Chương 617GIỜ LÀNH
Từ Khải Chi không ngờ sẽ đột nhiên gặp Bùi Khởi Đường như vậy.
Tháng ba, Bùi Khởi Đường chỉ mặc một chiếc áo đơn, tay áo xắn đến khuỷu tay, trên đầu thắt mão nhỏ, toàn thân là lối ăn mặc ở nhà, trên mặt không có chút uy nghiêm nào, nhìn thậm chí có mấy phần thân thiện, khiến cho người ta cảm thấy rất dễ gần.
Cố Bỉnh Chi và Cố Chiêm Lâm ngây ngốc đứng tại chỗ, há to miệng không nói ra lời.
Đây chính là vị Bùi tướng quân khiến cho người Tây Hạ nghe là biến sắc kia? Là người khiến cho đạt quan hiển quý trong kinh đều phải nể mặt kia, là trọng thần tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng kia?
“Cái này… tại sao… phải tự mình vẽ.” Cố Chiêm Lâm nhìn những hình vẽ kia, “Huynh dùng cách vẽ gì thế? Hình như tiên sinh trước nay chưa từng dạy…”
Trên mặt Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười ấm áp: “Là lúc ta ở nhờ trong chùa học được, các đệ biết những bức họa này là dùng để làm gì không?” Nói rồi đi điều chỉnh màu sắc.
Từ Khải Chi gật gật đầu: “Cầu may mắn, có điều cái này thật sự vẽ đẹp hơn đi mời hoạ sư.” Nói như thế nào nhỉ? Chính là tinh xảo, mỗi nét mỗi đường đều rõ ràng như vậy, màu sắc biến ảo cũng không đơn độc, trông rất sống động, nhìn qua đều là hình vẽ may mắn, lại không hề giống nhau.
“Tự mình vẽ đương nhiên tốt hơn người khác vẽ.” Bùi Khởi Đường nói một cách tự nhiên, điều chỉnh màu sắc xong lập tức lại leo lên thang, lần nữa đặt sự chú ý lên bức tranh kia, để lại ba cữu gia ngơ ngác nhìn nhau.
Từ Khải Chi ngẩng đầu lên nhìn một hồi, cảm thấy cổ rất mỏi, cứ vẽ như vậy, không chỉ phải vẽ đẹp, còn phải tốn rất nhiều thể lực. Người giống như Bùi Khởi Đường không phải hẳn nên dùng hết tinh thần vào con đường làm quan sao? Làm một hoạ sư như vậy há chẳng phải là một loại lãng phí?
Giống như phụ thân, sau khi về đến nhà, ngay cả thời gian ăn cơm cùng bọn họ cũng không có, hàng năm luôn ở trong thư phòng, xem công văn, thư tịch đến đêm khuya, sáng sớm trời chưa sáng đã rời nhà. Nếu như hắn muốn nói chuyện với phụ thân, đều phải qua mẫu thân trước, tối muộn hoặc là sáng sớm ở trong vườn chờ nửa tiếng.
Bùi Khởi Đường làm như vậy, dồn vào không chỉ là khổ cực, càng là tâm tư, xem ra Bùi Khởi Đường thật sự rất quan tâm tỷ tỷ.
Từ Khải Chi nghĩ tới đây liền cảm thấy rất vui vẻ: “Ba ngày này phải vẽ xong lối rẽ hành lang này sao?”
Bùi Khởi Đường ngước đầu, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt hắn, rực rỡ thanh cao và khoan thai.
“Bọn đệ tới giúp nhé,” Từ Khải Chi nói, “Cái khác đệ không biết, điều chỉnh màu sắc thì vẫn được, huynh cần màu gì bọn đệ phối xong đưa qua.”
Bùi Khởi Đường hơi nhướn môi, tròng mắt thăm thẳm, lấp lánh rực rỡ: “Ta là muốn vẽ xong trước khi tỷ tỷ của các đệ gả tới, các đệ giúp đương nhiên sẽ càng nhanh hơn.”
Trong lòng Từ Khải Chi nóng lên, vén tay áo lên kêu huynh đệ Cố gia: “Còn chờ gì nữa, mau tới giúp đi, mấy ngày nay chúng ta chỉ cần từ thư viện ra liền tới nơi này, còn hai ngày, nhất định có thể vẽ xong.”
Nói là làm, ba người không hẹn mà cùng vén tay áo lên, bắt đầu xử lý.
Bùi Tiền tránh ở một bên không khỏi sụt sịt, cũng không biết công tử nói cái gì, khiến cho ba cữu gia rõ ràng đến tìm khuyết điểm, trong chốc lát lại biến thành người giúp đỡ, xem ra cửa lớn của Cố gia lúc rước dâu, chưa đánh đã tan rồi.
...
Lang Hoa cả ngày đều không thấy bóng dáng ba đệ đệ đâu.
Cố Tứ thái thái nói: “Có lẽ là đang chuẩn bị đề khó gì, muốn kiểm tra cô gia, sợ rằng đội ngũ rước dâu rất khó mà mở được cửa rồi.
Lang Hoa không khỏi hé miệng cười, không biết Bùi Khởi Đường sẽ chọn ai tới cùng rước dâu.
Cố Tứ thái thái thấy Lang Hoa còn không để sách trong tay xuống, lập tức nói: “Cô nãi nãi của ta ơi, bây giờ đã là lúc nào rồi, con còn có tinh thần ở đây đọc sách? Những sách này, những mục này, tạm thời chỉnh lý không rõ được, thành thân mới là quan trọng nhất. Thật là bị con làm cho lo chết rồi, mọi người đều bận cuống cả lên, trong phòng con lại là trời yên biển lặng, giống như không có chuyện gì cả vậy.”
