Chương 612TÌNH THÂN
Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường, không biết phải trả lời hắn như thế nào, nhưng sự dịu dàng vào giờ phút này của hắn, lại khiến cho nàng không kìm nổi mà rưng rưng nước mắt.
Khóe mắt Lang Hoa ẩm ướt làm Bùi Khởi Đường sợ hết hồn, trong lòng cũng vô cùng vui sướng, hắn rất muốn bế bổng Lang Hoa lên ngay bây giờ.
Tất cả mọi thứ đều cách hắn vô cùng xa xôi, chỉ có nàng đứng ở trước mặt hắn.
Hắn thích nhìn từng ánh mắt từng nụ cười của nàng, nhất cử nhất động của nàng, dường như những thứ này đã sớm khắc vào trong tim hắn rồi.
Không biết tuyết đã rơi từ lúc nào.
Bông tuyết rất nhanh phủ đầy ngọn cây, che phủ con đường đá xanh, Tiêu ma ma đang chuyển chậu than vào phòng. Rèm vén lên, bông tuyết thừa dịp có khe hở mà bay vào, rơi li ti đầy mặt đất, Lang Hoa cảm thấy cảnh tượng như vậy vô cùng ấm áp.
“Ta nghe nói Thái hậu nương nương đưa hai ma ma tới.” Bùi Khởi Đường đột nhiên nhắc tới.
Lang Hoa gật gật đầu: “Một người dạy ta lễ nghi, một người giúp ta chuẩn bị sinh hoạt thường ngày, còn đưa tới một ít sách và dụng cụ, đồ trang trí, chất đầy nhà kho nhỏ của ta rồi.”
Những thứ ban thưởng của Thái hậu này không ghi trên danh sách, có mấy thứ nhìn là biết là đồ cá nhân, như mấy thỏi mực tàu cũ, mấy nghiên mực Đoan Khê, mấy hộp vàng thỏi, vàng lá, còn có lá trà hàng năm các nơi tiến cống kia, đều có thể lấy thưởng cho người khác.
Lang Hoa tự ghi một danh sách nhỏ, đưa cho Bùi Khởi Đường kiểm tra: “Huynh xem là biết.”
Nhân lúc Bùi Khởi Đường đọc sách, Lang Hoa phân phó Tiêu ma ma cầm trà tới, hơn hai mươi hộp.
“Những thứ này đều là lá trà?” Bùi Khởi Đường không nhịn được nói.
Lang Hoa nói: “Đều là Thái hậu nương nương sai người đưa tới, hai mươi mấy hộp trà, nhìn qua thì cũng không có khác biệt gì lớn, đều là trà cống phẩm địa phương dâng lên.”
Lang Hoa mở hai mươi mấy hộp trà ở trước mặt ra, chọn ở mỗi hộp một ít trà ra pha.
Tiêu ma ma nhìn có chút ngạc nhiên: “Đại tiểu thư muốn pha hết những thứ này để uống?”
Lang Hoa gật gật đầu, Tiêu ma ma vội vàng đi kêu A Quỳnh và A Mạt mang thêm bộ đồ pha trà đến.
Rất nhanh mùi trà đã tràn ngập khắp phòng, hơn hai mươi ly trà nhìn không có gì khác nhau.
Lang Hoa đưa trà cho Bùi Khởi Đường: “Mấy thứ trà Song Tỉnh này, mỗi hộp đều là Thái hậu nương nương tự tay chọn, để dành lại.”
Bùi Khởi Đường nâng chén trà lên uống: “Khi còn nhỏ ta từng uống trà này, bởi vì Thái hậu nương nương thích Song Tỉnh, cho nên tất cả Song Tỉnh ở trong cung đều đưa đến Từ Ninh Cung, sau đó do Thái hậu nương nương ban thưởng xuống.” Khi đó Phủ Khánh Vương uống hẳn là Song Tỉnh ngon nhất, mùi vị đó bao nhiêu năm hắn cũng không được thử lại nữa.
Tiêu ma ma dẫn người lui xuống.
Lang Hoa ngẩng đầu lên: “Bây giờ Thái hậu nương nương tặng những thứ này tới cho ta.”
Ánh mắt Bùi Khởi Đường phát sáng: “Thái hậu nương nương là muốn nàng nhúng tay xử lý Từ Ninh Cung.”
Xử lý Từ Ninh Cung đương nhiên không phải là quản lý sự vụ trong cung, mà là người và việc có liên quan tới Từ Ninh Cung. Thái hậu nương nương thừa dịp nàng ở trong nhà chuẩn bị xuất giá, liền đưa những thứ này qua đây, là muốn để nàng quen thuộc mấu chốt ở đây.
Như vậy tương lai nàng đứng ở trong Từ Ninh Cung, chỉ cần thông qua một vài chuyện nhỏ là đủ để giúp đỡ Thái hậu nương nương xử lý công việc, mà sẽ không xảy ra bất cứ sơ xuất gì.
Cũng chính là nói, Thái hậu nương nương đang dạy nàng, sẵn sàng để tương lai nàng có thể sử dụng tất cả quan hệ của Từ Ninh Cung.
Dĩ nhiên không phải bởi vì thích nàng, mà là bởi vì Bùi Khởi Đường.
Lang Hoa nói: “Thái hậu nương nương đứng về phía huynh.”
Thái hậu chẳng những đoán trúng thân phận của Bùi Khởi Đường, hơn nữa còn không cần Ninh Vương, ủng hộ người coi như là cháu trai chưa từng gặp mặt này.
Bùi Khởi Đường nghe lời Lang Hoa nói, nhìn ly trà trước mặt.
Một ly trà Song Tỉnh này khiến cho hắn nhớ lại chuyện cũ.
