Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 550: Chương 550




Chương 550DUYÊN PHẬN Mẫn Tử Thần nói tiếp: “Phụ thân, nếu như Lục Anh thật sự giúp người bắt được Minh Tiến sĩ, người có thể thay đổi cái nhìn đối với Lục Anh hay không.”

Sắc mặt Mẫn Hoài âm trầm: “Đây là hai chuyện.”

“Sao lại là hai chuyện chứ.” Mẫn Tử Thần không hiểu, “Người cảm thấy Lục Anh không tốt là bởi vì Lục gia làm những chuyện xấu kia, bây giờ Lục Anh làm xong chuyện chẳng lẽ còn không bù đắp được những thứ kia... Người luôn dạy dỗ con trai không nên nói thay Lục Anh, nói Lục gia không tốt như thế nào, nếu những chuyện xấu này có một cái là Lục Anh làm, con trai lập tức sẽ tuyệt giao với hắn.”

Gân xanh trên trán Mẫn Hoài nổi lên, hận không thế lập tức đứng dậy đánh cho Mẫn Tử Thần một trận.

Mẫn Tử Thần bướng bỉnh mặt đầy quật cường.

Mẫn Hoài cả giận nói: “Thật là oan nghiệt, ngươi lập tức thu dọn y phục, cùng muội muội ngươi đến Sơn Đông chỗ Hàn Đại phu nhân. Ta đã cho người viết thư cho Hàn Đại phu nhân, kêu Hàn gia giúp đỡ tìm hai tiên sinh, hai đứa đi theo tiên sinh học tập kinh sử cùng lễ nghi ở Sơn Đông.”

Mẫn Tử Thần mở to hai mắt: “Phụ thân quyết đưa huynh muội chúng con đi như vậy sao? Dựa vào cái gì?”

Mẫn Hoài đứng lên: “Dựa vào ta là phụ thân của các ngươi, nếu như các ngươi không muốn, lập tức cút khỏi Mẫn gia ta, đừng làm con của Mẫn Hoài ta nữa.”

Mẫn Tử Thần không ngờ phụ thân sẽ kiên trì như vậy, mấy ngày nay hắn đã nghĩ đủ mọi cách rồi, phụ thân lại không hề dao động chút nào. Mẫn Tử Thần rất thương tâm vì muội muội, một nhân duyên tốt đẹp bị chia lìa như vậy.

“Có phải Phụ thân lại đến Cố gia rồi không?” Mẫn Tử Thần không khỏi hỏi, “Mặc dù Cố gia tốt, phụ thân cũng không thể hoàn toàn nghe lời bọn họ. Dẫu sao Cố gia và Lục gia bây giờ đang rất ầm ĩ, Lục Anh lại từng có hôn ước với Cố Lang Hoa, Cố gia sẽ không nói lời tốt đẹp gì về Lục Anh. Đoạn đường Lục Anh đi này, trừ con ra, ngay cả một người thay hắn biện bạch cũng không có, cho nên có đôi lời con trai vẫn phải nói.”

Mẫn Tử Thần mím mím môi nói tiếp: “Hoàng thượng tứ hôn cho Bùi gia và Cố gia, Bùi Khởi Đường rất nhanh sẽ lấy Cố Lang Hoa, cho nên có mấy lời cũng không phải là vô duyên vô cớ mà có.”

“Cút ra ngoài.” Mẫn Hoài giận dữ.

Tiếng rống kinh sợ đến Mẫn phu nhân, Mẫn phu nhân đang định tiến lên khuyên.

Mẫn Hoài trợn mắt: “Lập tức đưa hai cái đứa bất hiếu này đi, nói cho A Thần, nếu nó còn nghĩ tới Lục Anh kia, Mẫn gia ta không có người này nữa, sẽ để cho nó thành thân với Lục Anh, nhưng từ nay về sau nó không còn chút quan hệ nào với Mẫn gia. Mẫn gia cũng sẽ không tặng cho nó một chút của hồi môn nào hết.”

