Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 629: Chương 629




Chương 629VUI VẺ HÒA THUẬN “Mau đứng lên đi,” Lang Hoa cười nói, “Khi còn bé ta còn khiến cho tổ mẫu giận đến xanh cả mặt, có một số việc chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi.”

Lời này chọc cho tất cả mọi người đều bật cười.

Bầu không khí trong phòng lại lần nữa trở nên thoải mái.

Chỉ có Bùi Đại nãi nãi trong lòng hỗn tạp, nàng ta là cháu dâu trưởng của phòng nhì, lại bị Cố thị ép tới không ngóc đầu lên được.

Trước đây Đại bá mẫu phòng nhì có chuyện gì đều sẽ hỏi nàng ta, bây giờ Cố thị nói vài ba lời đã lôi kéo phòng nhì qua. Cố thị là có chuẩn bị, nếu không nàng ta sẽ không tìm hiểu hết mọi chuyện trước khi gả vào Bùi gia.

“Được rồi,” Bùi thái phu nhân nói, “Thời gian không còn sớm nữa, cho dù có nhiều chuyện muốn nói hơn, cũng phải ăn cơm trước, các ngươi không đói bụng, lão thái bà ta thì không chịu nổi.”

Lang Hoa đỡ Bùi thái phu nhân, mọi người cười cười nói nói đi ra khỏi phòng.

Bùi phu nhân cố ý đi tới bên cạnh Bùi Đại thái thái, hai chị em dâu nhìn nhau cười một tiếng, mặt Bùi phu nhân vui cười, Bùi Đại thái thái thì có chút áy náy.

“Đệ muội,” Bùi Đại thái thái nói, “Chúng ta từ Phúc Kiến tới vốn là muốn giúp đỡ làm chút chuyện, không ngờ lại gây ra trò cười như vậy.”

Thật ra thì hai phòng của Bùi gia sớm đã tách ra từ thời Bùi lão thái gia. Còn qua lại thân thiết như vậy, bởi vì con nối dõi của phòng chính không tốt lắm, dưới gối Bùi thái phu nhân chỉ có một con trai độc nhất là Bùi Tư Thông, huynh đệ phòng chính không dựa vào được, trong tộc liền đề bạt người trong tộc ở phòng nhì tới giúp đỡ, nói cho cùng tộc Bùi thị vẫn là dựa vào phòng chính.

Bùi Đại thái thái nói: “Thật ra thì Như Cẩn không hiểu rõ, những năm này nếu không có mọi người phòng chính, chúng ta cũng sẽ không sống tốt như vậy… Ở nhà khác, chúng ta cùng lắm coi như là một người trong tộc, nào có thể được lên nắm quyền như vậy? Thái phu nhân đối với chúng ta giống như thân sinh vậy, mọi người cũng coi chúng ta như huynh trưởng….”

Lời Bùi Đại thái thái còn chưa dứt, Bùi phu nhân đã khoác lấy tay: “Tẩu tử, người cũng hồ đồ rồi sao? Vừa rồi lời của Lang Hoa tẩu không nghe thấy sao? Chúng ta chỉ là làm chuyện khác nhau, thiếu ai cũng sẽ không có Bùi gia ngày hôm nay.”

Vành mắt Bùi Đại thái thái đỏ lên.

Bùi phu nhân nói: “Hai ngày trước lão gia còn nói, Xương Ca học rất tốt, hẳn nên từ Phúc Kiến tới kinh thành rèn luyện, qua mấy năm nữa cũng dễ thi khoa cử, giành một phần tiền đồ.

Bùi Đại thái thái vội nói: “Xương Ca còn kém lắm, đọc nhiều sách vậy thôi, chứ suy nghĩ chưa được giỏi lắm.”

“Nào có ai nói con trai mình như vậy chứ,” Bùi phu nhân nói, “Muội thấy Xương Ca cũng rất tốt.”

