Chương 609CHO NGƯƠI ĐIÊN
Hoàng đế cẩn thận suy nghĩ lời của Tiêu Tu Dung: “Vậy ý của nàng là?”
Trong mắt Tiêu Tu Dung lộ ra mấy phần thương xót, nhưng vẫn thở dài: “Hoàng thượng, bệnh của thần thiếp từ đầu đến cuối đều không tốt, có lẽ là bởi vì năm đó tạo nghiệt quá nhiều, trong lòng thần thiếp mặc dù rõ ràng, nhưng có mấy lời thần thiếp lại không thể không nói.”
Hoàng đế yêu thương kéo tay Tiêu Tu Dung.
Tiêu Tu Dung nói: “Không bằng khiến cho Ninh Vương mất hết mặt mũi, không thể không điên. Chỉ cần chứng thực bệnh điên của hắn, ai sẽ đi theo hắn nữa.”
Hoàng đế nhíu mày: “Nàng là nói...”
Tiêu Tu Dung gật gật đầu: “Không điên cũng phải khiến cho hắn điên, thần thiếp nghe nói, nếu như liên tục một tháng không ngủ không nghỉ, nhất định sẽ bị điên. Lại càng không nói đến, mỗi ngày bị ép nhìn những kẻ thân cận với mình bị tra tấn, mắt thấy những tình cảnh đầm đìa máu tươi kia. Cứ để cho ngục tốt hành hạ Ninh Vương như vậy, cho đến khi Hoàng thượng cảm thấy Ninh Vương chắc chắn điên rồi mới thôi, trong thời gian này sai người xây nhà có tường cao, chuẩn bị ngày sau nhốt Ninh Vương ở trong đó.”
“Chờ đến lúc nhốt Ninh Vương vào viện rồi, thì sai một hai cung nhân đến hầu hạ, trừ đưa chút cơm nước và quần áo, đồ dùng ra, những thứ khác nhất loạt bỏ qua. Từ đây trông giữ Ninh Vương, để cho nửa đời sau của hắn không ra được khỏi viện kia một bước.”
Hoàng đế nghe lời Tiêu Tu Dung, ánh mắt sáng rực.
Đúng, lần này hắn có thể không tự tay giết Ninh Vương, thay đổi cách trừng trị Ninh Vương.
Ninh Vương không phải giả điên sao? Vậy hắn sẽ khiến cho Ninh Vương nếm thử một chút mùi vị điên.
“Cứ làm như thế đi,” Hoàng đế nói, “Bất kể hắn có phải đang giả điên giả ngốc hay không, Trẫm đều khiến cho hắn biến thành người điên thật.”
Trong hình thất lại truyền tới tiếng kêu của Ninh Vương, kêu gào tê tâm liệt phế, trong đó đầy đau khổ và sợ hãi.
Hoàng đế rất muốn ngồi xuống, nghe cái âm thanh này mà ngủ, như vậy hắn nhất định sẽ ngủ rất thoải mái, hắn nhìn Thường An Khang bên cạnh: “Ninh Vương không phải có cánh tay bị hỏng sao?”
Thường An Khang thấp giọng nói: “Vâng, Dương Chỉ huy sứ vì thế mà quỳ ở cửa Cần Chính Điện thỉnh tội.”
Hoàng đế gật gật đầu: “Cứ để cho Dương Thác chịu khổ chút đi, như vậy cũng coi là có ăn nói với văn võ bá quan. Còn về cánh tay của Ninh Vương thì không cần sai người chữa trị.”
Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy kẻ tàn phế nào có thể đăng cơ ngôi vị Hoàng đế.
Nghĩ tới đây, Hoàng đế không cầm nổi lòng cười lên. Những huynh đệ kia của hắn bây giờ chỉ còn lại một người này, hắn phải xử lý thật tốt mới được, tránh cho tương lai bị cái danh tiếng bạc tình.
Hoàng đế phân phó Thường An Khang: “Gọi Lưu tướng qua đây.”