Lòng Mẫn phu nhân trầm xuống: “Lão gia, người đừng nổi giận, thiếp đi nói với A Thần, A Thần sẽ không cãi lời đâu.”

Mẫn Tử Thần bị mắng ra khỏi phòng.

Mẫn phu nhân thử nói: “Lỡ Lục Anh kia nói là thật thì sao? Lão gia muốn làm rõ Minh Tiến sĩ... có phải gọi hắn tới hỏi không.”

Tức giận trên mặt Mẫn Hoài còn chưa tiêu tán, trong ánh mắt lại thêm âm trầm, Lục Anh ở Thái Nguyên biết Từ Sĩ Nguyên, có đi lại với Từ Sĩ Nguyên, lại là môn sinh đắc ý của Minh Tiến sĩ, cho nên vụ án này mà thật sự ồn ào lên, Lục Anh sẽ rất quan trọng.

Mẫn Hoài nghĩ tới đây, ngực như thiêu như đốt: “Công vụ là công vụ, chuyện nhà là chuyện nhà, cho dù ta phải dùng hắn, hắn cũng đừng hòng làm con rể của Mẫn gia ta.”

“Nói cho A Thần, để cho nó đừng ôm ảo tưởng, ta sẽ không nhận những người Lục gia đó làm thân thích, càng không lui tới với người Lục gia.”

Mẫn phu nhân gật gật đầu: “Lời của lão gia, thiếp đều hiểu cả rồi.”

...

Mẫn Tử Thần nói toàn bộ chuyện cho Mẫn Giang Thần nghe: “Lục Anh làm như vậy cũng là muốn nhận lỗi với phụ thân! Đáng tiếc phụ thân vẫn mang thành kiến như cũ.”

Mẫn Giang Thần nhìn cả phòng, nói phải thu dọn cũng nhanh, năm ba ngày là có thể lên đường rời khỏi kinh thành.

Phụ thân hẳn là đến Phủ Vinh Quốc Công thương nghị đối sách, nên mới để cho nàng đi gặp Hàn Đại phu nhân.

Mẫn Tử Thần nói: “Hay là muội đi tìm Cố Lang Hoa, xin Cố gia ra mặt khuyên phụ thân một chút, dù sao Hoàng thượng đã tứ hôn cho Cố gia và Bùi gia, Cố Lang Hoa cùng Lục Anh không có bất kỳ quan hệ gì.”

Mẫn Giang Thần lắc đầu, nàng hiểu tính khí của Lang Hoa. Nếu như Lang Hoa tán thành nàng ở bên Lục Anh, đã sớm đưa tay giúp đỡ. Lại nói biểu ca tín nhiệm Lang Hoa như vậy, có mấy lời tất nhiên sẽ nói với Lang Hoa, Lang Hoa nói không chừng đã biết nàng sẽ đi Sơn Đông, cũng tán thành cách làm như vậy.

Cả nhà đều nghĩ như vậy, nàng còn chống lại nữa, sẽ là đối đầu với tất cả mọi người bên cạnh mình.

Mẫn Tử Thần nói: “Ta lo lắng, Lục Anh đối phó Minh Tiến sĩ như vậy, tương lai sẽ trở thành đối tượng đả kích. Phụ thân không thích hắn, Minh Tiến sĩ lại chán ghét mà vứt bỏ hắn, tiền đồ của hắn coi như là xong rồi.”

Mẫn Tử Thần bỗng nhiên kéo tay Mẫn Giang Thần: “Muội muội, muội nói cho ta biết, muội muốn gả cho Lục Anh sao?”

Nàng muốn sao?

Mẫn Giang Thần, hồi lâu ngẩng đầu lên, thấy mình trong gương đồng như có điều gì suy nghĩ.

...

Cố gia.

Mẫn Hoài để cho người tìm Cố Thế Hoành nói chuyện Minh Tiến sĩ.

Tin tức này rất nhanh truyền đến tai Lang Hoa.

