Chương 563NÁO NHIỆT
Minh Tòng Tín nói: “Nói với bọn họ, ta không gặp ai hết.”
Lục Anh từng nhúng tay vào chuyện của Triệu thị, cho nên ngoài mặt ông ta không thể tức giận với Lục Anh, tránh cho bị nắm thóp.
Hạ nhân Minh gia đáp một tiếng rồi lập tức đi xuống.
Ngoài cửa lớn Minh gia, Lục Anh quy củ hành lễ trước cửa chính.
“Lục Anh, ngươi tới làm gì?”
“Tiên sinh sẽ không gặp ngươi đâu, rốt cuộc ngươi nhận được bao nhiêu lợi ích từ người khác mà muốn tới bôi nhọ tiên sinh.”
Lục Anh tựa như không nghe thấy người bên cạnh nói chuyện, đoan chính quỳ ở trước cửa lớn Minh gia.
Hạ nhân Minh gia thấy vậy đi tới khuyên: “Lục Tam gia, ngài trở về đi, tiên sinh nhà chúng ta bây giờ không muốn gặp ai cả.”
Hạ nhân Minh gia vừa dứt lời, đệ tử bên cạnh liền tiến lên phía trước nói: “Có nghe thấy hay không? Còn không mau đi, mau cùng đi với cái tên vong ân phụ nghĩa Vu Tùng Đình kia đi, vĩnh viễn đừng đến cầu tiên sinh nữa.”
“Thật là không có lương tâm, năm đó ngươi muốn tham gia thi ân khoa, tiên sinh đã giúp đỡ các ngươi thế nào? Sống vong ân bội nghĩa như thế đấy.”
Những người bình thường có quan hệ tốt với Lục Anh không nhịn được mà nói: “Lục Anh cũng có lòng tốt mà làm hỏng chuyện, hắn cũng không biết sư mẫu... sẽ đối với tiên sinh như vậy.”
“Phì, còn lâu ta mới tin.”
Lục Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía trước, đúng mực nói: “Ta đều nghe thấy sư mẫu nói tiên sinh như thế nào, cũng gặp được Vu Tùng Đình rồi. Hai người bọn họ đều nói như nhau. Ta tới đây chỉ là muốn khuyên tiên sinh, xin tiên sinh biết sai có thể thay đổi, sớm đến nha môn nói cho rõ ràng.”
Lục Anh nói lời này xong, xung quanh lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn nhau lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Lục Anh, ngươi… làm sao lại dám nói như thế...”
Có người kịp phản ứng xông lên túm lấy cổ áo Lục Anh, Lục Anh không hề giãy giụa, chỉ nói: “Xin tiên sinh sớm ngày đến nha môn, chiếu theo luật Đại Tề, chủ động nói thật, tội giảm hai cấp, có thể miễn trừ trọng tội.”
Giọng nói trong trẻo của Lục Anh vang khắp trong đám người, nhiều người vây lại hơn.
Tất cả mọi người ngẩn ra một lát, không biết là ai quát lên trước: “Đến bây giờ còn tới bôi nhọ tiên sinh, đánh chết cái thứ lấy oán trả ơn nhà ngươi.”
Người bên cạnh vung nắm đấm xuống đấm vào cằm Lục Anh.
Hạ nhân Lục gia thấy vậy vội vàng tiến lên lôi kéo: “Các ngươi không được đánh Tam gia nhà chúng ta, dừng tay... các ngươi làm gì thế hả...”
Tiếng kêu gào lập tức ầm ĩ nhốn nháo cả lên.
Máu tươi từ khóe miệng Lục Anh chảy xuống, hắn chỉ kịp ho một tiếng, lại có mấy nắm đấm rơi lên người.
“Các ngươi làm cái gì thế hả?” Mẫn Tử Thần vội vội vàng vàng chạy tới, nhảy xuống ngựa vội vã tiến lên, “Một đám người ức hiếp một người, có bản lĩnh lắm hả.”
Mẫn Tử Thần lập tức tiến lên đánh nhau với những người đó.
“Lục Anh,” Mẫn Tử Thần hô lớn, “Ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Muốn bị người ta đánh chết à? Tiên sinh như vậy ngươi không báo ơn dạy dỗ của ông ta cũng được.”
Các đệ tử của Minh Tòng Tín đã chuẩn bị xong bài vị Khổng thánh nhân, để ở cửa, chỉ cần người của triều đình dám đến bắt Minh Tòng Tín, bọn họ lập tức sẽ làm ầm lên. Bây giờ thấy tình hình như thế cũng không quan tâm được nhiều, tất cả đều vây lại, náo loạn trước cửa lớn Minh gia.
Nha sai Hình bộ dẫn người đến Minh gia nhìn thấy chính là một màn này. Vốn cho là những sĩ tử kia ngồi ở trước cửa Minh gia, bọn họ phải tốn chút nước bọt. Bây giờ mọi người đánh nhau loạn lên, chiếu theo luật lệ vừa hay bắt tất cả lại.
Nha sai Hình bộ vui vẻ trong lòng, tự dưng lại bớt được việc, lúc này không động thủ còn đợi lúc nào nữa?
“Bắt hết lại cho ta.”
Mọi người thấy nha sai tới, vội vàng dừng tay.
Trên mặt Mẫn Tử Thần tím bầm, nhưng không thèm kiểm tra vết thương, lập tức nhào qua nhìn Lục Anh.