Lưu Cảnh Thần rất nhanh đi vào phòng, trong phòng mặc dù đốt đàn hương, vẫn không át được mùi hôi thối của đại lao, bầu không khí như vậy khiến cho người ta dựng hết tóc gáy, cực kỳ không thoải mái, Lưu Cảnh Thần không hiểu tại sao Hoàng thượng lại thích đi tới chỗ này.
“Hoàng thượng.” Lưu Cảnh Thần tiến lên hành lễ.
“Đứng lên đi,” Hoàng đế lạnh nhạt phân phó, “Ngươi có biết Từ Tùng Nguyên muốn từ quan không.”
Lưu Cảnh Thần lập tức nói: “Vi thần cũng xem tấu sớ mới biết, Từ Tùng Nguyên là bởi vì vụ án của Từ Sĩ Nguyên cho nên mới nhận tội với triều đình. Nói cho cùng hắn cũng là huynh đệ ruột của Từ Sĩ Nguyên, hắn thân là huynh trưởng có trách nhiệm không thể chối từ được.”
Vụ án này nói lớn thì toàn bộ tộc Từ thị đều bị liên lụy, nói nhỏ thì Từ Tùng Nguyên cũng không bao che đệ đệ, phải xem Hoàng thượng phạt thế nào.
Hoàng đế có chút không hiểu: “Vị tiểu thư của Cố gia kia không phải là con gái của Từ Tùng Nguyên sao? Nàng ta có công trong chuyện này, Trẫm đương nhiên sẽ không liên luỵ đến Từ Tùng Nguyên.”
Nhắc tới chuyện này, Lưu Cảnh Thần giận sôi máu, cũng không biết người học sinh này của ông ta nghĩ thế nào: “Từ Tùng Nguyên không chịu nhận nữ nhi này.”
Hoàng đế cau mày: “Đây là ý gì?”
Lưu Cảnh Thần trầm giọng nói: “Từ Tùng Nguyên nói, tiểu thư của Cố gia chưa trở về Từ gia, cho nên công lao là của Cố gia, không liên quan với Từ gia, Từ gia có tội mà không có công nên bị phạt.”
Hoàng đế suy nghĩ về Cố Lang Hoa, thật là rất kỳ quái, ai ai cũng đều tranh nhau muốn bảo vệ nàng ta.
Cố gia như thế, Từ gia cũng như thế, ngay cả Bùi gia cũng nâng nàng ta trong bàn tay, Bùi Khởi Đường muốn ban thưởng chính là hôn sự với Cố Lang Hoa.
Một nữ tử rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh mới có thể khiến cho những người này vây xung quanh nàng ta.
Hoàng đế nói: “Trẫm nể tình Từ Tùng Nguyên ở Tây Hạ nhiều lần lập công, phạt bổng lộc một năm, giáng chức tiếp tục sử dụng.”
Lưu Cảnh Thần nói: “Từ gia nhất định sẽ cảm niệm ân đức của Hoàng thượng.”
Hoàng đế phất phất tay kêu Lưu Cảnh Thần lui xuống.
Lưu Cảnh Thần nói: “Còn có một việc vi thần muốn bẩm báo với Hoàng thượng.”
Hoàng đế không nói gì, Lưu Cảnh Thần nói tiếp: “Lần gian lận khoa cử này, Mẫn Hoài có công lao không nhỏ, nhất là công tử Mẫn Tử Thần của hắn cùng Lục Anh tố giác Minh Tòng Tín...”
Hoàng đế có chút kinh ngạc: “Trẫm lại không hề nghe Mẫn khanh nhắc tới, nếu đã lập công, đương nhiên phải có ân thưởng.”
Lưu Cảnh Thần biết ý của Hoàng thượng. Loại chuyện nhỏ này Hoàng thượng đương nhiên sẽ không hỏi tới, chỉ cần Trung Thư Tỉnh đi xử lý là được, Mẫn Tử Thần và Lục Anh kia cũng coi là có mấy phần thông minh, tương lai nói không chừng cũng có thể có ích.
Lưu Cảnh Thần lui xuống, Tiêu Tu Dung nấp ở góc phòng đi ra: “Cố Đại tiểu thư mà trong cung ngoài cung luôn nói tới rốt cuộc là người như thế nào?”
