Chương 525TIỀN MẤT TẬT MANG
Từ Cẩn Du cứng đờ buông cổ tay Hàng thị ra, Hàng thị cũng không chú ý, cùng Lang Hoa bước tiếp về phía trước, dọc đường còn giới thiệu cách bày trí trong vườn của Từ gia, nhanh chóng bỏ Từ Cẩn Du lại sau lưng.
“Lang Hoa,“ Hàng thị lộ vẻ mặt bối rối, “Lần này ngươi đến Từ gia, có phải là vì chuyện của Nhị lão gia nhà chúng ta không?”
Lang Hoa nói: “Ta cũng mới biết, thì ra Diêm Trường Quý kia là người của Từ nhị lão gia.”
Tuy Hàng thị đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn không nhịn được thở dài một tiếng: “Người đó nói đều là thật sao? Nhị lão gia lấy bã thuốc từ hiệu thuốc của Cố gia đem đi bán?”
Lang Hoa ngẩng đầu, phòng khách không còn xa, Từ lão phu nhân đã trở về nhà, Từ gia này nhìn bên ngoài thì là Hàng thị quản lý, nhưng thực tế Từ lão phu nhân đều nắm tất cả trong tay.
Lang Hoa thấp giọng nói: “Phu nhân đừng lo lắng, chuyện này ta sẽ nói rõ với lão phu nhân và Nhị lão gia, có những chuyện, không thể nhún nhường.”
Hàng thị nghe những lời này không khỏi ngạc nhiên, lời Lang Hoa nói là ý gì?
Có những chuyện, không thể nhún nhường.
Là thế này sao? Bà ở Từ gia nhiều năm như vậy, mỗi lần lão phu nhân nói gì bà đều không dám làm trái, tuy không hợp với cách nghĩ của bà nhưng bà vẫn nghe theo, không hề giống Cố Đại tiểu thư nói, không thể nhún nhường.
Quản gia bên cạnh Từ lão phu nhân bước qua nói, Lang Hoa lập tức chào hỏi.
“Mẫu thân,“ Từ Cẩn Du kéo Hàng thị ,“Cố Lang Hoa nói với người chuyện gì? Sao nàng ta lại đến nhà chúng ta, nàng ta muốn làm gì?”
Hàng thị mù mờ gật đầu: “Lang Hoa nói muốn bẩm báo với lão phu nhân.”
...
Lang Hoa thỉnh an Từ lão phu nhân, sau đó ngồi lên ghế.
Từ lão phu nhân cười nói: “Lâu quá không gặp, ngươi đã lớn rồi.” Vừa nói vừa nhìn kỹ Cố Lang Hoa, ánh mắt nàng trong veo, lông mày thon dài nhưng không quá mảnh, da trắng nõn bóng mượt, cả người tỏa ra vẻ cao quý và tao nhã.
Lòng Từ lão phu nhân như bị kích động.
Từ trên người Cố Lang Hoa lại có thể nhìn thấy bóng dáng của lão thái gia. Khi lão thái gia còn sống, bà không thể làm chủ dù chỉ là một nửa, trong mắt những người của Từ gia hồi đó càng không có bà.
Dù gì bà cũng xuất thân từ nhà quan, vào Từ gia cũng không phải là trèo cao, sinh con cho Từ gia, vất vả chăm sóc lão thái gia nhưng lại bị đối xử như thế.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Từ lão phu nhân vô cùng buồn bã, dường như có một bóng đen vô hình bao trùm lấy bà.
Bà đột nhiên có một cảm giác, Cố Lang Hoa cũng giống lão thái gia, là khắc tinh trong cuộc đời bà.
Lang Hoa bắt gặp ánh mắt của Từ lão phu nhân: “Sức khỏe của lão phu nhân có tốt không?”
Ánh mắt Từ lão phu nhân buồn bã: “Già rồi, vô dụng thôi, ngày một tệ hơn, hai ngày nay tinh thần cũng không tốt.”
Lang Hoa không phản bác lại lời của Từ lão phu nhân mà khẽ mỉm cười.
Từ Cẩn Du cảm thấy rất khó chịu, lẽ nào lúc này không phải Cố Lang Hoa nên nói lời khách sáo để an ủi tổ mẫu sao?
Từ lão phu nhân muốn đuổi nàng ra khỏi cửa đây mà. Lang Hoa nhìn trong phòng: “Diêm Trường Quý kia có ở đây không ạ? Người của hiệu thuốc ngoài cổng đều nói Diêm Trường Quý đã vào cửa lớn của Từ gia.”
Từ nhị thái thái giận tái mặt, Cố Lang Hoa thật không biết khách sáo, cho dù muốn đòi người thì cũng nên nói vòng vo, ai lại nói thẳng thừng như nàng ta vậy.
Từ nhị thái thái nói: “Ta cũng không biết chuyện của Diêm Trường Quý rốt cuộc là sao, hắn cũng không phải là người của Từ gia, bình thường không nhận lương từ nhà chúng ta. Lão gia từng nhờ hắn làm giúp vài chuyện, ai ngờ hắn lại muốn trèo lên...” Trải qua chuyện lúc nãy, Từ nhị thái thái đã định thần lại.