Lục Anh muốn chống người đứng lên, bàn chân lại không nén nổi mà lảo đảo, may có Mẫn Tử Thần kịp thời tiến lên đỡ lấy.
Mẫn Tử Thần xoa xoa máu tươi dưới mũi, nhìn nha sai: “Đưa chúng ta đến nha môn, ta cũng không tin Đại Tề không có vương pháp, rõ ràng là làm rối kỉ cương khoa cử, lại còn xúi giục đệ tử đánh người... đánh một người có công.”
“Tử Thần đừng nói nữa...” Lục Anh muốn ngắt lời Mẫn Tử Thần nhưng không nhịn được ho một trận, gương mặt vốn khôi ngô anh tuấn kia tràn đầy vết máu.
Nha sai nhìn Lục Anh, trong lòng không đành: “Các ngươi yên tâm, trong nha môn tất sẽ có cách giải quyết công bằng.” Nói cho cùng bọn họ còn phải cảm tạ hai vị này, nếu như không phải là bọn họ, chuyện này cũng sẽ không làm thuận lợi được như vậy.
...
Hạ nhân Mẫn gia lập tức đưa tin về.
Mẫn Hoài ném chén trà trong tay lên bàn: “Tên nghịch tử này, kêu nó đừng dính vào chuyện này, nó không nghe, muốn tức chết ta hay sao. Không cứu nó, cứ để cho nó chịu khổ ở trong đại lao, nó mới biết bình thường nó sống thoải mái thế nào.”
Mẫn phu nhân không đành lòng: “Lão gia cũng nghe thấy rồi, những kẻ đó hợp lại đánh Tử Thần và Lục Anh. Thiếp sợ vào đại lao rồi, tất cả nhốt chung một chỗ, những kẻ đó trong lòng tức giận, liệu có đánh chết Tử Thần không.”
Mẫn Hoài cười lạnh: “Đánh chết thì đánh chết, coi như ta không có đứa con trai này.”
Vành mắt Mẫn phu nhân lập tức đỏ lên.
Hạ nhân Mẫn gia thấp giọng nói: “Đại gia còn nói, lão gia và phu nhân không cần cứu ngài ấy, ngài ấy không làm sai, không cần đút lót trên dưới. Lúc nào nha môn làm rõ chuyện này, trả lại công bằng cho bọn họ, lúc ấy bọn họ mới đi ra, nếu không… cho dù cứu ngài ấy rồi, ngài ấy cũng không ra khỏi cửa ngục.”
“Đó là đại lao, nó cho là chỗ tốt đẹp nào hả,” Mẫn Hoài lập tức đứng lên, “Được, cứ để cho nó ngồi trong ngục đi, không ai được quan tâm đến nó, không được đưa y phục cơm nước gì cho nó hết, cho dù nó có chết ở trong đó ta cũng sẽ không nhặt xác cho nó...”
Ánh mắt Mẫn phu nhân đỏ lên, nước mắt lập tức rơi xuống: “Lão gia, người làm sao có thể trù rủa con trai của mình như thế, lần này nói không chừng nó thật sự không làm sai gì.”
Mẫn Hoài không nói thêm gì nữa, giận đùng đùng đi ra cửa.
Mẫn phu nhân ngã ngồi ở trên ghế.
...
Từ gia.
Từ Sĩ Nguyên vỗ về Hứa thị xong, thừa dịp trời tối vòng vo quá nửa kinh thành, chắc chắn sau lưng không có ai theo dõi, lúc này mới trở lại Từ gia.
Một đêm không chợp mắt, Từ Sĩ Nguyên trông có chút tiều tụy.
Phụ tá thấp giọng bẩm báo: “Minh Tiến sĩ đã bị dẫn tới nha môn rồi, tuy nói bây giờ chẳng qua là hỏi một chút thôi, nhưng nếu thật sự tra được, sợ cũng chỉ không đến mấy ngày.”
Nếu là kẻ khác xử lý vụ án này, e rằng sẽ chậm một chút nhưng Bùi Khởi Đường thì không như thế, hắn được Hoàng đế rất tín nhiệm. Bởi vì vụ án của Triệu hoàng hậu nên hắn rất quen thuộc với Hình bộ, Đại Lý Tự. Quan trọng nhất chính là, Dưỡng Tế Viện còn có Tào Gia. Nếu như Tào Gia chịu giúp Bùi Khởi Đường, bài thi quét lên, làm giả cũng không thoát được ánh mắt của Tào Gia.
Từ Sĩ Nguyên chỉ cảm thấy ngực nặng nề, ông ta không có nhiều thời gian, ông ta phải lập tức đi an bài.
Từ Sĩ Nguyên phân phó phụ tá: “Cầm lấy thư của ta, đưa đến Trường Xuân Quan, cứ nói là phụng dưỡng cuối năm của nhà chúng ta, nhớ phải tránh tai mắt người ngoài, không thể xảy ra nửa điểm sơ xuất.”
Phụ tá nói: “Lão gia đối với ta ân trọng như núi, nếu như có sơ xuất, cho dù chết ta cũng sẽ không khai lão gia ra.”
Phụ tá đi ra ngoài, Từ Sĩ Nguyên nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Gió rét từng trận, cành cây bên ngoài dường như lúc nào cũng có thể bị thổi gãy.
Từ Sĩ Nguyên cười lạnh: “Chưa biết ai thua ai thắng, Bùi Khởi Đường, Cố Lang Hoa, đừng đắc ý quá sớm.”