Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 582: Chương 582




Chương 582MẸ CON Phủ Ninh Vương, Ninh Vương nhón con cờ trắng bằng ngọc thế chỗ con cờ đen trên bàn cờ.

Bàn cờ ngọc này là năm đó phiên quốc tiến cống, thứ phẩm sắc như vậy vô cùng hiếm có, mọi người đều đoán Phụ hoàng sẽ ban thưởng bàn cờ ngọc này cho ai, Thái tử và Huệ Vương âm thầm phân cao thấp, ầm ĩ rối bời.

Cuối cùng Phụ hoàng lại ban bàn cờ ngọc cho hắn, như vậy, Thái tử và Huệ Vương không những không tức giận, ngược lại còn len lén trốn ở một bên bật cười.

Bởi vì hắn là kẻ ngốc, cho hắn cũng tương đương với không cho ai cả.

Kẻ ngốc có lợi, sẽ không bị người khác để ý, cũng sẽ không bị người khác chú ý không thôi.

“Vương gia, phải dùng bữa rồi” Bà tử tiến lên thấp giọng nói.

Ninh Vương lắc lắc đầu: “Các ngươi đi đi!”

“Vương gia, ngài ăn một chút đi, sức khoẻ Thái hậu nương nương đã từ từ chuyển biến tốt rồi, mấy ngày nữa cho đòi ngài vào cung, nếu như thấy ngài gầy gò, chắc chắn sẽ buồn lòng.”

Ninh Vương không để ý, chỉ nhìn bàn cờ, nghịch con cờ như cũ. Những năm này hắn đã quen rồi, người bên cạnh dỗ hắn như một đứa trẻ. Người biết nội tình đều cho là hắn giả bộ rất khổ cực, thật ra thì hắn cảm thấy rất tự do. Nếu không đeo lên một tấm mặt nạ trước mặt người khác như vậy, hoặc là giống như Huệ Vương rõ ràng có lòng quấy rối, vẫn phải giả vờ nguyện cúi đầu xưng thần. Hoặc là giống như Khánh Vương, biết rất rõ ràng Hoàng đế kiêng dè mình nhưng vẫn còn phải làm ra bộ huynh đệ hòa thuận.

Ninh Vương ném con cờ xuống, ngẩng đầu lên nhìn quản sự: “Ta muốn gặp Mẫu hậu.”

“Vương gia yên tâm, đã cho người đi đưa thiệp rồi.”

Đây là tiết mục mỗi ngày đều phải diễn, Thái hậu không chịu gặp hắn, hắn ồn ào đòi đi thỉnh an Thái hậu, diễn kịch trước mặt người khác.

Trong lòng Thái hậu và hắn đều hết sức rõ ràng, hắn hy vọng Thái hậu có thể ủng hộ hắn. Thái hậu từ đầu đến cuối không cho hắn chút cơ hội nào.

Đây là thứ hắn không liệu tới.

Bởi vì bí mật của hắn bị vạch trần không đúng thời điểm thích hợp, cho nên hắn mất đi cơ hội thuyết phục Thái hậu.

Đều bởi vì Cố Lang Hoa.

Ninh Vương đứng lên trở lại phòng trong, quản sự lập tức phân phó người qua hầu hạ.

Hạ nhân bận bịu một lúc trong phòng rồi lui ra, trưởng sứ Vương phủ Tào Vị mới tới bẩm báo: “Cổng thành tăng thêm rất nhiều nhân thủ, đều là người của Thị Vệ Ti, nghe nói đã bắt đầu kiểm tra khắp thành rồi. Xem ra tất cả đều phát triển theo đúng hướng. Để không khiến người khác chú ý, Từ đại nhân bên kia sẽ cố gắng che giấu, ít nhất đến ngày mai mới để cho Thị Vệ Ti bắt được người.”

Ninh Vương không nói gì.

Tào Vị nói tiếp: “Tôn chân nhân vào cung vẫn ở lại Tử Kim Quan, Hoàng thượng còn triệu kiến Đổng Lễ của Ti Thiên Giám vào cung.”

Ninh Vương rốt cuộc đặt túi thơm trong tay xuống: “Cố Lang Hoa thì sao? Đang làm gì?”

Tào Vị mím mím môi, trên mặt lộ ra chút phức tạp: “Lần này, Cố Đại tiểu thư có chút kỳ quái, có lẽ là cảm thấy chuyện này không liên quan với nàng ta, hoặc là nàng ta cho rằng vạch trần thân thế là chuyện tốt, hơn nữa vừa mới giúp Bùi gia tra án, lại được ban hôn... cho nên...”

Ninh Vương ngước mắt lên.

Tào Vị lập tức nói: “Tin tức bên Cố gia truyền đến, Cố Lang Hoa đang dựng lều vải bên ngoài cổng thành, mời thầy pháp gần đó đến, dâng hương cúng tế, thanh trừ dịch bệnh.” Cố Đại tiểu thư thật đúng là lắm trò.

Cố Lang Hoa lúc này không phải nên qua lại giữa Cố gia và Từ gia, cẩn thận tra hỏi thân thế của mình sao?

Ninh Vương đứng dậy, có lẽ đây chính là chỗ mà Cố Lang Hoa khiến cho người khác khó mà khống chế. Người bình thường làm việc đều theo lẽ thường, nàng ta lại luôn khiến cho người khác không thể đoán ra.