Trước đây phụ thân rất quý trọng ly trà này, mỗi lần xử lý xong chính sự đều sẽ nhìn ly trà này đến xuất thần, khi đó hắn vẫn không hiểu đạo lý trong này.
Mà nay nghĩ lại, dưới tình hình tai mắt của Hoàng thượng rải rác khắp nơi, Thái hậu nương nương chỉ có thể dùng cách như vậy để quan tâm đến con trai nơi xa.
Cho dù là như vậy, Hoàng đế vẫn coi Phủ Khánh Vương như cái đinh trong mắt, phải trừ khử càng nhanh càng tốt.
Bùi Khởi Đường nhấp một ngụm trà, phụ thân dưới suối vàng biết được, hẳn là sẽ vui vẻ.
Bùi Khởi Đường ngước mắt lên: “Lang Hoa, chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, bảo vệ gia đình của chúng ta thật tốt.” Khóe miệng hắn từ từ lộ ra nụ cười, giống như là ánh mặt trời đang dâng lên, tỏa hào quang vạn trượng.
...
Trong phòng giam âm u.
Hứa thị không biết thời gian đã qua bao lâu rồi.
Mỗi ngày đều giống nhau, bà ta như bị đưa vào chảo dầu, đang giày vò khổ cực, điều duy nhất có thể khiến cho bà ta sống tiếp chính là Cẩn Du.
Bà ta phải bảo đảm an toàn cho Cẩn Du, không thể để cho Cẩn Du bị bà ta và Từ Sĩ Nguyên liên luỵ.
Tiếng xiềng xích ở cửa phòng giam lại vang lên, Hứa thị giống như mỗi ngày, lao cả người qua: “Con gái ta đâu? Con gái ta đã được thả ra ngoài chưa? Các ngươi có biết không?”
“Các ngươi bảo ta nói, ta đã nói hết rồi, các ngươi thả nó ra đi, nó không liên quan gì đến chuyện này.”
“Bùi Khởi Đường đâu? Ta muốn gặp Bùi Khởi Đường, ta muốn gặp Cố Lang Hoa.” Giọng Hứa thị khản đặc, nhưng bà ta vẫn gào thét như cũ.
“Ngươi đừng có hét nữa.”
Lần này chờ đợi Hứa thị không phải là roi da, mà là giọng của ngục tốt.
Hứa thị ôm đầy hy vọng ngẩng đầu lên, tận mắt nhìn ngục tốt đi vào phòng giam, đặt cái làn trong tay xuống, lấy thức ăn bên trong ra.
“Van xin ngươi, cho ta gặp con gái ta...” Hứa thị đưa tay ra kéo chân ngục tốt, bà ta biết chờ đợi bà ta là đánh chửi không ngừng, nhưng bà ta không quan tâm, chỉ cần có một chút hy vọng bà ta cũng phải tranh giành.
Bà ta muốn gặp Cẩn Du, bà ta muốn gặp Cẩn Du.
“Ngươi dành sức đi, ngày mai lên đường rồi.” Ngục tốt lạnh nhạt nói.
Lên đường?
Hứa thị rùng mình một cái, lập tức ngẩn người.
Bà ta biết mình khó thoát tai kiếp, nhưng không ngờ tất cả lại đến nhanh như vậy.
Bà ta cho là bà ta đã không sợ chết nữa, nhưng chuyện ập tới bà ta vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Chết rồi, bà ta sắp chết rồi.
“Bùi... Bùi Khởi Đường... kêu hắn tới, ta có lời muốn nói...”
Ngục tốt rốt cuộc không nhịn được đạp một cước vào ngực Hứa thị.
Hứa thị đau cuộn tròn người lại lăn lộn trên mặt đất.
Ngục tốt lạnh lùng nói: “Đến Thị lang đại nhân của chúng ta muốn gặp Bùi đại nhân còn phải đưa thiệp, ngươi là cái thá gì? Lấy cái quyền gì mà gặp Bùi đại nhân.”
“Vốn dĩ thấy ngươi là một người sắp chết, mới để lại cho ngươi chút mặt mũi, tránh cho ngươi sau khi chết oán khí quá nặng, ai ngờ ngươi không biết điều... nếu còn gào thét tên của Bùi đại nhân như thế nữa, ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi nghe thấy chưa hả?”
“Ngươi nghe thấy chưa hả?”
Ngục tốt lại đạp thêm một cái.
Hứa thị vội vàng gật đầu: “Ta... ta... chỉ muốn gặp con gái ta... cầu xin ngươi... Ngươi có biết Từ Đại tiểu thư bị nhốt ở đâu không... Nó đã được thả ra ngoài chưa...”
Từ gia thật ác độc, Từ Tùng Nguyên thật ác độc, lại trơ mắt nhìn Cẩn Du ở trong đại lao, sao bọn chúng có thể như vậy.
Cẩn Du là người của Từ gia, trên người chảy dòng máu của Từ gia, Từ Tùng Nguyên nhìn Cẩn Du lớn lên, làm sao có thể không có chút tình thân nào cơ chứ.
“Giữ sức đi, trước ngày mai, người ngươi muốn gặp sẽ không tới đâu.” Giọng của Từ Sĩ Nguyên lạnh nhạt truyền từ phòng giam bên cạnh tới, “Sau khi ngươi chết cũng sẽ không có ai nhặt xác cho ngươi, Hứa gia, Từ Cẩn Du đều không tới. Đang là mùa đông, đất còn đóng băng, nghĩa trang cũng sẽ không đi mai táng cho ngươi, những người đó hẳn sẽ ném ngươi ở ngoại thành cho sói ăn.”