Lục Anh tính toán rất giỏi, nhưng ở kiếp trước, Lục Anh cũng không tính là nịnh thần tặc tử, kiếp này, nàng có chút nhìn không ra rốt cuộc Lục Anh muốn làm gì.

Chỉ là muốn lập công, mượn cái này vào quan trường sao?

Lão Nhạc nói: “Không ít người đều đến Dưỡng Tế Viện hỏi thăm chuyện Minh thái thái, đến khi Minh Tiến sĩ vào kinh, tất cả mọi chuyện coi như đã xong xuôi hết rồi.

Một nho sĩ rất có danh vọng, trong nhà lại ầm ĩ như vậy, nếu muốn chuẩn bị mời ông ta đến Quốc Tử Giám dạy học, hẳn sẽ phái người cẩn thận tra hỏi.

Lang Hoa nhìn về phía Bùi Khởi Đường bên cạnh: “Huynh thấy thế nào.” Chuyện Lục Anh nối liền Minh Tiến sĩ và Từ Sĩ Nguyên lại với nhau.

Tiền bạc của Từ Sĩ Nguyên không rõ lai lịch, nếu như thật sự bị đày đi như vậy, phiền toái sẽ rất lớn.

Bùi Khởi Đường đứng lên: “Bất luận là Ninh Vương hay là Hứa thị, Từ Sĩ Nguyên cũng không thoát khỏi liên quan, dày vò Từ Sĩ Nguyên không sai, vốn là nhất thời chúng ta vẫn chưa tìm được xuất xứ của hai mươi vạn lượng bạc này.”

Hai mươi vạn lượng bạc, không phải Từ Sĩ Nguyên những năm này tham ô được. Khoản tiền này hẳn là của Ninh Vương. Ninh Vương muốn được việc thì phải giống như Thái tử xoay tiền khắp nơi, lần này bị nắm cái đuôi, cũng không biết Ninh Vương sẽ nghĩ đủ cách để cho mình thoát thân, hay là cứu Từ Sĩ Nguyên khỏi bể khổ.

“Đại tiểu thư,“ Tiêu ma ma đi vào phòng, “Bùi thái phu nhân và Bùi đại nhân đến.”

“Lang Hoa,“ Bùi Khởi Đường cười nói, “Nàng nói bọn họ sẽ chọn ngày nào.”

Ti Lễ Giám cho ba ngày để cho hai nhà chọn, Cố lão thái thái vì vậy hết sức rầu rĩ, bởi vì ngày chậm nhất cũng chỉ là tháng năm sang năm.

Lang Hoa dở khóc dở cười nhìn về phía Bùi Khởi Đường: “Ta đang nói chuyện đứng đắn với huynh đấy.”

“Lang Hoa,“ Bùi Khởi Đường nói, “Hôn sự của chúng ta mới là quan trọng nhất, ta muốn bây giờ chuẩn bị luôn, tháng ba sang năm sẽ tới cưới nàng vào cửa.”

Tháng ba sang năm.

Lang Hoa mở to hai mắt, hôn sự của Ngọc Song đã sớm định rồi, cũng phải tháng năm mới gả đến Tây Hạ.

“Vậy thì gấp quá,“ Lang Hoa nói, “Rất nhiều chuyện đều không kịp chuẩn bị.”

Nàng cũng còn chưa chuẩn bị xong, bây giờ suy nghĩ một chút liền phát hoảng trong lòng.

Bùi Khởi Đường đứng lên, đi tới trước giường mềm của Lang Hoa, ngồi xổm xuống: “Lang Hoa, chỉ cần nàng gả cho ta, ở bên cạnh ta... rất nhiều chuyện ta cũng sẽ không sợ nữa. Nàng nghĩ xem, sóng gió lần này cũng là bởi vì Hoàng thượng tứ hôn mà thành, nếu như bọn họ lại dùng thủ đoạn giống như thế đối phó ta, ta không biết lần sau sẽ làm thế nào.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.