Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 537: Chương 537




Chương 537RƯỢU VÀO NÓI LỜI THẬT LÒNG Tuy Bùi Khởi Đường đã thay y phục nhưng người vẫn nồng nặc mùi rượu, được nội thị dìu đến trị phòng, chỉ trong chốc lát đã mơ màng ngủ.

Bùi Tư Thông nhận được tin tức vội mang lệnh bài tiến cung, nhìn thấy Bùi Khởi Đường đang nằm trên giường, ông bất giác chau mày.

“Phải làm thế nào đây?” Bùi Tư Thông hỏi nội thị, “Có thể bẩm báo với Hoàng thượng sáng sớm mai hãy triệu kiến nó không?”

Nội thị lau mồ hôi trên trán: “Ta đã khuyên Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng không đồng ý. Bùi đại nhân nên nghĩ cách gọi Bùi tiểu đại nhân tỉnh dậy, nếu không Hoàng thượng đến đây thì không ai gánh vác nổi.”

Nội thị nói xong vội đến Cần Chính Điện bẩm báo tất cả với Hoàng đế: “Nói là uống rượu với phạm nhân trong Dưỡng Tế Viện, Bùi tiểu đại nhân cũng thật là, không kiêng kị vận xui gì cả.”

Hoàng đế chớp mắt: “Được lắm, vụ án thì chưa phá mà đã say như vậy, hắn đặt vương pháp triều đình ở đâu?”

Nội thị cúi đầu: “Hoàng thượng nói phải, việc này thật sự không hợp phép tắc.”

Hoàng đế bỏ tấu chương trong tay xuống: “Lôi hắn đến đây cho Trẫm.”

Nội thị trả lời một tiếng rồi vội mang cung nhân đi, may là Bùi Khởi Đường đã uống canh giải rượu và cũng đang được dìu đến.

Bùi Khởi Đường lắc lư bước vào điện, hành lễ với Hoàng đế rồi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực, mơ màng, vẫn chưa tỉnh rượu.

Nhìn thấy dáng vẻ của Bùi Khởi Đường, lửa giận của Hoàng đế “vụt” cháy lên: “Trẫm kêu ngươi đi điều tra án, ngươi đã làm cái gì rồi?”

Trên mặt Bùi Khởi Đường không hề có chút hoang mang hay lo sợ, ngược lại còn cười thư thái: “Hoàng thượng, bọn họ đang ở sau lưng bàn tán về vi thần, nói là qua chuyện này, cả Bùi gia sẽ quay về Phúc Kiến, vi thần cũng sẽ bị tống giam.”

Hoàng đế ngước mắt lên: “Ngươi nói ai?”

Bùi Khởi Đường nói: “Quan viên trong triều, sai nha trong đại lao, hôm nay vi thần đi đạo quán xin xăm cũng là xăm hạ hạ.”

“Vi thần từng nghĩ muốn minh oan cho họ,“ Bùi Khởi Đường cả người lắc lư, “Giờ không làm được rồi, vi thần đã tận lực rồi.”

Đang nói gì đây?

Hoàng đế đứng dậy: “Lời ngươi nói là ý gì?”

Bùi Khởi Đường nhìn Hoàng đế, ánh mắt dần dần tập trung, sau đó xác định, “Người của Triệu gia nói với vi thần, vi thần bắt họ cũng vô ích, vì chuyện năm đó là Hoàng thượng sai Triệu gia làm, nếu không thì Triệu gia cần gì phải đối phó Khánh Vương.”

Nghe những lời này, Hoàng đế chỉ cảm thấy máu xông lên đến trán, tóc cũng dựng đứng lên, Triệu gia lại dám nói vậy.

Dám nói là hắn bày mưu.

Bùi Khởi Đường tiếp tục nói: “Người Triệu gia còn nói, bá quan văn võ trong triều đều biết rõ, chỉ có vi thần không biết, nên mới dám tiếp nhận vụ án này.”

“Vi thần không tin, Khánh Vương gia là đệ đệ của Hoàng thượng, huynh đệ cùng cha cùng mẹ, nếu không phải vì mưu phản, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không xử lý ông ấy như vậy.”

Bùi Khởi Đường nghiêm nghị nói, xem ra rất bình tĩnh: “Hoàng thượng, vi thần nói có đúng không?”

Đúng không?

Mắt Bùi Khởi Đường lóe sáng, đây là chuyện mà tất cả mọi người trong Khánh Vương phủ muốn hỏi, một Vương gia rời khỏi kinh thành tránh họa, không có chút hành động mưu phản, sao đột nhiên lại khiến Hoàng đế phải ra tay độc ác như vậy.

Đệ đệ ruột, sao ông ấy có thể ra tay.

Không chỉ là Khánh Vương phủ, Hoàng đế dường như muốn tắm máu cả Giang Chiết, số người chết trong vụ án Khánh Vương mưu phản, nhiều đến mức có thể so sánh với số bách tính bị Tây Hạ tàn sát.

Món nợ máu này, Hoàng đế dám gánh không?

