Chương 504BUỘC PHẢI RA TAY
Lang Hoa tiễn Cố Thế Hoành đi, mới hỏi lão Nhạc tình hình cụ thể.
Lão Nhạc nhẹ giọng nói: “Bây giờ trong kinh trừ người của Triệu gia đi lại khắp nơi ra, tên Khuất Thừa Như mới tiếp nhận vụ án cũng đã đến phủ đệ các quan viên Hình bộ, Đại Lý Tự.”
Lão Nhạc nói xong liền ngẩng đầu, mắt sáng bừng lên: “Còn đến gia viên của Từ Sĩ Nguyên.”
Lang Hoa không nhịn được vui mừng: “Muốn tóm được hắn quả không dễ dàng gì.”
Lão Nhạc thấp giọng nói tiếp: “Tên Từ Sĩ Nguyên này hàng ngày ngoài việc đến nha môn đều rất ít khi đi ra ngoài xã giao, các quan viên hắn qua lại đều là có công việc liên quan.”
Lang Hoa gật đầu.
Đây chính là điểm thông minh của Từ Sĩ Nguyên.
Từ chức quan thực như Huyện Thừa đến chức quan ảo như Tu Soạn, Từ Sĩ Nguyên thăng tiến như vậy cũng không có gì đặc biệt, sẽ không bị người khác chú ý, nhưng lại dễ dàng thăng tiến tiếp. Hắn không có sở thích gì đặc biệt, rất ít khi ra ngoài xã giao, chỉ ở nhà viết chữ vẽ tranh gẩy đàn, thoạt nhìn có vẻ không tranh với đời. Cho dù có bị Từ lão phu nhân đuổi ra khỏi nhà, cũng không tìm đến trưởng bối Từ gia để cãi cọ, dường như đã vô cùng thỏa mãn với tình hình hiện tại.
Vụ án Đường Bân, triều đình điều tra các quan viên ở Chân Định, Thái Nguyên, Từ Sĩ Nguyên không hề bị dính líu đến. Bách tính Thái Nguyên xưng tụng Từ Sĩ Nguyên là một vị quan thanh liêm. Ngay cả Hàng Đình Chi cũng không nói được gì Từ Sĩ Nguyên, nhiều nhất nói hắn chỉ có thể làm tốt phận sự của mình. Vụ án lớn như vụ án Đường Bân, Từ Sĩ Nguyên cùng lắm là không chịu thông đồng làm bậy, lại không có dũng khí vạch trần với triều đình.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cách làm của Từ Sĩ Nguyên là vô cùng thông minh.
Nếu Đường Bân không bị tố giác, Từ Sĩ Nguyên cũng vì có công bảo vệ thành nên được thăng tiến. Đường Bân bị tố giác, Từ Sĩ Nguyên thân là một trong số ít các quan viên thanh liêm ở Chân Định, Thái Nguyên nên cũng được Sử bộ đề bạt giữ lại kinh thành.
Có được thủ đoạn và mưu kế như vậy, tuyệt đối không thể là người không tranh với đời.
Lão Nhạc nói: “Dù sao chúng ta cũng mới bắt đầu bố trí người ở kinh thành, rất khó làm được toàn diện, Đại tiểu thư trước giờ vẫn luôn cảm thấy Từ Sĩ Nguyên đáng ngờ, bây giờ chúng ta cũng mới điều tra ra được manh mối.”
Không phải tất cả mọi người đều ngốc như Lục Văn Hiển, Từ Sĩ Nguyên là một con tốt không hề gây chú ý lại cộng thêm hành sự cẩn thận, nếu không đề phòng rất khó nắm bắt được. Nếu không phải do bọn họ cố tình lui lại, khiến Khuất Thừa Như không nhịn được phải hành động thì họ vẫn chỉ là có nghi ngờ mà không tìm được chứng cứ như cũ.
“Chuyện này tuyệt đối không được để phụ thân ta biết.” Lang Hoa căn dặn lão Nhạc.
Lão Nhạc nói: “Đại tiểu thư cứ yên tâm.”
