Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 518: Chương 518




Chương 518LÀ GIẢ N

hìn thấy Tào Gia được nội thị khiêng tới, Lưu Cảnh Thần, Bùi Tư Thông đứng ở ngoài cửa cung không cầm được kinh ngạc.

Gương mặt Lưu Cảnh Thần nặng nề, nhìn về phía Tạ Tướng bên cạnh: “Trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tạ Tướng nói: “Đầu tiên là truyền Cố Đại tiểu thư và Hồ Trọng Cốt tiến cung, sau đó là Khuất Thừa Như, Bùi Khởi Đường, giờ lại khiêng Tào Gia vào, e là... vụ án đó có manh mối.”

Nhưng vì sao đột nhiên như vậy, trước đây lại không có chút tin tức nào truyền ra.

Lưu Cảnh Thần nhìn thấy nội thị Cần Chính Điện tới chuyển lời, vội vàng lên trước kéo nội thị lại: “Bên Cần Chính Điện rốt cuộc là tình hình gì?”

Nội thị nhìn trái nhìn phải mới nói: “Ninh Vương gia bị hạ độc có thể có liên quan tới Triệu gia, Hoàng thượng và Thái hậu đều nổi trận lôi đình, trong lòng mấy vị tướng gia cũng nên chuẩn bị đi, nói không chừng lập tức sẽ truyền mấy vị qua đó nghị sự.”

Ninh Vương bị hạ độc, cho nên người của Cố gia mới đến chữa bệnh.

Sắc mặt Tạ Tướng đại biến: “Ninh Vương giờ thế nào rồi?”

“Đã không sao rồi,” Nội thị nói, “Người hạ độc là hạ nhân của Phủ Ninh Vương...”

Tạ Tướng và Bùi Tư Thông bốn mắt nhìn nhau, hạ độc có liên quan tới Triệu gia, lại là hạ nhân Phủ Ninh Vương động thủ, lẽ nào Triệu gia và người của Phủ Ninh Vương câu kết?

Lưu Cảnh Thần dặn dò nội thị: “Mời trung quan bẩm báo Hoàng thượng, chúng ta lúc nào cũng có thể tới Cần Chính Điện.”

Nội thị đáp lại một tiếng.

Lưu Cảnh Thần nhìn bóng lưng nội thị, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.

...

Trong Cần Chính Điện.

Thường An Khang bước nhanh vào cửa: “Hoàng thượng, Tào Gia tới rồi.”

Hoàng đế nói: “Khiêng hắn vào.”

Trên mặt Thường An Khang lóe lên, biểu cảm có chút do dự: “E là phải đợi một chút, Tào Gia đại nhân nhất định đòi tự mình đi vào.”

Đi vào?

Hoàng đế nhíu mày: “Chân của hắn không phải đã cưa đi rồi sao?”

“Vâng,” Nội thị mím môi, “Nhưng Tào Gia đại nhân còn có thể dùng tay từ từ di chuyển.”

Sao phải khổ vậy?

Hoàng đế đột nhiên nảy sinh vài phần khó hiểu, rõ ràng hắn đã vô cùng khai ân, vì sao Tào Gia còn phải chịu khổ sở vậy? Nghĩ tới đây, Hoàng đế nhìn ra ngoài điện.

Cấm Vệ và cung nhân ngoài điện cũng không cầm được đưa mắt nhìn nửa người đó.

Tào Gia không có chân, bó trường bào trên eo, hai tay như cần trúc đưa ra chống trên đất, dùng lực chống đỡ cơ thể di chuyển về phía trước, trông vô cùng buồn cười.

Tào Gia đi lên bậc đá bạch ngọc.

Đại Tề kiến quốc nhiều năm như vậy, chưa từng có tình huống này. Phải biết người có thể được Hoàng thượng truyền triệu, ít nhất phải tướng mạo đoan chính, thể chất tinh thần đều đủ, những quan viên lưng còng, chân thọt đó đều rất ít khi được Sử bộ tuyển chọn nhận được một chức quan tốt, càng đừng nhắc tới người không có chân.

Tào Gia không nên xuất hiện ở đây.

Tào Gia nhìn Cần Chính Điện cách đó không xa, từ đại lao Hoàng Thành Ti tới Dưỡng Tế Viện, sau đó lại tiến cung, ông ấy bị người ta khiêng đi khiêng lại như vậy, mấy bước chân này ông ấy lại muốn tự đi. Như vậy ông ấy mới có thể nhắc nhở bản thân, vì sao có thể tới đây. Bậc thềm bạch ngọc như hàn băng, càng lạnh và vững chắc hơn tưởng tượng của ông ấy.

Trước kia ông ấy không hiểu ca ca, cảm thấy sau khi ca ca vào Đại Lý Tự liền trở nên lạnh nhạt, không quan tâm việc trong nhà, hơn nữa càng ngày càng nghiêm khắc không thông tình đạt lý. Sau khi Tào Gia xảy ra chuyện, ông ấy thậm chí có vài phần oán hận ca ca, vì sao ca ca nhất định phải kiên trì đạo lý của huynh ấy, đến nỗi mang tới cho Tào Gia tai họa diệt tộc.

Trước khi ca ca chết, ông ấy từng hỏi ca ca, hối hận không?

Ca ca lại lắc đầu.

Lời ca ca nói tới giờ ông ấy vẫn nhớ.

