Chương 571KHÔNG XỨNG LÀM THIẾP
Xe ngựa của Từ Cẩn Du dừng ở cửa Bùi gia.
Nghe thấy hạ nhân Bùi gia đến đáp lời, Từ Cẩn Du bắt đầu sửa sang lại quần áo dung mạo.
Băng cài đầu trân châu xinh đẹp, sau đó là trâm trân châu, phối hợp với hoa tai bằng vàng ròng, đây là Thái hậu nương nương ban thưởng cho nàng ta.
Hôm nay nàng ta cố ý ăn mặc rất đoan trang, váy gấm Tứ Xuyên là vải năm đó mừng thọ tổ mẫu nàng không thể về nhà, Thái hậu nương nương vì vỗ về nàng ta nên đã ban cho. Màu sắc mặc dù hơi u ám, nhưng tăng thêm một lớp thêu sợi vàng chìm nhìn hết sức cao quý.
Quần áo như vậy người bình thường không có, lúc nàng ta mặc lần đầu tiên, Thái hậu nương nương cũng ngẩn ra, khen ngợi nàng ta nói: “Còn tưởng rằng ngươi sẽ biếu Từ lão phu nhân miếng gấm này, không ngờ ngươi mặc lại càng đẹp hơn.”
Nàng ta biết Thái hậu là đang pha trò với nàng ta.
Chất vải đẹp như vậy làm sao có thể cho tổ mẫu tuổi đã hơn sáu mươi, căn bản là cho nàng ta mà.
Chất vải mà Thái hậu nương nương thích, người của Bùi gia làm sao có thể không thích.
“Mời Từ Đại tiểu thư trở về cho, hôm nay trong nhà có vị khách quý, không tiếp người ngoài.”
Tiếng của hạ nhân Bùi gia truyền tới, nụ cười trên mặt Từ Cẩn Du đông cứng lại.
Đinh ma ma hỏi: “Đại tiểu thư nhà chúng ta là đưa bùa bình an tới trả, tránh cho Nhị thái thái trong phủ phải đi một chuyến.”
“Thật xin lỗi, Nhị thái thái nói ngày mai người tự mình đi lấy, hoặc là người đã mang tới rồi, thì giao cho tiểu nhân đi.”
Bùi gia một lần nữa cự tuyệt.
Sắc mặt Từ Cẩn Du trở nên tái nhợt dị thường.
Là khách quý nào lại không để cho bất kỳ ai đến nhà, chẳng lẽ là đạt quan hiển quý hay dòng dõi hoàng thân quý tộc nào. Bất luận là ai với thân phận của nàng ta cũng có thể gặp.
Đinh ma ma thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, phải làm thế nào đây?”
Bùa bình an không thể giao ra như vậy.
Bên trong cửa Bùi gia phảng phất truyền ra tiếng nữ tử thúc giục: “Mau nói với Tứ gia, mua bánh ngọt rồi lập tức trở lại, Cố Đại tiểu thư đang đến chơi.”
Cố Lang Hoa, quả nhiên chính là nàng ta.
Từ Cẩn Du nắm chặt tay, là Cố Lang Hoa gây trở ngại từ bên trong, nếu không Bùi phu nhân sẽ không đối với nàng ta như vậy.
“Đi chờ Bùi Tứ gia,” Từ Cẩn Du phân phó, “Cố Lang Hoa không muốn ta gặp người Bùi gia là bởi vì trong lòng nàng ta có quỷ, hôm nay ta thế nào cũng phải gặp được.”
Nàng ta ở lâu bên người Thái hậu nương nương đã sớm biết thánh chỉ ban hôn viết thế nào.
Phía trên sẽ không viết tên huý, chỉ viết gia thế.
Cũng chính là nói, trên thánh chỉ ban hôn không có tên Cố Lang Hoa, chỉ viết trưởng nữ của Cố Thế Hoành, Cố Lang Hoa căn bản cũng không phải là trưởng nữ của Cố Thế Hoành. Nếu như Cố gia gả nàng ta đến Bùi gia, chính là phạm tội khi quân.