Lang Hoa hiểu rất rõ Hứa thị và Từ Sĩ Nguyên là một nút thắt trong lòng phụ thân, nếu để phụ thân biết được nàng đang điều tra Từ Sĩ Nguyên, nói không chừng sẽ cho rằng nàng đang điều tra rõ thân thế của mình, đợi đến khi tất cả rõ ràng sẽ nói lại đầu đuôi ngọn ngành cho phụ thân biết vậy.
Lão Nhạc vẫn còn nghi hoặc trong lòng: “Đại tiểu thư, ta có một chuyện còn chưa hiểu lắm, Đại tiểu thư cảm thấy người như Từ Sĩ Nguyên rốt cuộc có thể làm được gì? Hắn và Khuất Thừa Như đang nghe lệnh ai?”
Lang Hoa đứng dậy: “Ngươi có còn nhớ khi ở Tây Hạ, Ninh Vương từng gọi ta là A Tịnh không?” Lần đó nếu không có Bùi Khởi Đường giải vây thì sau khi nàng bị Ninh Vương ôm trước mặt mọi người, cục diện hôm nay phải đối mặt sẽ không phải là như thế này nữa.
Nếu là Ninh Vương, vậy thì tất cả đều có lời giải thích.
Ninh Vương và Từ Sĩ Nguyên đều vì chuyện của A Tịnh mà đứng chung lại với nhau là chuyện đương nhiên.
Cũng chính vì có Ninh Vương nên mới không muốn nhìn thấy Triệu thị sinh hạ Hoàng tử, trăm phương nghìn kế diệt trừ Triệu thị.
Nếu Hứa thị còn sống, nhất định là đang nằm trong tay Từ Sĩ Nguyên, đối mặt với tình nhân cũ, Hứa thị sẽ nói lại tất cả mọi chuyện cho Từ Sĩ Nguyên biết, bao gồm cả thân thế của nàng.
Nàng nghi ngờ, gian tình giữa Từ Sĩ Nguyên và Hứa thị bị vạch trần cũng có một phần công lao của Từ Sĩ Nguyên, mục đích của Từ Sĩ Nguyên chính là muốn Cố gia từ bỏ nàng, hoặc để nàng rời khỏi Cố gia.
Tất cả đã ngày càng rõ ràng.
Tất cả manh mối đều đang chỉ vào hai người này.
…
Triệu đại lão gia nhốt mình trong bóng tối, cứ đợi đến khi ngục tốt đến đưa cơm, Triệu đại lão gia mới ngẩng đầu lên, chầm chậm di chuyển đến trước cửa nhà lao.
Ngục tốt thấp giọng nói: “Lão gia, bên Nhị gia cũng biết rồi, Nhị gia đã thay đổi khẩu cung rồi.”
Mặt Triệu đại lão gia tươi hẳn lên.
Bọn họ lần lượt thay đổi khẩu cung, nhưng triều đình lại không dùng hình để thẩm vấn họ thêm, điều này có nghĩa là gì? Hoàng thượng có ý thả bọn họ, đều bởi vì nương nương đã mang thai, họ mới có một cơ may sống sót.
“Bây giờ phái người đến nói vài lời với nương nương, như vậy chúng ta có thể nội ứng ngoại hợp thoát ra ngoài được rồi.”
Sau khi Hoàng thượng khiển trách Bùi gia và Cố gia, chỉ có cái tên Khuất đại nhân mới nhậm chức đó cứ bám lấy họ không buông, những quan viên khác chẳng qua chỉ là qua đường.
Thái độ của Hoàng thượng đã quá rõ ràng, bây giờ muốn trừng trị Triệu gia chỉ có Thái hậu mà thôi.
Triệu đại lão gia chau mày, bây giờ điều đáng sợ nhất là, nếu gia tộc Triệu thị bị triều đình xử lý, thì Hoàng hậu nương nương sẽ không còn chỗ dựa nữa, chỉ có thể để mặc Thái hậu chèn ép. Cho dù có sinh hạ Hoàng tử cũng chỉ là bỏ mẹ lấy con, đứa trẻ đó rồi sẽ trở thành con rối trong tay Thái hậu.
