Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 522: Chương 522




Chương 522TÌM TỚI CỬA Từ Cẩn Du chỉ muốn lập tức hét lên, nhất định là Cố Lang Hoa không biết liêm sỉ, nghĩ cách lén lút gặp mặt Bùi Khởi Đường, không thì sao Bùi Khởi Đường có thể thích Cố Lang Hoa.

Cho nên Cố gia mới hủy hôn sự với Lục gia.

Lẽ nào không có ai chú ý tới điểm này, trong tộc Cố gia cũng không trừng phạt Cố Lang Hoa sao?

Dựa vào cái gì chứ? Nàng không phạm lỗi lại bị nhốt lâu như vậy, việc xấu của Cố Lang Hoa ai ai cũng biết, lại còn ở đó đợi người của Bùi gia tới cửa cầu thân.

Đều tại nàng không phát giác sớm, giờ nàng cũng không biết Cố Lang Hoa có ý đồ với Bùi Khởi Đường từ khi nào.

Từ Cẩn Du rất muốn khóc, vì mình, cũng vì Bùi gia.

“Ta nghe nói không phải vậy,” Hàng thị nói, “Bùi gia sớm đã có ý tới Cố gia cầu thân, chỉ là Cố Đại tiểu thư tuổi còn nhỏ, Bùi gia không sốt ruột, nghe lão gia nói Cố Đại tiểu thư ở trên chiến trường từng cứu Bùi Khởi Đường, như vậy xem ra, thích một ân nhân cứu mạng, cũng là chuyện bình thường.”

Hàng thị rất ít nói chuyện trước mặt mọi người, đột nhiên nói ra một tràng như vậy, Từ lão phu nhân nhíu mày nhìn về phía Hàng thị. Hàng thị mặc áo màu hồng cánh sen, trên đầu chải búi tóc đồng tâm, chỉ cài một chiếc trâm trân châu to như ngón tay cái, tóc mai hai bên hơi bung xõa, trông dịu dàng mà thanh lệ, giống như đổi con người khác, khác hoàn toàn với khi bà ấy ở nhà.

Đúng là không có chút phép tắc nào.

Lẽ nào bây giờ Hàng thị cho rằng, cả Từ gia đã rơi vào tay nó sao?

Từ lão phu nhân nhíu mày, cơn giận đột nhiên xông lên đầu. Nếu đổi lại bình thường, bà ấy nhất định sẽ trách mắng Hàng thị một trận ra trò, nhưng giờ bà ấy vừa ra khỏi am đường, lại có chút liên quan với Triệu Hoàng hậu, gây ra chuyện nữa e là sẽ bị Hàng gia bắt được thóp. Bà ấy chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, đợi mọi người quên chuyện này rồi, bà ấy nắm lại Từ gia sẽ từ từ dạy dỗ quy tắc cho Hàng thị.

Từ lão phu nhân lạnh lùng nói: “Giờ Bùi gia và Cố gia thế nào?”

Hàng thị thở phào.

Từ Tùng Nguyên nói tiếp: “Việc của Triệu gia bại lộ, Thái hậu nương nương nản lòng muốn tuyệt thực tự sát, Hoàng thượng lại triệu Bùi Khởi Đường về xử án, có lẽ Cố Thế Hoành cũng sẽ nhanh chóng được phục chức, trận phong ba này tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.”

Nếu người bị đàn áp là Cố gia, trong lòng Từ lão phu nhân sẽ rất vui.

“Tổ mẫu,” Từ Cẩn Du lại mở miệng, “Con muốn... hồi cung ở bên Thái hậu nương nương, tâm trạng Thái hậu nương nương không tốt, con cũng có thể ở bên cạnh khuyên giải.”

Từ lão phu nhân bưng trà lên uống một ngụm, trà thấm vào ruột gan, hoàn toàn khác với những thứ uống ở am đường đó. Ở am đường lâu như vậy, bà ấy gần như đã quên mùi vị của trà rồi: “Thái hậu không triệu con, con làm sao vào được cung?”

Từ Cẩn Du nhất thời nghẹn lời, mấy năm nay nàng ra vào Từ Ninh Cung thoải mái như ra vào Từ gia. Thái hậu nương nương đặc biệt ban cho nàng một miếng cung bài, để nàng đi lại. Lần này tổ mẫu bị phạt tới am đường, cung bài của nàng cũng bị Trình nữ quan thu đi rồi, không có cung bài nàng đương nhiên không vào được cung.

Nước mắt Từ Cẩn Du đột nhiên rơi xuống, lẽ nào Thái hậu nương nương đã quên nàng rồi sao?

Từ lão phu nhân lại không có thời gian để ý tới tâm tư của Từ Cẩn Du, nhìn về phía Từ Tùng Nguyên: “Vậy ngươi định làm thế nào? Trung Thư Tỉnh chuẩn bị đứng ở bên nào?”

“Mẫu thân,” Từ Tùng Nguyên nói, “Lần này tra ra, Triệu gia không chỉ ngụy tạo một tờ thủ dụ, mà đến chứng cứ Khánh Vương mưu phản cũng là giả. Vụ án Khánh Vương chết nhiều người như thế, giờ còn có quan viên bị nhốt ở trong đại lao, chúng con đã thương lượng rồi, chuẩn bị dâng tấu, xin triều đình xử lại vụ án của Khánh Vương.”