Cũng bởi vì thế mới không dễ đối phó.

...

Trong Bách Thảo Lư, Tiêu Ấp tìm được một đống đồ trên người thầy pháp bày ở trên bàn.

Ngô Đồng cũng tò mò thò đầu qua xem.

Có dây thừng, có gương đồng, có rất nhiều dược liệu, có người gỗ, có lá bùa màu vàng, còn có rất nhiều chai chai lọ lọ kỳ quái, thậm chí còn có một đoạn đuôi lông xù.

Tào Gia cũng không nhịn được gấp sách lại, ngước mắt lên.

Tiêu Ấp mở miệng trước: “Những thứ này của các ngài có thể trị bệnh sao?”

Ngô Đồng gãi gãi đầu, giơ một ngón tay ra sờ cái đuôi kia, sau đó giống như là bị đốt, nhanh chóng rụt lại: “Đại tiểu thư nói có thể chữa là có thể chữa.”

Nếu không kêu những người này tới làm gì?

Những người bệnh bên ngoài thành đang chờ thầy pháp tới cúng tế, mặc dù triều đình đã sớm hạ lệnh bắt thầy pháp, nhưng trong nha môn sớm đã coi những mệnh lệnh đó như giấy vụn rồi. Bởi vì trong dân gian rất nhiều người tin thầy pháp chứ không tin lang trung, thầy pháp cũng nhiều vô số kể. Đặc biệt là lúc dịch bệnh lan tràn, rất nhiều người mỗi ngày dâng hương cầu khấn cũng tuyệt đối không chịu uống thuốc.

Lần này chữa trị dịch bệnh trong kinh cũng như vậy, đã tiến hành cho thuốc rất lâu rồi, vẫn có nhiều bệnh nhân tìm kiếm thầy pháp khắp nơi để chữa trị.

Bọn họ vốn tưởng rằng Đại tiểu thư sẽ đưa những thầy pháp tìm thấy kia đến quan phủ, nhưng không ngờ lại dẫn những người đó ra ngoài thành.

...

Lang Hoa ngồi ở một bên, sau khi chờ những thầy pháp kia cúng tế xong, phân phó người làm của hiệu thuốc: “Tất cả đều nghe theo bọn họ sắp xếp.”

Người làm không khỏi ngẩn ra: “Những người đó vừa nhìn đã...”

“Vừa nhìn đã biết là giả đúng không?”

Người làm không ngừng gật đầu: “Bọn họ có thể trị bệnh mới là lạ, những người đó còn nói Đại tiểu thư người có thể chữa khỏi bệnh, không phải vì người dùng đúng thuốc, mà là Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai phù hộ, người không giống như những lang trung bình thường, cái này…”

Lang Hoa cười: “Nghe ta đi, sẽ không loạn đâu, có lúc thật thật giả giả ai có thể phân rõ, bọn họ nói cái gì chính là thế đó.”

Mấy ngày nay, nàng cần bọn họ để tạo thế cho mình, để cho nàng nhìn giống như một người xấu, như vậy nàng mới thuận lợi mà làm việc được.

Lang Hoa sắp xếp xong xuôi tất cả, lúc này mới lên xe ngựa.

Xe ngựa vừa mới vào thành, liền nghe phía ngoài có người nói: “Cố Đại tiểu thư ở trong xe sao?”

Xe dừng lại, Lang Hoa vén rèm lên nhìn.

Hàng thị để cho người đỡ từ xe bên cạnh xuống.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, vành mắt Hàng thị lập tức đỏ lên, môi có chút run rẩy, không biết như thế nào mới tốt, trên mặt tràn đầy vẻ quan tâm.

Mặc dù đã gặp Hàng thị rất nhiều lần, nhưng lần này lại có chút khác mọi khi.

Trước ánh mắt Hàng thị, mũi Lang Hoa hơi cay, bỗng nhiên phát hiện mình cũng thất kinh, nàng cũng không biết lúc đối mặt với mẫu thân, nên là bộ dạng thế nào.

Mẫu thân.

Lang Hoa cảm thấy một nơi mềm yếu trong lòng bị chạm đến, nàng muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, lại không thể động đậy.

Kiếp trước cầu mà không được, kiếp này lại ở ngay trước mặt nàng.

Hàng thị lên xe, Tiêu ma ma thấy vậy lập tức lui xuống.

“Lang Hoa,” Âm thanh của Hàng thị có chút khàn khàn, “Để mẫu thân xem xem… những năm này… mẫu thân có lỗi với con.”

Lang Hoa chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, bị Hàng thị ôm vào lòng, cũng không biết phản ứng như thế nào, nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày này, nàng thậm chí cảm thấy nàng và phu thê Từ Tùng Nguyên sẽ không nhận nhau.

Nhưng mà...

Lại tới đột nhiên như vậy.

“Lang Hoa, ta doạ con sao,” Hàng thị nhẹ nhàng nói, “Là ta không tốt, phụ thân con không muốn cho ta qua đây, nhưng ta không kìm được...”

Hàng thị hết sức nhẫn nại, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, nhưng không nhịn được mà run rẩy bả vai, cả người cứng đờ, dường như thả lỏng rồi sẽ phát ra tiếng khóc thút thít.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.