Triệu đại lão gia cắn răng, Triệu gia muốn sống tiếp, thì phải diệt trừ Thái hậu.
Triệu đại lão gia ngẩng đầu: “Nói với Thanh Vân tiên sinh, bức thủ dụ chúng ta chuẩn bị bao năm nay cuối cùng cũng có lúc cần dùng đến rồi, còn cả bản cáo trạng của nhiều quan viên nữa.” Chỉ cần là các quan viên có qua lại với Triệu gia đều được Triệu gia ngụy tạo một bản cáo trạng, chính là đợi đến thời khắc then chốt dùng đến.
Cũng giống như vụ án Khánh Vương mưu phản năm đó, nếu không có những thư tín đó, Hoàng thượng làm sao trừng trị được Khánh Vương?
Chỉ cần thời cơ chín muồi, họ sẽ giúp Hoàng thượng nhổ đi những mũi nhọn uy hiếp đến Hoàng thượng.
Nhất định Hoàng thượng cũng sẽ bảo vệ bọn họ.
“Cố gia và Bùi gia sẽ không nhúng tay vào vụ án này nữa chứ?” Triệu đại lão gia vẫn còn lo lắng đôi chút.
Hắn đã được thể nghiệm cách Cố Thế Hoành thẩm vấn, chỉ cần Cố gia và Bùi gia không xen vào, chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn.
“Không đâu, Cố gia đang bán tiệm thuốc, trong nhà cũng chất đầy rương hòm, sáng sớm hôm nay đã có mười mấy cỗ xe ngựa rời đi, mời tiêu cục bảo vệ đi về phía nam rồi.”
Nếu như Cố gia chỉ đang diễn kịch, thì quả thực đã làm to chuyện.
Triệu đại lão gia thở phào: “Vậy thì tốt, truyền tin cho Hoàng hậu nương nương, nói với nương nương nhất định phải nắm lấy cơ hội sống lần này.”
Hoàng thượng đã cho họ cơ hội nghỉ xả hơi, họ nhất định phải tận dụng.
...
Trong Từ Ninh Cung, Thái hậu và Trình nữ quan đang chơi cờ.
Trình nữ quan không ngừng lau mồ hôi trên trán, hôm nay Thái hậu cứ luôn công sát, khiến bà ta khó mà đỡ nổi.
“Không chơi nữa.” Thái hậu ném quân cờ lên bàn cờ, ngẩng đầu lên.
“Nương nương, đều là lỗi của nô tỳ.” Trình nữ quan vội vàng nhận tội.
“Không liên quan đến ngươi,” Thái hậu đứng lên, “Là Ai gia đang lo lắng cho nó, cục diện trước mắt rõ ràng như vậy, nó còn đang chần chừ gì nữa? Phải tốc chiến tốc thắng.”
Ý Thái hậu là vụ án của Triệu gia.
Trình nữ quan liếm môi: “Liệu có phải là... chuyện Triệu thị có thai đã truyền đến tai Hoàng thượng rồi không.”
Thái hậu chợt cười, trong cung này không có bức tường nào không lọt gió, Kính Sự phòng chỉ cần điều tra là sẽ biết kết quả, Hoàng thượng biết chuyện bà ta không hề kinh ngạc chút nào.
Điều khiến bà ta kinh ngạc đó là người của Triệu gia đang ở trong đại lao cũng biết chuyện rồi.
Đứa trẻ này là hy vọng của Triệu gia, Triệu gia sẽ dốc toàn lực để giành lấy cơ hội sống cuối cùng này.
Trong tay họ có bao nhiêu quân cờ sẽ lôi ra dùng toàn bộ.
Bà ta cảm thấy Triệu gia nhất định sẽ sinh chuyện.
“Thái hậu nương nương,” Nội thị vội vã bước vào, “Thái hậu nương nương, không xong rồi, không biết Ninh Vương gia bị làm sao, ngủ từ hôm qua đến giờ, nô tỳ gọi thế nào cũng không tỉnh...”