Lang Hoa nhướng mày: “Nói như vậy, Diêm Trường Quý và Từ nhị lão gia không liên quan gì đến nhau?”
“Không liên quan,“ Từ nhị thái thái lập tức nói, “Dĩ nhiên không liên quan!”
Lang Hoa uống một ngụm trà: “Diêm Trường Quý mua hiệu thuốc của Cố gia, đặt cọc một trăm ngàn lượng, hai ngày sau trả một trăm ngàn lượng còn lại, cửa hiệu của Cố gia sẽ thuộc về hắn.”
Hai trăm ngàn lượng không phải ít, một Chưởng quầy làm sao có thể có nhiều tiền như vậy, nhất định sau lưng có người giúp đỡ.
Từ nhị thái thái ngượng ngùng nói: “Nhiều tiền như vậy, lão gia nhà chúng ta không thể có được, cửa hiệu đó không phải chúng ta mua.”
Từ Tùng Nguyên nhíu mày, hiệu thuốc của Cố gia mở ở đường đông, vào mùa đông bất kể là nhà hay cửa hiệu thì giá cả đều sẽ thấp, cửa hiệu mua xong, đóng cửa đến mùa xuân năm sau, đợi thương nhân từ nơi khác đến kinh thành thì có thể bán giá cao. Lão Nhị trước giờ vẫn thích làm ăn như thế, không cần bỏ ra nhiều sức lực cũng có thể kiếm lời.
Lang Hoa lấy một cái hộp từ tay Tiêu ma ma đặt lên bàn, sau đó từ từ mở ra: “Đây là ngân phiếu mà ta thu được mấy ngày trước, tổng cộng một trăm ngàn lượng.”
Một chồng ngân phiếu dày cộp khiến ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.
Lang Hoa nói: “Diêm Trường Quý lén bán bã thuốc Cố gia để lại, hiệu thuốc của Cố gia không thể bán cho người như vậy, nên lần này ta đến là để trả tiền cọc. Theo như giao ước, nếu ta không muốn bán hiệu thuốc thì sẽ bồi thường thêm một trăm ngàn lượng.”
Từ Cẩn Du suýt nữa la lên, nếu là Nhị thúc bày mưu cho Diêm Trường Quý mua hiệu thuốc, trong chớp mắt đã lời một trăm ngàn lượng.
Lang Hoa nói tiếp: “Nghe nói hiệu thuốc xảy ra chuyện, nói cho cùng thì chuyện này cũng liên quan đến Cố gia, ta đã cho người đi điều tra bã thuốc trong tiệm, xác định là số thuốc của cửa hiệu bị mất trộm.”
“Lần này đến Từ gia là để nói chuyện số thuốc đó, không nên gây chuyện trước cửa Từ gia.”
Nghe Lang Hoa nói vậy, Từ nhị thái thái lập tức nói: “Cố Đại tiểu thư nói đúng, cần phải làm rõ hãy nói, chuyện này không liên quan đến nhà chúng ta.”
Lang Hoa gật đầu: “Từ nhị thái thái nói đúng, bán thuốc giả là trọng tội, số thuốc đó bán đi, người bệnh mua được, dùng xong bệnh sẽ càng nặng dẫn đến mất mạng. Đặc biệt hiện giờ đang rét đậm, bệnh thương hàn rất phổ biến, quan phủ đã ra thông báo cho người dân uống thuốc chữa bệnh, nhà giàu có trong kinh thành cũng kéo nhau phát thuốc. Nay lại xảy ra chuyện này, triều đình nhất định sẽ lập tức điều tra. Vì vậy, biện pháp tốt nhất là báo quan.”
Hai từ báo quan, khiến Từ nhị thái thái cứng đơ ra đó.
Lang Hoa tiếp tục nói: “Ta sẽ làm chứng cho hiệu thuốc, chứng minh số thuốc Diêm Trường Quý bán cho bọn họ là bã thuốc Cố gia bị mất trộm. Nếu số tiền này đã không phải là của Từ gia, vậy ta mang về, tìm người mua hiệu thuốc trả lại cho họ.”
Lang Hoa đưa tay đóng nắp hộp lại “cộp” một tiếng.
Âm thanh đó như xuyên vào tim của Từ nhị thái thái, khiến bà ta đột nhiên cảm thấy đau nhói.
Cố Lang Hoa đến lần này là để uy hiếp Từ gia, nếu Diêm Trường Quý khăng khăng nói cùng lão gia mua hiệu thuốc, quan phủ nhất định sẽ gọi lão gia đến thẩm vấn.
Hiện giờ tiền bọn họ không có, lại còn phải gánh trách nhiệm với quan phủ.
“Lão gia,“ Quản gia bước đến nói, “Quan phủ đến rồi, muốn bắt Diêm Trường Quý, còn muốn mời Nhị lão gia đến nha môn hỏi chuyện.”
Từ Tùng Nguyên bình tĩnh đứng dậy: “Giống như Cố Đại tiểu thư nói, đây không phải là chuyện nhỏ, giao Diêm Trường Quý cho nha môn, để Nhị lão gia nói rõ ràng, tránh để bọn họ xử oan Từ gia.”