“Đại Lý Tự là nơi thẩm tra cuối cùng của vụ án lớn.”

Cuối cùng, đến giờ ông ấy đã hiểu đạo lý này, nơi thẩm tra cuối cùng, cũng có nghĩa là, tất cả sẽ kết thúc ở đây, từng tính mạng đó sẽ ở Đại Lý Tự đón chờ con đường quay lại cuối cùng của họ.

Tào Gia ngày càng gần đại điện, ông ấy cảm giác được trách nhiệm đè trên vai mình càng ngày càng nặng.

Cuối cùng Tào Gia cũng “đi” vào đại điện.

Hoàng đế nhìn về phía Tào Gia hành lễ trên đất, có chút xúc động, hồi lâu mới giơ tay lên: “Tào khanh, bình thân.”

Tào Gia đứng thẳng người.

Nội thị cúi đầu đưa thủ dụ cho Tào Gia xem.

Hoàng đế hơi đổ về phía trước: “Tào khanh có thể phân biệt, thủ dụ này rốt cuộc là thật hay giả không.”

Tào Gia cầm thủ dụ lên, soi dưới ánh nắng nhìn kĩ càng.

Ánh mắt tất cả mọi người đều dồn lên người Tào Gia.

Không biết vì sao, lúc này dường như tất cả mọi người đều đã quên Tào Gia là tử tù của Hoàng Thành Ti, ông ấy thiếu nửa thân người, dường như vẫn cao lớn như thường.

Cuối cùng Tào Gia đặt thủ dụ lại khay: “Ca ca của tội thần luôn đề xướng dùng thư chứng và vật chứng, cho nên cũng vô cùng coi trọng thu thập chứng cứ, muốn phân biệt thật giả thư chứng này, có thể bắt tay phán đoán từ tờ giấy, mực dùng, ấn triện, bút tích của người viết và thói quen.”

Tào Gia nói rồi ngẩng đầu lên: “Cho nên, tội thần có thể tra ra thật giả của thủ dụ này.”

Ánh mắt Hoàng đế hừng hực, lập tức nhìn về phía Thái hậu bên cạnh, trên mặt Thái hậu lại dường như đã xuất hiện nét vui vẻ.

Lang Hoa biết Tào Gia không phải chỉ nói mà thôi, ông ấy đã trả lời chắc như đinh đóng cột vậy, thì nhất định là nắm chắc.

Tào Gia nhìn về phía Thái hậu: “Chỉ cần Thái hậu nương nương đưa những thiếp chữ đã viết, giấy bút mực đã dùng cho tội thần, tội thần có thể tìm được chứng cứ.”

Nghe thấy lời này, Hoàng đế lập tức đứng lên: “Ý ngươi là...”

“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, thủ dụ này là giả,” Tào Gia nói rồi chỉ vào những chữ đó, “Chữ dù viết rất rõ ràng, nhưng kết cấu cứng ngắc, lực dùng bút không đều, thói quen hỗn loạn, không phải một nét mà thành, mà là phỏng theo từng chữ thường ngày Thái hậu viết, gom ra thủ dụ này.”

“Chỉ cần là giả, nhất định có dấu vết để theo, chữ của Thái hậu không dễ dàng lọt ra ngoài, chỉ cần tìm được từng chữ họ dùng để mô phỏng, là có thể chứng minh sự phán đoán của tội thần. Huống hồ, bút tích này dùng e là cũng không giống hoàn toàn với chữ Thái hậu nương nương dùng hàng ngày.”

“Đóng dấu bên trên càng dễ kiểm tra hơn, dù lớn nhỏ, chữ này giống hết với chữ Thái hậu dùng, nhưng dấu giả là dấu giả, không có dấu vết mài mòn nhiều năm dùng, không có trầm tích in dấu chu sa, nhất định vẫn có khác biệt nhỏ.”

Không ai ngờ được Tào Gia có thể nói ra nhiều nghi vấn liền một mạch như vậy.

Hoàng đế nói: “Tào khanh có chắc không?”

“Tội thần dám chắc, không chỉ là tội thần...” Tào Gia nói rồi ngẩng đầu lên, “Đại Lý Tự có vài vị đại thần, mấy ngày nay học cách kiểm tra với tội thần, Hoàng thượng có thể cầm thủ dụ này cho họ xem, xem họ sẽ cho ra kết quả như thế nào, thủ dụ giả như vậy, tội thần thực sự đã gặp rất nhiều trong tay Bùi đại nhân...”

Hoàng đế mặt mày nghi hoặc nhìn về phía Bùi Khởi Đường.

Lúc này Bùi Khởi Đường mới nói: “Vi thần từng cho đại nhân xem một vài văn thư.”

Hoàng đế nheo mắt: “Ý ngươi là?”

Bùi Khởi Đường nói: “Chính là thư tín qua lại giữa Khánh Vương và Đông Bình Trưởng Công Chúa, dù bút mực năm đó của Khánh Vương sớm đã bị tiêu hủy, nhưng Đông Bình Trưởng Công Chúa vẫn còn, dùng bút tích của Đông Bình Trưởng Công Chúa so sánh, là có thể chứng thực.”

Năm đó chứng cứ triều đình dựa vào để định tội cho Khánh Vương, chính là thứ này.

Nếu những thứ này đều là giả...

Vậy thì tội danh đè lên người Khánh Vương sẽ bị người ta chất vấn.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.