Hoàng đế gật đầu: “Rất thông minh nhanh trí, bộ dạng cũng ưa nhìn.”
“Vậy thì đáng tiếc rồi,” Tiêu Tu Dung thở dài, “Nếu như Hoàng thượng không ban nàng ta cho Bùi đại nhân, ngược lại là có thể cho đòi nàng ta vào trong cung.”
Trước mắt Hoàng đế hiện lên bộ dạng Cố Lang Hoa, trong lòng không khỏi động một cái.
Lần đầu tiên thấy Cố thị, tuổi Cố thị hãy còn nhỏ, hắn không để ý. Lúc hắn có chút ấn tượng đối với Cố Lang Hoa, Bùi Khởi Đường đã xin thánh chỉ ban hôn rồi.
Hoàng đế giãn giãn ống tay áo, đè nén cảm giác mất mát nhàn nhạt trong lòng: “Coi như nàng ta không có cái phúc này.”
Nói xong, ánh mắt Hoàng đế lại bị cảnh nghiêm hình tra khảo kia thu hút, từ nay về sau, Ninh Vương sẽ trở thành món đồ chơi trong tay hắn rồi.
Chỉ cần nghĩ thôi, Hoàng đế đã cảm thấy vô cùng thoải mái.
...
Cố gia.
Tề Ngọc Song từ sớm đã ngồi xe đến cửa thùy hoa, thỉnh an Cố lão phu nhân, rồi vội vã kéo Lang Hoa vào phòng.
Sắp hết năm rồi, từ trên xuống dưới Cố gia đều rất vui mừng, náo nhiệt.
Ánh mắt Lang Hoa càng trong trẻo hơn trước kia, mặc một bộ áo khoác lông cáo màu bạc bên ngoài nổi bật da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp vô cùng.
Tề Ngọc Song cười nói: “Muội thật là có phúc, ta nghe nói Bùi gia đưa tới không ít sính lễ, ngay cả nhà tổ Bùi gia cũng muốn giao vào tay muội.”
Tin tức truyền rất nhanh, trong kinh rất nhiều người đều biết được, những thứ này nếu làm của hồi môn cho Lang Hoa, tương lai sẽ mặc cho Lang Hoa xử lý. Bùi gia dám nói ra, đại biểu cho việc bất kể xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Lang Hoa cũng cảm thấy Bùi gia cho quá nhiều thứ.
Tề Ngọc Song nói: “Có điều ta không ngờ còn có thể nhìn muội thành hôn, rồi mới lên đường đi Tây Hạ.”
Lang Hoa không khỏi ngượng ngùng cười một tiếng, ai có thể ngờ chứ, hôn sự của nàng định nhanh như vậy, ngày thành hôn lại gấp như vậy, trước cả Ngọc Song.
Tề Ngọc Song siết chặt ngón tay: “Có ma ma tới dạy muội lễ phép không?”
Lang Hoa gật gật đầu: “Có, Thái hậu nương nương mời ma ma ở Từ Ninh Cung qua đây.”
Tề Ngọc Song le le lưỡi, dáng vẻ người cùng cảnh ngộ: “Ma ma đó có nghiêm khắc không? Thường ngày có phải cũng đi đứng nằm ngồi cùng muội không, giống như là thêm một người trông giữ bên cạnh...”
Tề Ngọc Song nói xong dè dặt nhìn xung quanh: “Ma ma bây giờ ở đâu?”
Lang Hoa cười nói: “Ta không giống tỷ, tương lai tỷ phải làm Hoàng hậu, đương nhiên phải nghiêm khắc hơn, ta chỉ là đọc sách, đánh cờ...”
Ánh mắt Tề Ngọc Song liền rơi vào một bàn cờ đang đánh dở trong phòng, trên bàn thấp cũng bày mấy cuốn sách, phía trên cùng là một cuốn “Thái bình ngự lãm”.
“Đây là Thái hậu nương nương đưa cho muội đọc sao?” Tề Ngọc Song không khỏi hỏi, tại sao lại là một cuốn sách như vậy? Mà không tặng Nữ tứ thư cho nàng.