Cố Tứ thái thái nói rồi nhìn vòng quanh một lần.
Theo lý mà nói trước ngày lành một ngày, đồ trong phòng Lang Hoa đều phải chuyển đến Bùi gia, Hàn tướng quân là ca ca của nhà mẹ đẻ, sáng sớm hôm nay áp tải những thứ này đưa đến Bùi gia. Không ngờ Hàn Chương chân trước vừa đi, chân sau Bùi gia lại đưa tới một đống đồ, giường bạt bộ, tủ quần áo hoa lê vàng, bàn bát tiên, ghế dựa, ghế con, ngay cả quần áo tư trang cũng chuẩn bị đầy đủ hết, chớp mắt đã chất đầy phòng trống, làm cho trong phòng ngập tràn sự vui mừng, hoàn toàn không có chút không khí nào của nữ nhi sắp rời nhà.
Cố Tứ thái thái đưa tay định lấy sách của Lang Hoa, Lang Hoa vội vàng ôm vào trong ngực: “Được rồi mà Tứ thẩm, ngày mai con sẽ không đọc nữa, người để cho con tĩnh tâm một ngày đi.”
Cố Tứ thái thái nhướng mày lên: “Hoá ra Lang Hoa nhà chúng ta cũng biết luống cuống, đọc sách cũng là để che giấu tâm trạng.”
Trên mặt Lang Hoa tràn đầy vẻ e lệ rụt rè, ai có thể không luống cuống chứ: “Lúc Tứ thẩm gả cho Tứ thúc không luống cuống sao?”
Cố Tứ thái thái cũng bị nói đến đỏ mặt: “Đứa bé này.” Lúc bà xuất giá dường như vẫn còn ở trước mắt, bây giờ đã đến phiên Lang Hoa rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, mặc dù bà biết hôn sự với Bùi gia này rất tốt, nhưng vẫn không nỡ bỏ Lang Hoa.
Mũi Cố Tứ thái thái cay cay, lập tức buồn vui đan xen, bà cười che giấu ưu tư: “Con cũng không thanh tĩnh được mấy giờ nữa đâu, trời tối rồi, người toàn phúc sắp đến rồi, sáng mai sẽ phải chải đầu cho con. Lát nữa con phải chuẩn bị cho tốt, tắm trước, ăn thêm ít đồ, ngày mai trang điểm rồi thì không thể ăn gì nữa.”
Lang Hoa mím mím môi: “Làm tân nương tử đúng là một chuyện cực khổ, nước không thể uống, cơm không thể ăn, buổi tối mở tiệc rượu cũng chỉ có thể ngồi trơ ra ở trong phòng.”
Cố Tứ thái thái nghe vậy cười ra tiếng: “Cho dù cho con ăn, con cũng căng thẳng không ăn nổi.”
Lời này của Tứ thẩm có lý, nhưng Lang Hoa không nhớ ra kiếp trước lúc nàng thành thân là như thế nào, cảnh tượng như vậy dường như đã sớm rơi vào trong hồ nước, mờ nhạt không thấy rõ.
Kết quả đêm nay, Lang Hoa thật sự không ngủ được, lúc Tiêu ma ma gọi nàng, nàng lập tức mở mắt.
Tiêu ma ma nói: “Đại tiểu thư, Dương lão phu nhân tới rồi.”
Người toàn phúc đến rồi, tất cả đều phải bắt đầu chuẩn bị, Lang Hoa ngồi dậy, cả người lại đầy tinh thần không nói được thành lời.
A Quỳnh và A Mạt tiến lên hầu hạ Lang Hoa mặc đồ cưới, không dễ gì mới mặc xong.
Dương lão phu nhân cũng được Cố Tam thái thái và Cố Tứ thái thái dẫn vào phòng.
“Nơi này còn tốt,” Dương lão phu nhân cười nói, “Bên Bùi gia mới thật bận rộn, tân lang sợ rằng phải một đêm đều không thể chợp mắt.”
Trước mắt Lang Hoa không khỏi hiện lên hình dáng Bùi Khởi Đường, cho dù một đêm hắn không ngủ, cũng sẽ không lộ ra chút mệt mỏi nào.
Nhìn thấy Lang Hoa ngồi trên ghế gấm, nụ cười của Dương lão phu nhân càng sâu hơn: “Đại tiểu thư thật là đẹp, theo ta thấy thì trang điểm đừng quá đậm, tránh cho che mất thần sắc của Đại tiểu thư,” Nói rồi nhìn đồng hồ cát, “Vẫn còn thời gian, kêu phòng bếp cầm đĩa điểm tâm ra đây, ăn no mới có thể ứng phó với chuyện hôm nay được.”
Cuối cùng Lang Hoa cũng biết tại sao Dương lão phu nhân sẽ có phúc, một người rộng rãi nhất định sẽ sống một cuộc sống sinh động.
Lang Hoa ăn điểm tâm rồi mới định bắt đầu trang điểm, chợt nghe Tiêu ma ma bẩm báo bên tai: “Từ phu nhân và lão thái thái Hàng gia tới rồi, còn có công chúa Phúc An, Mẫn phu nhân, Mẫn Đại tiểu thư, Trình cô cô của Từ Ninh Cung cũng đến rồi, Diệp gia cũng đưa thiệp tới, đợi lát nữa các nữ quyến đều sẽ đến thăm Đại tiểu thư.”