Ánh mắt Hoàng đế u ám: “Chuyện Khánh Vương mưu phản là do quan viên Thông Chính ti bẩm báo, chứng cứ lại xác thực, nay lại nổi sóng gió, Trẫm mới sai ngươi điều tra lại, chứ không phải bảo ngươi ở đây chất vấn Trẫm…”

Bùi Khởi Đường giả vờ nửa tỉnh nửa say: “Vi thần đã xem... đã xem khẩu cung năm đó, nói cái gì mà... lời của Khánh Vương và thân tín nói chuyện bị hắn nghe thấy. Trước tiên không nói chuyện quan trọng đó, sao Khánh Vương có thể sơ ý để lộ ra. Lúc đó... vào mùa hè, thời tiết ở mấy nơi Giang Chiết, Phúc Kiến rất nóng, Phúc Kiến bệnh dịch... khắp nơi, triều đình Từ giang Chiết... điều động lương thực, thuốc men, cả phương nam thân mình còn lo chưa xong, bất luận thế nào cũng không phải là thời cơ phát binh tốt nhất.”

Nhưng lại là thời cơ tốt để diệt trừ Khánh Vương.

Tuy đã qua nhiều năm, nhưng Bùi Khởi Đường vẫn nhớ tình hình năm đó.

Phụ thân bận bịu vì công vụ Giang Chiết mà không quản lý hắn, nên hắn rất nhàn rỗi rảnh rang, lén ra khỏi nhà chơi cả ngày trong rừng. Cả nhà không tìm được hắn mà loạn cả lên, người hầu quỳ cả xuống đất. Phụ thân vì thế mà trách phạt hắn, dùng cây mây đánh vào cẳng chân hắn, máu thấm ướt cả quần, trong lòng không khỏi oán giận phụ thân.

Nếu hắn biết hắn sẽ nhanh chóng mất đi nhà mình, mất đi tất cả người bên cạnh, thì trong cuộc trò chuyện sau cùng của cha con họ, hắn sẽ không ngỗ nghịch như thế.

Hoàng đế dường như cũng nghĩ đến tình hình năm đó, Khánh Vương khẩn thiết nhìn ông, hỏi ông hai từ: Vì sao.

Chỉ vì cùng sinh trong hoàng tộc, vị trí đó lại chỉ có một.

Nội thị vội vàng bưng canh giải rượu đến, vừa cho Bùi Khởi Đường uống, vừa thấp giọng nói: “Bùi đại nhân... ngài đừng nói lung tung nữa…”

Uống thêm một chén canh, Bùi Khởi Đường dường như tỉnh táo hơn nhiều.

Ánh mắt Hoàng đế như hàn băng: “Nói tiếp, còn nghi vấn gì nữa?”

Bùi Khởi Đường suy nghĩ giây lát: “Vị quan viên bẩm báo đó, bây giờ hỏi lại hắn chuyện lúc trước thì hắn ngập ngừng ấp úng, lời nói rất mâu thuẫn. Tào Gia đại nhân vừa nghe đã biết người đó nói dối. Còn nữa, những thư từ để kết tội Khánh Vương cũng là ngụy tạo.”

Chỉ điều tra có hai ngày đã nhận được kết quả như vậy.

Vụ án đơn giản như thế lại trở thành vụ án oan lớn nhất Đại Tề, khiến cả Đại Tề máu chảy thành sông.

Nhiều năm nay hắn luôn âm thầm chịu đựng, dẫn theo người ẩn nấp ở Giang Chiết, chính là muốn đợi đến một ngày, có thể đứng trước mặt Hoàng đế, lấy chứng cứ ra từng câu từng câu chất vấn Hoàng đế, khiến Hoàng đế cứng họng.

Hắn muốn nói với Hoàng đế, triều đình không cần tự lừa dối mình, thực tế tất cả mọi người đều biết Khánh Vương bị xử oan.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Hoàng đế nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu ngươi đã điều tra rõ mọi chuyện, tại sao không bẩm báo cho Trẫm.”

“Vi thần không dám,“ Bùi Khởi Đường ngước mắt lên, “Vi thần vừa nhận vụ án thì đã bị hại, chỉ là một Khuất Thừa Như nhỏ bé lại có thể dễ dàng lật đổ thần và Cố gia.”

Bùi Khởi Đường bật cười: “Bùi gia làm quan nhiều năm như vậy, chưa từng... chịu oan thế này. Còn có Cố gia... Cố Thế Hoành còn thảm hơn thần, người hại ông ấy là một Huyện thừa lục phẩm nhỏ nhoi, không chỉ mua hiệu thuốc của Cố gia, còn lén bán bã thuốc của Cố gia cho hiệu thuốc.”

“Nếu nói thần và Cố Thế Hoành từng là thân tín bên cạnh Hoàng thượng sẽ không ai tin. Chuyện bây giờ thần có thể làm... chính là mua thức ăn ngon cho họ... không lâu sau... họ hẳn sẽ bị đưa về đại lao.”

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.