Vốn nàng ta cho rằng Cố Lang Hoa không biết, bây giờ xem ra trong lòng Cố Lang Hoa đã rất rõ ràng.
Nàng ta phải nhắc nhở Bùi gia, đừng vì vậy mà rước họa vào thân, một hôn sự đang tốt đẹp cuối cùng thành trò cười.
Đinh ma ma nói: “Cái này... phải chờ thế nào?”
Từ Cẩn Du nói: “Về Bùi gia chỉ có con đường trước mặt, chỉ cần ở đầu ngõ, đương nhiên là có thể đợi được người.”
Ánh mắt Đinh ma ma lóe lên, lão gia chỉ nói là phải làm ầm chuyện này lên, tương lai cũng coi như là có một bằng chứng, Đại tiểu thư làm như vậy, cũng coi là đang làm ầm lên.
Cho nên bà ta chỉ cần dựa theo Đại tiểu thư phân phó mà làm.
Xe ngựa dừng lại nơi hẻo lánh.
Từ Cẩn Du nắm khăn tay đợi ở đó, người thông minh như Bùi Khởi Đường nhất định sẽ thuận theo chuyện này mà tra ra, cho nên thành bại là ở chỗ này.
Nếu như tra đến Trường Xuân Quan, gặp Tôn chân nhân, liệu Tôn chân nhân có nói Bùi Khởi Đường và nàng ta mới là nhân duyên trời định hay không? Đừng tưởng chỉ là chuyện nhỏ, nói không chừng sẽ có biến hóa rất lớn.
Nàng ta chỉ hơi lo lắng.
Sau khi cả chuyện bị vạch trần, nàng ta có phải trở về Cố gia hay không.
Tốt nhất là hôn sự của Cố Lang Hoa thất bại, mà nàng ta vẫn ở lại Từ gia làm Đại tiểu thư của nàng ta, lại dùng thân phận trưởng nữ của Từ Tùng Nguyên mà xuất giá. Nàng ta không muốn trở về Cố gia đối mặt với một đám hương thân kia.
“Tới rồi, Đại tiểu thư.” Giọng của Đinh ma ma vang lên.
Tiếng vó ngựa từ xa tiến tới.
Từ Cẩn Du cắn cắn môi thấp giọng phân phó: “Đi về phía trước... mau... làm gãy càng xe đi.”
Càng xe đã sớm bị chém đứt một nửa, không chịu nổi nửa điểm dày vò, bị phu xe đạp một cái, liền đứt rời ra, cả xe ngựa lập tức nghiêng sang bên cạnh.
“Mau kéo ngựa lại...”
Hạ nhân Từ gia lớn tiếng hò hét, nhưng mà người cưỡi ngựa trước mặt lại không giơ tay ra. Ngựa của hắn ngược lại khẽ hí một tiếng, nhấc cao hai vó lên, người trên lưng ngựa vội vàng vung roi da trong tay lên.
Tiếng roi vang lên, ngựa kéo xe bị kinh hãi, lập tức nhấc vó lên chạy về phía trước, buồng xe phía sau đã mất thăng bằng lắc lư dữ dội.
Từ Cẩn Du cũng sớm đã bị doạ mặt không còn chút máu, hét to: “Cứu mạng... mau cứu mạng...”
Sức mạnh to lớn ép lên người nàng ta.
Từ Cẩn Du chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong bụng đảo lộn hết lên, chân nàng ta mềm nhũn ngồi trên mặt đất, nước mắt rơi xuống.
“Mau cứu xe.”
“Mau...”
Sau trận huyên náo này, cuối cùng cũng có người đè hai con ngựa xuống.
Bên ngoài truyền tới tiếng cám ơn của hạ nhân Từ gia, sau đó rèm trước mắt vén lên, một người khoác áo lông cừu màu đen xuất hiện ở trước mắt nàng.
Là Bùi Tứ gia.
