, nửa đời sau bị nhốt vào lãnh cung, hình như ta chưa từng đi ra khỏi phòng đi dạo xem sao. Nghe thấy quá nực cười đúng không? Ta vẫn luôn mong chờ đứa trẻ này, như vậy mới củng cố được địa vị của ta, thật không ngờ… lại vào đúng lúc này…”
Dưới sự đả kích dồn dập liên tiếp, tóc Triệu thị đã hoa râm, chỉ trong phút chốc đã già đi mười mấy tuổi.
“Cố Đại tiểu thư,” Triệu thị ngẩng đầu lên, trong đôi mắt bà toàn những tia máu đỏ ngầu, “Ngươi là người thông minh, ngươi hãy nói cho ta biết xem đứa trẻ này có thể giữ lại được không?”
Lang Hoa trầm mặc nhìn Triệu thị.
Nếu như là gia đình bình thường, dù con dâu trưởng có phạm phải sai lầm gì, người trong tộc cũng sẽ cho phép đứa trẻ trong bụng nàng ta được sinh ra. Nhưng đây lại là hoàng tộc.
Cho dù Thái hậu có động lòng, muốn giữ lại đứa trẻ trong bụng Triệu thị, nhưng kết quả cuối cùng thế nào không ai rõ được.
Kiếp trước, Triệu thị vẫn là Hoàng hậu, nhưng cũng không giữ được đứa trẻ trong bụng.
Kiếp này liệu tất cả có thay đổi được không? Nàng không thể xác định được. Đối với Bùi Khởi Đường, hại một đứa trẻ không bằng đường đường chính chính thực hiện mưu kế của hắn, nhưng người khác nghĩ thế nào thì họ cũng không thể biết được.
Lang Hoa nhìn Triệu thị: “Trước mắt nên điều dưỡng cơ thể cho tốt đã.” Đối với Triệu thị, nàng chẳng qua chỉ là một lang trung, nàng chỉ có thể làm trọn bổn phận của một người làm lang trung.
Lang Hoa đi ra khỏi lãnh cung, Trình nữ quan lập tức tiến lên nói: “Cố Đại tiểu thư, Thái hậu nương nương đang đợi tiểu thư ở hậu hoa viên.”
Hậu hoa viên?
Bây giờ đã vào đông, đến hoa viên thì xem được gì chứ?
Lang Hoa suy nghĩ rồi đi theo Trình nữ quan.
Vừa đến hành lang liền nghe thấy tiếng cười của Thái hậu, Lang Hoa ngẩng đầu lên, Ninh Vương vừa xếp vòng hoa vừa cúi đầu nói chuyện cùng Thái hậu.
Thái hậu bị chọc đến cười mãi không ngớt.
Trình nữ quan mím môi cười: “Trước đây Thái hậu nương nương có một mình không tránh khỏi cô đơn. Nay có Ninh Vương gia bên cạnh bầu bạn, Thái hậu nương nương đã vui vẻ hơn rồi, sức khỏe cũng được cải thiện.”
Tự cổ chí kim, chỉ cần Hoàng thượng đăng cơ, sau đó các huynh đệ bên cạnh đều hoặc là được phân đất đến một nơi xa, hoặc là ở trong kinh xây phủ, nhận một chức quan không đâu vào đâu. Người vẫn được ở lại sống trong cung như Ninh Vương là vô cùng hiếm hoi.
Nếu Ninh Vương không ngốc, cứ thân thiết với Thái hậu như vậy nhất định sẽ bị Hoàng thượng nghi kị.
“Lang Hoa đến rồi, qua đây ngồi cạnh Ai gia đi,” Thái hậu nhìn Lang Hoa cười, “Ngươi nhìn xem, làm gì có ai giữa mùa đông lại đến hoa viên chơi thế này? Ninh Vương cứ đòi đến đây kết vòng hoa, làm gì có hoa chứ? Ai gia đành căn dặn nhà ấm mang hoa đến đây, dỗ cho nóvui vẻ, tránh để nó ồn ào.”
Các cung nhân đặt lò sưởi quanh đình, Thái hậu ngồi trên ghế nhung, ánh mắt nhìn Ninh Vương vô cùng hiền từ.
“Nương nương,” Trình nữ quan thấp giọng nói, “Nên quay về Từ Ninh Cung thôi, bây giờ là mùa đông, chẳng may bị lạnh thì sao.”
Thái hậu suỵt một tiếng, ý bảo Trình nữ quan đừng nói gì nữa, chăm chú nhìn Ninh Vương xếp đóa hoa cuối cùng vào, sau đó mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Ninh Vương trong veo hệt như đứa trẻ: “Mẫu thân, vòng hoa làm xong rồi, con đeo lên cho mẫu thân.” Nói xong đến bên cạnh Thái hậu như một cơn gió, sau đó cẩn thận đeo vòng hoa lên đầu Thái hậu.
“Vòng hoa ta làm có đẹp không?” Ninh Vương nhìn mọi người, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“Đẹp lắm, đẹp lắm.” Trình nữ quan cũng cười theo, “Vòng hoa của Ninh Vương gia làm đúng là càng ngày càng đẹp.”
“Ta còn muốn làm thêm một cái nhỏ nữa,” Ninh Vương chỉ vào số hoa còn lại, nói đến đây nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn, “Ta… muốn làm cho con trai trưởng của Kỷ Quốc Công.”
Trình nữ quan nhìn Lang Hoa giải thích: “Hôm nay Kỷ Quốc Công phu nhân dẫn đứa con trai lớn ba tuổi vào thỉnh an Thái hậu nương nương. Ninh Vương gia tâm tính trẻ con, cứ bế mãi không buông, Thái hậu nương nương cũng khó khăn lắm mới đưa được đứa bé xuống.”
Thái hậu nghe Trình nữ quan nói, ánh mắt hơi trầm xuống không biết đang suy nghĩ điều gì.