“Ta không mong đợi nó thế nào cả,” Bùi Đại thái thái nói, có thể sống yên yên ổn ổn, tìm một nàng dâu tốt, trong nhà thái bình là được rồi.”

Nói tới chỗ này Bùi Đại thái thái nghĩ đến chuyện của Chu gia. Trước đó bọn họ nghe được mấy lời đồn, nói là lão gia thân gia cắt xén ban thưởng của Thái hậu nương nương cho Đào gia, người Đào gia tìm tới cửa còn bị Chu gia đánh cho một trận.

Đào lão thái gia cũng từng là võ kỵ uý của triều đình, có một thời gian dũng cảm canh giữ Vạn Phu Mạc Khai.

Bây giờ lại rơi vào tình cảnh như vậy.

“Đệ muội,” Bùi Đại thái thái nói, “Đào gia sai người đưa tin đến kinh thành chưa?”

Bùi phu nhân lắc lắc đầu: “Lúc ăn tết, cũng sai người đem hai vại dưa muối từ Quảng Nam đến.” Sau khi Đào gia về hưu, mỗi năm đều sẽ sai người ngàn dặm xa xôi tặng hai vại dưa muối đến đây.

Thấy vẻ mặt Bùi Đại thái thái, trong lòng Bùi phu nhân lộp bộp một cái: “Đào gia có chuyện gì sao?”

“Không có,” Bùi Đại thái thái nói, “Muội nói liệu có người giữ lại ban thưởng của Thái hậu nương nương, không chịu phát cho những công thần đã về hưu kia.”

Bùi phu nhân hết sức kinh ngạc: “Làm sao có thể, nào có loại chuyện này, những người đó về hưu đã là rất ủy khuất rồi, hơn nữa quan viên triều đình hẳn đều biết được chuyện cũ của bọn họ, làm sao có thể… ai dám làm như vậy.”

“Ta cũng cảm thấy vậy.” Bùi Đại thái thái nói, thật ra thì lão gia và bà đều cảm thấy những lời đồn trên phố không đáng tin.

Ai có thể coi trời bằng vung như vậy?

Lại nói, đó là ban thưởng của Thái hậu nương nương, sẽ không sợ bị chọc ra, bị kiểm tra sao?

Bùi Đại thái thái không tiếp tục đề tài này, có lẽ bà nên đổi một người khác để chỉ điểm.

Bùi Đại thái thái nghĩ tới Lang Hoa.

...

Lang Hoa trở lại phòng, nằm ở trên giường cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cởi giày, co tròn người lại, híp mắt rất mãn nguyện.

Bùi Khởi Đường vào nhà, thấy Lang Hoa co lại như thế, giống như con tiểu hồ ly, không nhịn được ngồi ở mép giường kéo tay nàng.

“Có mệt không?” Bùi Khởi Đường cười nói.

“Mệt,” Lang Hoa chỉ chỉ eo, “Chỉ cảm thấy eo rất mỏi.” Trong nhà chỉ cần có thể nằm thì nàng sẽ không ngồi, xem sổ sách mệt rồi, sẽ mơ màng ngủ một giấc, người Cố gia đơn giản, nàng rất ít khi phải ứng phó với khách khứa như vậy.

Uống hai ly rượu quế hoa, mặt Lang Hoa đỏ bừng rất xinh đẹp.

Bùi Khởi Đường cụp mắt xuống, giơ tay đặt lên eo Lang Hoa: “Nàng đến Dưỡng Tế Viện cả một ngày, bận tới bận lui cũng không thấy nàng kêu vất vả một tiếng.”

Nhiệt độ trong lòng bàn tay Bùi Khởi Đường giống như lò sưởi, phủ lên nàng, khiến cho nàng vừa nhột lại vừa thoải mái.

Lang Hoa có chút thẹn thùng, tránh ra phía sau: “A Mạt đi lấy lò sưởi rồi….”