“Các ngươi?” Từ lão phu nhân nghe xong run rẩy, “Các ngươi là ai? Là Lưu Tướng và Tạ Tướng?”

Từ Tùng Nguyên giọng run run: “Không phải... là con và mấy vị Ngự sử...”

“Ngươi nhậm chức ở Ngự Sử Đài sao?” Từ lão phu nhân nâng cao âm điệu, “Ngươi đang ở Trung Thư Tỉnh, cấp trên của ngươi là hai vị Thừa Tướng, ngươi không theo sau hai vị Thừa Tướng, lại làm liều với những Ngự Sử đó, là ai hiến kế cho ngươi? Cố Thế Hoành ư?”

Từ Tùng Nguyên đứng thẳng người: “Là chính con, không có liên quan tới người khác.”

Sắc mặt Từ lão phu nhân tái mét.

Từ Chính Nguyên thấy vậy lập tức lên trước vỗ lưng Từ lão phu nhân: “Đại ca, huynh có thể không nói những điều này không, sức khỏe mẫu thân đã thế này, huynh... muốn làm mẫu thân tức chết sao?”

“Đệ không làm quan, không hiểu việc trên quan trường, đại ca cũng phải suy nghĩ cho cái nhà này, nhà này không thể có thêm phong ba gì nữa.”

Từ lão phu nhân cảm thấy được an ủi, may mà có Chính Nguyên, không thì bà ấy chắc chắn đã bị tức chết rồi. Bà ấy không hiểu, Cố gia đó ở Tây Hạ rốt cuộc đã cho Tùng Nguyên uống canh gì, khiến Tùng Nguyên cảm thấy Cố gia làm gì cũng đúng. Đặc biệt là Cố Lang Hoa kia, rõ ràng có thể là con hoang của lão Tam, lại không ai vạch trần, Cố gia nhắm mắt không thừa nhận, vẫn nâng niu Cố Lang Hoa trong lòng bàn tay.

Từ lão phu nhân nghĩ tới đây liền cảm thấy phiền muộn.

“Lão phu nhân, lão gia,” Quản sự bước nhanh vào cửa, “Bên ngoài có một đám người, nói là tới đòi nợ chúng ta, nhất định muốn gặp lão gia, nếu chúng ta không gặp, họ sẽ tới nha môn tố cáo.”

Không khí trong phòng đột nhiên cứng ngắc, tất cả mọi người nhìn nhau.

Từ Tùng Nguyên hoàn hồn lại trước, nhìn thẳng về phía Từ Chính Nguyên: “Cái này có liên quan tới ngươi không?”

Từ Chính Nguyên trợn tròn mắt, “Lời này của đại ca là có ý gì? Đệ ở bên ngoài làm ăn đang tốt lành, tháng nào cũng có tiền vào, đâu có thiếu bạc của ai.”

Từ Tùng Nguyên nửa tin nửa ngờ, quay đầu dặn dò Quản sự: “Bảo người đi hỏi cho kỹ, chúng ta nợ tiền khi nào, là ai nợ.”

Quản sự gật gật đầu.

Từ lão phu nhân liếc Hàng thị một cái, trên mặt Hàng thị toàn là kinh ngạc, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nếu việc này đúng là có liên quan tới Từ gia, Hàng thị chính là trị gia có thiếu sót.

“Hỏi rõ rồi,” Quản sự vừa lau mồ hôi vừa bẩm báo, “Là Diêm Chưởng quầy từng làm việc cho Nhị lão gia.”

Ánh mắt của Quản sự rơi trên người Từ Chính Nguyên.

Từ Chính Nguyên đứng thẳng lưng, trong ánh mắt có sự mê muội, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Diêm Chưởng quầy, lẽ nào chính là... Diêm...

“Người ở đâu?” Trong lúc cấp thiết trên trán Từ Chính Nguyên nổi gân xanh, cả người đổ mồ hôi.

Nếu đúng là Diêm Trường Quý, vậy thì không thể coi thường. Ông ta sai Diêm Trường Quý đi mua tiệm thuốc của Cố gia, đã giao tiền đặt cọc, ông ta bỗng dưng kiếm được mấy nghìn lượng bạc, nếu lúc này xảy ra chuyện gì, tất cả đều là công cốc.

Tất cả mọi người đều nhìn ra sự bất thường của Từ Chính Nguyên.

Sắc mặt Từ Tùng Nguyên u ám nói: “Rốt cuộc là chuyện gì? Diêm Chưởng quầy đó là ai? Người dưới quyền đệ?”

Từ Chính Nguyên nhanh chóng không còn khí thế khi nãy: “Nhất định là nhầm lẫn rồi, đệ ra ngoài hỏi xem.”

Từ Chính Nguyên đang muốn đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng ồn ào, có người vươn cổ ra hét: “Nhị lão gia cứu mạng, Nhị lão gia, mau tới cứu tiểu nhân...”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.