Nàng ta chờ chính là giờ khắc này.
Từ Cẩn Du nuốt nước mắt sắp chảy ra lại, không dám có nửa điểm trì hoãn, dùng cả tay chân, dịch về phía trước, mãi cho đến cửa buồng xe.
Từ Cẩn Du cắn môi, làm ra một bộ điềm đạm đáng yêu, nhìn về phía “Bùi Tứ gia”: “Tạ...”
Vừa nói ra được một chữ, trên mặt Từ Cẩn Du lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, người trước mắt có ba chòm dâu dê, mặt đầy sắc đỏ, vui cười như một đứa trẻ nhìn qua đây: “Không cần cám ơn, không cần cám ơn, ôi, hoá ra là một đại cô nương.”
“Xe ngựa của đại cô nương hỏng rồi, càng xe bị người ta chém đứt. Đại cô nương, xe ngựa của ngươi lỏng lẻo quá, vì sao lại đứt ở chỗ này.”
Người nọ cười hì hì hỏi nàng, miệng phun ra đầy mùi rượu, phả vào mặt nàng.
Trong lòng Từ Cẩn Du lập tức dâng lên một cảm giác chán ghét, chỉ cần mở miệng thế nào cũng nôn ra.
“Từ Đại tiểu thư, ngươi ở nơi này chờ ai sao?”
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Từ Cẩn Du nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đậu ở chỗ đó, có người từ trong buồng xe đưa tay ra, từ từ nâng màn xe lên, ngay sau đó lộ ra một gương mặt đẹp đẽ.
Cố Lang Hoa.
Một dòng máu nóng xông lên đầu Từ Cẩn Du, suýt nữa thì ngất xỉu.
“Từ Đại tiểu thư, người ngươi muốn chờ, cuối cùng không chờ được rồi,” Lang Hoa nhàn nhạt nói, “Trừ phi ngươi qua được ải này của ta... chỉ tiếc cho dù là thiếp, cũng phải an phận thủ thường, lễ phép chu toàn.”
“Ngươi vẫn còn kém xa lắm, ly trà này của ngươi ta không thể uống rồi.”
Từ Cẩn Du giống như bị người ta tát mạnh cho một cái.
Cố Lang Hoa lại làm nhục nàng ta như vậy.
Cố Lang Hoa là cái thá gì chứ, Từ Cẩn Du định mở miệng, cổ tay lại bị người ta túm lấy, nàng ta quay đầu nhìn thấy là Vưu ma ma hầu hạ bên cạnh Hàng thị.
Vưu ma ma đầy vẻ thất kinh.
“Đại tiểu thư...” Vưu ma ma thấp giọng khuyên, “Chúng ta mau trở về đi thôi! Lát nữa bị người ta phát hiện, thì... không tiện thoát thân đâu.”
“Đây không phải là nơi người có thể đến.”
Bùi gia và Từ gia không có chút quan hệ nào, Đại tiểu thư chờ ở chỗ này, sẽ chỉ trở thành trò cười.
“Cố Lang Hoa,” Ánh mắt Từ Cẩn Du đỏ lên, “Ngươi cứ chờ đi, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ tính rõ ràng với ngươi...”
Đến lúc đó cũng đừng đi cầu xin ta.
“Lúc nào thì tính?” Lang Hoa ngáp một cái hạ màn xe xuống, lười biếng nói, “Đừng quên nói cho ta một tiếng.”
Xe ngựa Cố gia đi về phía trước.
Cả người Từ Cẩn Du không nhịn được run rẩy, Cố Lang Hoa ỷ vào thánh chỉ ban hôn mới nói ngông cuồng như vậy.
Nàng ta phải phá hỏng mối hôn sự này của Cố Lang Hoa, nàng ta muốn gặp Từ Sĩ Nguyên, nàng ta phải vạch trần chuyện năm đó ra, để cho tất cả mọi người đều biết Cố Lang Hoa căn bản không phải là trưởng nữ của Cố gia.