“Lang Hoa,” Giọng Bùi Khởi Đường rất nhẹ, “Sao nàng lại biết nhiều chuyện của Bùi gia như vậy? Ta biết bên phòng nhì có bao nhiêu thúc bá, cũng nghe nói có người trông nom tổ trạch lúc xảy ra chuyện, nhưng không đối chiếu được ai với ai.”

“Chàng dĩ nhiên không biết rồi, suốt ngày chàng bị chính sự vướng chân, nào có thời gian mà để ý tới nội viện,” Lang Hoa chỉ cảm thấy ánh mắt Bùi Khởi Đường có chút nóng bỏng, nàng vội vàng dời mắt đi, làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra, “Ta cũng là trong lúc rảnh rỗi nghe Chu Thăng nói một chút, cũng nhớ cả, hơn nữa… không phải ta muốn đi Quảng Nam sao? Ta cũng phải biết quan hệ của Bùi gia bên đó.”

Người trong tộc Bùi gia ai có thể dùng, ai lại không thể dùng.

Nếu như những chuyện này đều không biết, vậy thật sự giống như Bùi Thập tiểu thư nói vậy, không đầu không đuôi xông lên, nhất định sẽ ngã nhào.

Lang Hoa nhắm mắt lại, dần dần thích ứng với cường độ xoa bóp sống lưng của Bùi Khởi Đường, lại mơ màng buồn ngủ, nàng cảm thấy như vậy cũng rất tốt, hai người bọn họ cứ nhàn tản như vậy mà sống.

“Bùi Khởi Đường, mấy ngày nữa ta muốn đi Quảng Nam,” Lang Hoa lẩm bẩm, “Ta cũng đi xem tổ trạch xem.” Trước đây nàng cảm thấy chuyện của Quảng Nam có thể từ từ tính toán, bây giờ xem ra có người rất gấp.

Sợ rằng trong vòng mấy ngày sẽ có tin tức gì truyền đến kinh thành.

Tay Bùi Khởi Đường hơi dừng lại, sau đó nói: “Vậy ta đi cùng nàng.”

Lang Hoa kinh ngạc: “Chàng còn có công việc, làm sao có thể thoát thân…”

“Nàng có thể tìm được cớ,” Bùi Khởi Đường cười nói, “Ta cũng có thể nghĩ ra cách.”

Bùi Khởi Đường cũng không hỏi nàng định đi làm gì, ra tay từ nơi nào, đây là sự tín nhiệm hắn dành cho nàng.

Lang Hoa không biết Bùi Khởi Đường lại nói gì nữa, chỉ cảm thấy trên trán mềm mại giống như bị hôn một cái, nàng muốn mở mắt ra, chỉ nghe bên tai có người nói: “Ngủ đi, có chuyện gì ta sẽ gọi nàng.”

Nàng cứ thế ngủ thiếp đi.

Bùi Khởi Đường cúi người, đắp chăn cho Lang Hoa, vốn dĩ hắn nên đứng dậy đến thư phòng nói đôi câu với Bùi Tư Thông, nhưng bây giờ hắn không muốn đi, hắn chỉ muốn nằm ở bên cạnh Lang Hoa để trông nom nàng.

Bùi Khởi Đường gọi A Quỳnh vào: “Nói với lão gia một tiếng, ta có chút không thoải mái, muốn nằm một lúc.”

A Quỳnh há to miệng: “Người… nơi nào….” Ba chữ không thoải mái thiếu chút nữa bật lên.

Tứ gia nhìn sinh khí dồi dào, không có ai khoẻ mạnh bằng ngài ấy, đây không phải là kêu nàng trợn mắt nói dối sao? Chẳng lẽ sau khi đến Bùi gia, nàng sẽ phải thường xuyên nói dối.

“Tứ gia,” A Quỳnh rụt rè nói, “Nô tỳ mà nói dối thì sẽ đỏ mặt.”

“Vậy ngươi hãy luyện tập đi,” Bùi Khởi Đường không thèm để ý, “Sau này có việc gì thì nhân cơ hội rèn luyện.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.